– Ừ. – Thể chất Trầm Linh vốn thiên về âm hàn, nên cỡ này có thể chịu được.
Cô nhìn một vòng cảnh vật xung quanh, mặc dù đang ở đáy động tối tăm, ánh sáng từ đỉnh cũng không thể xuyên vào nhưng vách tường chung quang nơi này như một vậy thể tỏa sáng, ảnh sáng xanh biếc lờ mờ không phải rất mạnh nhưng đủ để có thể thấy rõ ràng quang cảnh ở đây.
Không gian đáy động lớn vô cùng, phía trước là một đường hầm thẳng nhưng rất sâu không thấy đích.
– Linh, thứ tỏa sáng này là gì? – Khớp hàm Trầm Liên run lên, hỏi.
– Là phấn huỳnh quang trên hài cốt. Hài cốt của người chết tiếp xúc với điều kiện đặc biệt sẽ như vậy. Vào thời điểm đó có rất nhiều người bị ném xuống đây, cơ thể va vào vách đá khiến nó bị hỏng, vì vậy lớp da còn vướng lại trên vách đá, sau khi thi thể mục nát, ánh huỳnh quang trong xương lưu lại trên vách đá. Khi chúng ta đi xuống ma sát không khí đốt chúng lên, ngay lập tức tỏa sáng. – Trầm Linh biết trong đây sẽ không có ánh mặt trời cho nên đã chuẩn bị đèn pin có thể dùng lâu.
Thời xưa người ta đi trong nghĩa địa gặp ma trơi cũng do thi thể biến chất, sinh ra một loại nhiên khí giống như huỳnh quanh, mấy thứ này có chất cháy, rất dễ phát cháy, ngọn lửa mang màu sắc đặc biệt xuất hiện ở nghĩa địa đương nhiên khiến cho người khác sợ hãi và tưởng tượng xa vời.
Trầm Liên sít lên một tiếng, nàng có chút sợ với việc tro cốt khắp tường, cố gắng di chuyển về phía Trầm Linh.
Trầm Linh cười cười, nắm lấy tay nàng: “Vào đi thôi, tôi thấy bên ngoài không có gì.”
– Ừ. – Trầm Liên nhận lấy đèn pin theo Trầm Linh đi vào bên trong đường hầm bóng tối trước mặt.
Họ đi gặp dải đất bằng phẳng, cuối cùng đến một cửa động, trong như một hang núi, cửa động nhỏ hẹp nhưng so với khung cảnh bên trong lại khác hoàn toàn, bên trong rộng lớn lại sâu thẳm, cứ như hình hồ lô.
Trầm Linh dùng đèn pin dò xét, chân mày nhíu chặt: “Tiểu công chúa, từ lúc chúng ta đến đây, ngoại trừ vách tường huỳnh quang, có nhìn thấy thi thể hài cốt nào không?”
– Không có. – Trần Linh tỉ mỉ hồi tưởng, quả thực không có: “Sao vậy?”
– Người bị rơi từ trên cao xuống, nếu như Độc Long muốn ăn thì nhất định đã nuốt chửng ở ngoài kia, mà Độc Long tu luyện đến một cảnh giới nhất định cũng sẽ không ăn thịt người mà hấp thụ linh hồn, vậy sao ngoài kia một chút hài cốt cũng không có?
– Chẳng lẽ đều xảy ra Thi Biến(*)?
(*) Xác biến đổi.
– Trường hợp xấu nhất chính la2 chúng nó đều biến thánh Cổ Bộ Cương Đồng, tự đi vào trong động. – Giọng Trầm Linh vang lên giữa bốn về vắng lặng trở nên hết sức kỳ dị, làm cho lông tơ Trầm Liên dựng thẳng.
– Này, Linh làm em sợ.
– Tiểu công chúa. – Trầm Linh vỗ vỗ cánh tay Trầm Liên: “Đeo cái này vào.”
Một chuỗi Nhân Cốt Niệm Châu xuất hiện trên cổ Trầm Liên, nàng rụt một cái.
– Tôi biết em không thích cái này, nhưng bây giờ là lúc đặc biệt, gì cũng phải chịu đựng, trong tay em là viên Lôi phách Tảo mộc(*) nếu có nguy hiểm gì thì ném nó ra, nhất là khi gặp Cổ Bộ Cương Đồng, hiểu chưa?
(*) Là một loại thần mộc của Đạo gia, dùng để chế tạo pháp khí vô cùng lợi hại.
– Ừ… – Trầm Liên hơi thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu một cái, Trầm Linh đã đủ nhọc lòng, không thể để chuyện nhỏ này làm cô lo lắng.
– Ngoan… – Trầm Linh vui vẻ nghiêng đầu hôn lên gò mà Trầm Liên một cái.
Sau đó lấy một cái bình từ túi ra đưa cho Trầm Liên: “Trong này là nước trầm hương, nấu trầm hương sau đó lấy nước cốt, cũng là thánh vật trừ tà. Em cầm lấy nó, vẩy dọc đường, để đề phòng có thứ gì đó tập kích sau lưng chúng ta sẽ không kịp tránh, Long Tiên Hương trên người em cũng có thể cảm ứng được.”
