Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 122-1


Góc bí ẩn

Sáng sớm, núi Cửu Lãi.

Phàn Hưng Gia theo đám người phía trước lên núi, hắn siết lớp áo lông cừu trên cổ, thấy cuối thu này thật lạnh quá.

Một tràng nói đùa khanh khách của con gái theo gió núi bay vào tai, hắn ngẩng lên nhìn phía trước, từ xa xa nhìn thấy Phù Dung Phỉ Thúy bưng mớ đồ mới chọn mua dưới chân núi đi trước mặt bọn họ.

Từ lúc Thái Chiêu được thả ra, cuối cùng hai cô bé này đã có tiếng cười trở lại.

Cuối hè hơn một năm trước, sau khi Thái Chiêu cả người đầm đìa máu được khiêng xuống hình giá, chưởng môn năm phái mới nhớ tới chuyện phải bàn thời hạn úp mặt vào tường suy nghĩ. Dương Hạc Ảnh không sợ mau miệng, há miệng là mười năm, kết quả Tống Thời Tuấn nhảy dựng lên phản đối đầu tiên, suýt nữa đã ụp một bãi xác trà lên đầu Dương Hạc Ảnh, giống như nhà ông sắp đoạn tử tuyệt tôn vậy.

Vì thế thời hạn thi án bị bẻ đôi thành năm năm, sau khi vợ chồng Thái Bình Xuân ầm ĩ lại giảm xuống ba năm, nhưng cuối cùng Thái Chiêu mới đóng cửa hơn một năm, nửa tháng trước đã được Thích Vân Kha thả ra — lý do là phải tham gia hôn lễ giữa Thích Lăng Ba và Đới Phong Trì đích hôn lễ.

Không sai, Thích Lăng Ba và Đới Phong Trì rốt cuộc phải thành thân, sau cái lần thứ tám bắt được hai đứa nửa đêm ở cạnh hòn non bộ ngắm trăng sao trò chuyện về ‘lý tưởng của đời người’, người phụ trách tuần đêm Lý Văn Huấn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, yêu cầu vợ chồng Tông chủ cho một lời giải thích.

Thích Vân Kha còn đang do dự, Doãn Tố Liên đã lên tiếng ‘Để hai đứa nhỏ thành thân đi’.

Nhớ tới sư mẫu Tố Liên phu nhân, Phàn Hưng Gia không khỏi khẽ thở dài, trước miệng mũi lập tức hiện một lớp sương mù trắng nhợt.

Sau cái chết của Khâu Nhân Kiệt, Doãn Tố Liên như đổi thành người khác, suốt ngày tụng kinh tu đạo, cung Song Liên Hoa Trì đã từng hoa lệ thoáng đãng giờ đóng kín cửa, xung quanh chỉ một màu trắng mộc mạc, mái ngói cung quanh năm suốt tháng đầy hương khói quanh quẩn.

Khiến Phàn Hưng Gia kinh ngạc đó là Thích Lăng Ba lại đồng ý tắp lự, mừng rỡ nắm tay Đới Phong Trì liên tục.

Cơn bà tám của Phàn Hưng Gia trỗi dậy, không kìm được chạy đi trộm hỏi, “Lăng Ba sư muội từ bỏ ý định với Tam sư huynh thật rồi hả?”

Thích Lăng Ba dừng việc sửa sang lại châu báu hộp trang sức lại, hỏi ngược, “Ngũ sư huynh, anh còn nhớ Thái Sơ Quán hơn một năm trước chứ?”

Phàn Hưng Gia chưa rõ mấy.

“Ta đã thấy kia công phu tên ma đầu mặt nhọt kia rồi, lúc chúng ta vạch trần hắn không phải Thường Ninh ở trong cung Mộ Vi, ngay trước mặt Lý sư bá, u Dương sư bá, Trần sư bá, còn có nanh vuốt của tên giả mạo họ Khâu kia, hắn còn có thể ung dung chạy đi. Ta nghĩ, tu vi hắn chắc chắn rất cao.”

Phàn Hưng Gia thầm nghĩ, đâu chỉ là ‘rất cao’.

“Hắn là vì muốn gặp con tiểu tiện… vì gặp Thất sư muội mới thất thủ bị bắt.”

Thích Lăng Ba sâu xa nói, “Ta hy vọng người chồng tương lai, dù bản lĩnh lớn hay không, có thể cho ta làm Tông chủ phu nhân hay không, nhất định phải biết nóng biết lạnh, quan tâm đau lòng ta. Mẹ cũng nghĩ xong cho ta rồi, sau khi lập gia ta cùng Nhị sư huynh quay về quê của dòng họ Doãn thị định cư, ở đó chúng ta vẫn có thể nở mày nở mặt, cũng không tệ.”