– Vậy còn Linh? – Trầm Liên hơi lo lắng hỏi Trầm Linh.
– Tôi không sao, tôi vốn rất nhạy cảm với huyệŧ, không cần lo. – Trầm Linh lắc đầu: “Mau bước vào thôi, đừng để mất thời gian.”
Hai người đi sâu vào trong, thận trọng đi sát vách đá. Đi được khoảng 20 mấy phút, Trầm Linh biến sắc, bay đến bên người Trầm Liên kéo nàng nằm sấp xuống đất.
Một luồng hắc khí âm lãnh bay qua đỉnh đầu hai người, Trầm Linh ngẩng đầu: “Cổ Bộ Cương Đồng!”
– Sao? – Trầm Liên bỗng nhiên ngẩng đầu, cú ngã khiến nàng hơi chóng mặt.
– Đừng ngẩng đầu. – Trầm Linh cúi đầu áp mặt để Trầm Liên nhận thấy được hơi lạnh lẽo phía sau. Sau đó thận trọng nghiêng đầu nhìn lại phát hiện một cái đèn lồng đỏ chói lọi phát sáng. Cả người cô run lên, một con mắt thật lớn, cơ thể Độc Long rốt cuộc lớn cỡ nào chứ.
Trầm Linh đối diện với Độc Long một cử động cũng không dám, xem ra khi các nàng xông vào đã đánh thức Độc Long đang say ngủ. Tròng mắt màu máu đỏ theo con ngươi chuyển động, tinh thần cô cũng căng thẳng tột độ, không ngờ vừa vào tới đã gặp phải Độc Long, dựa theo suy đoán của cô thì Độc Long hẳn là trốn ở sâu dưới động, chí ít không ở cùng Cương Đồng, dù sao bọn chúng cũng khá quấy.
– Linh? – Trầm Liên nghi ngờ kêu một tiếng.
– Tiểu công chúa, đưa nước trầm hương cho tôi. – Trầm Linh lên tiếng.
– Ừ. – Trầm Liên vừa đưa tới tay cô thì Trầm Linh chợt từ dưới đất nhảy dựng lên, lấy một chút nước trong tay vẩy vào mắt Độc Long.
Gào… Độc Long bị đau, vùng vẫy thân hình to lớn lập tức chui sâu vào trong động, biến mất không còn bóng dáng.
Nhưng do động tác mạnh dẫn tới núi đá gần như đổ nát, tiếng ầm ầm vang lên đinh tai nhức óc, toàn bộ hang núi đều lắc lư, trên nóc lại rơi xuống đá vụn. Trầm Liên lấy tay che đầu, đột nhiên nghe Trầm Linh thét một tiếng chói tai, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Một bóng đen bay đến gần, Trầm Liên ngửi thấy một mùi lạ rất khó hình dung. Có hơi thở tử vong, mang theo tanh hôi hư thối, và cảm giác không thể nói ra.
Giữa lúc hoảng loạn, Trầm Liên luống cuống tay chân từ trên mặt đất đứng lên, che đầu chạy tới bên Trầm Linh. Mắt thấy bóng đen đã sắp đuổi đến, Trầm Liên quay người lại, sợ đến mức chân bước không nổi nữa.
Trời ạ, nàng chưa từng gặp quái vật kinh khủng như vậy, với cự ly gần nàng mới nhìn rõ bóng đen kia, trên đầu đầy da thịt nhăn nheo, có chỗ nứt toác, có chỗ chảy xệ, cũng có chỗ không có da thịt che. Cả người nhuộm màu đỏ của máu, như bị cưa xé rách.
Xuống chút nữa là xương cốt màu đỏ sậm gần như màu nâu, nối với khớp đầu lâu bằng một chút thịt vương vãi, từ hõm vai đi xuống xương sườn càng ít da thịt, ở dưới có treo một mảnh nhỏ gì đó giống như băng.
Móng tay đỏ tươi, rất dài cong vào trong, còn xương sườn trái đối diện với tầm mắt Trầm Liên, là một quả tim héo úa đen thui treo bên cột sống…
Đó chính là Cổ Bộ Cương Đồng trong truyền thuyết, hõm mắt trống không nhưng lại khiến Trầm Liên cảm giác mình bị nhìn chằm chằm, cả người tựa như bị hút mất linh hồn, không động đậy được. Cương Đồng phát ra âm thanh ư ư nghẹn họng từ miệng, nó không có môi, chỉ có hàm răng trắng chi chít lộ ra bên ngoài, bên phía răng hàm có dính chất nhầy dường như sẽ hòa tan ngay lập tức…
– Tiểu công chúa… – Trầm Linh thấy kêu to, chân giẫm lên trên tảng đá nhô ra, nhảy tới: “Dùng Lôi phách Tảo mộc…”
Trầm Liên trong hoảng hốt nghe được âm thanh gì đó, cũng chỉ là phản xạ có điều kiện ném viên Tảo mộc về phía Cổ Bộ Cương Đồng.
Ầm!
Một tiếng vang rất lớn, Cương Đồng lui về phía sau mấy bước, thần sắc hình như có chút kinh ngạc và sợ hãi, trong hõm mắt như có cái gì mọc ra, khiếp đảm không dám bước lên trước nữa, Trầm Linh bắt lấy thời cơ, nhảy đến phía trước Trầm Liên, kéo nàng về vị trí an toàn.
Thở phào nhẹ nhõm, hù chết cô, cũng may Trầm Liên phản ứng đủ bén nhạy và Lôi phách Tảo mộc có hiệu quả với Cương Đồng, tuy không thể chết nhưng cũng làm nó sợ hãi, bị thương.
Trầm Liên chưa định hồn, Cổ Bộ Cương Đồng này quá kinh khủng, nhất là hàm răng trắng hếu, ngoài ra còn có hắc thi khí bốc ra khỏi cơ thể đã đủ trí mạng, nó dày đặc đến nỗi người thường như nàng cũng nhìn ra được. Trong tình huống bình thường, hắc khí phát ra từ cơ thể người chết sẽ không thấy được. Cho nên rất nhiều kẻ trộm mộ không cảm nhận được thi khí, lúc phát hiện thì đã trễ, nồng đặc như vậy thảo nào nàng lạnh cả người. Còn dung mạo của Cương Đồng, thật sự là…
– Linh, làm sao đây? – Trầm Liên nhìn chằm chằm con Cương Đồng muốn đến gần các nàng nhưng lại không dám tiến lên, cảm thấy mấy ngày vừa rồi ăn gì chỉ muốn phun hết ra mới thoải mái. May mắn hai ngày nay nàng chỉ ăn cháo.
– Em cầm lấy. – Trầm Linh nhét thêm viên Lôi phách Tảo mộc vào tay Trầm Liên: “Khi gặp nguy hiểm thì ném vào nó.”
– Vậy còn Linh?
– Tôi tự có cách xử nó… – Trầm Linh rút từ trong bao ra một thanh kiếm gỗ đào thiên nhiên, vài cái đinh Tang Môn, một ống mực, dùng đinh Tang Môn(*) tạo nên một đường mực hướng hướng về phía Cương Đồng, phun bụi mực, tạo thành một vạch phấn màu xám tro trên mặt đất, ngăn cản con Cương Đồng kia tiếp tục đi tới mới đứng dậy: “Chúng ta tiếp tục đi, cơ mà bây giờ phải cẩn thận hơn một chút.”
(*) Đinh Tang Môn là một ám khí độc ác, hình lưỡi câu nên gây thương tổn cực kì độc ác.
Trầm Linh biết đây chỉ là bát đầu, vừa nãy cô thừa dịp Độc Long còn mơ màng buồn ngủ, chưa hoàn toản thức tỉnh mà đánh lén, sợ rằng lần tiếp theo gặp nó sẽ không may mắn được như vậy nữa, rồi còn tuy Cương Đồng bị khắc chế nhưng cũng không có phương pháp hoàn toàn hữu hiệu đối phó, huống hồ con kia chỉ là con lạc đàn.
– Ừ… – Trầm Liên lại quay đầu liếc mắt nhìn Cương Đồng, siết chặt viên Tảo mộc trong tay, kéo Trầm Linh tiếp tục đi.
Đi vào sâu bên trong lại xuất hiện một lối rẽ. Cửa động bên trái cao khoảng bằng một người, Trầm Linh đưa đèn pin chiếu vào, bên trong này ẩm ướt lạnh lẽo, tiếng nước nhỏ xuống ti tách khiến người ta nổi da gà. Cửa động bên trái thì thấp, nhưng bên trong rất rộng, khô ráo mát mẻ, đứng ở giữa còn có thể cảm nhận được gió thổi vào mặt.
– Sao? Vào đâu? – Trầm Liên nhìn hai sơn động hỏi.
Trầm Linh cúi đầu suy tư, dứt khoát nói: “Đi cái bên trái.”
– À. – Nếu Trầm Linh đã nói, nàng cũng không do dự nữa, theo chui vào.
Hai người dính nhau rất chặt, cô đi thì nàng đi, một hồi lâu sau cũng không có sự việc gì đặc biệt xảy ra.
Động này tuy ẩm ướt nhưng lại tương đối ấm áp, Trầm Liên đưa tay lên gáy lau giọt nước vừa mới nhỏ từ trên xuống, lại mò mò thấy một dịch thể dinh dính nên đưa tay lên nhìn, lập tức kêu lên.
– Sao vậy? – Trầm Linh hoảng sợ, vội vàng che miệng Trầm Liên, để tiếng hét không dẫn Độc Long tới.
– Máu… máu… – Trầm Liên hoảng sợ nhìn tay mình, máu đỏ ẩm ướt biến thành màu đen theo kẽ ngón tay rơi xuống mặt đất, bốn phía các nàng cũng giống như mưa máu, một giọt lại một giọt rơi xuống bên họ.
Trầm Linh và Trầm Liên nhìn lên trên theo hướng máu bên trên…