Nhìn dáng vẻ Thích Đại tiểu thư như bỗng dưng trưởng thành, Phàn Hưng Gia hơi rầu rĩ không tên.

Vì định về quê định cư, Tố Liên phu nhân để con gái và con rể tương lai trước khi cưới về quê quán trước một chuyến, tế bái tổ tiên các đời, đồng thời tu bổ nhà tổ. Tằng Đại Lâu không yên lòng, đưa Phàn Hưng Gia và đệ tử Tông môn một hơi đưa đoàn xe hai người Thích Thái ba ngày, nếu không phải mấy ngày nữa Thích Vân Kha cũng phải ra cửa, cần Tằng Đại Lâu về thu xếp, nói không chừng hắn đưa thẳng người đến đích luôn.

Tiếng xích sắt quen thuộc mà vần điệu vang lên trên đỉnh Phong Vân, lúc Tằng Đại Lâu bước lên xích sắt có hơi lảo đảo. Nhìn bóng lưng khá ủ rủ của hắn, lần thứ ba Phàn Hưng Gia muốn than thở. Hắn biết Đại sư huynh thương yêu Thích Lăng Ba, đã nghĩ đợi Thích Lăng Ba lên làm Tông chủ phu nhân, hắn sẽ thay em ấy thu xếp chuyện vặt cho Tông môn, nào ngờ hôm nay phải đẩy xuống hàng thứ.

Có điều Phàn Hưng Gia vẫn cảm thấy gần đây Tằng Đại Lâu im lặng hơi quá, đôi lúc xử lý việc vặt cũng thường tần ngần hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì.

Sư huynh đệ hai người đi tới hậu điện cung Mộ Vi, biết vợ chồng Thái cốc chủ mới vừa đến, hiện đang ở trong phòng nói chuyện, Thái Chiêu Tống Úc Chi cũng ở đấy.

Tằng Đại Lâu bẩm Thích Vân Kha hành trình toán người Thích Lăng Ba xong bèn ra ngoài chuẩn bị việc ra ngoài cho sư phụ, Phàn Hưng Gia đầy hứng thú nép qua một góc nhà chờ xem kịch vui.

Ninh Tiểu Phong liên tục oán trách Thích Vân Kha, “Lạc Anh Cốc mười mấy năm đã không màng tới thế sự chắc ông cũng biết, Quảng Thiên Môn và Tứ Kỳ Môn ầm ĩ thì có liên can gì bọn ta, sao cứ phải là anh Tiểu Xuân đi hòa giải…”

“Nếu như chỉ ầm ĩ bình thường ta cần gì tìm tới hai người, nom như Quảng Thiên Môn và Tứ Kỳ Môn muốn sắp ác đấu.” Thích Vân Kha đầu một đầy kiện tụng, “Hôm nay đám trẻ mồ côi của Hoàng Sa Bang đã tố cáo Quảng Thiên Môn dùng người sống luyện thi khôi nô đó, còn giết sạch Hoàng Sa Bang để bịt miệng nữa!”

“Lần này Dương Hạc Ảnh bị sao thế? Từ bao giờ hắn ta thích ra vẻ chính nghĩa vậy.” Ninh Tiểu Phong bĩu môi.

Thái Bình Xuân ôn hòa nói: “E là vì Hoàng Sa Bang và Sa Hổ Bang nhà mẹ Dương phu nhân có chút dây mơ rồi.”

Thích Vân Kha khen: “Đúng đúng, Lão Bang chủ quá cố của Hoàng Sa Bang chính là cha vợ của Bang chủ Sa Hổ Bang. Hôm nay Dương Hạc Ảnh luôn mồm đòi một lời giải thích! Đáng thương thay, cả một thôn không một bóng người, dù là ai làm, chúng ta cũng không thể mặc kệ không màng tới.”

Tống Úc Chi đứng dậy chắp tay: “Sư phụ, Thái cốc chủ, cha con tuyệt đối không thể nào làm ra việc ác nhường này.”

“Biết rồi biết rồi, con ngồi xuống.” Thích Vân Kha khoát tay, “Biết nhau mấy mươi năm, bọn ta biết rõ con người của cha con mà.”

Ninh Tiểu Phong bĩu môi: “Tống Thời Tuấn kia có mấy khúc ruột chứ, cùng một hoa nương nhảy điệu tiên nhân mà còn có thể dính lấy ba lần, sao nghĩ ra chuyện lén lút xấu xa bực này.”

Ngay trước mặt tiểu bối nói vậy rất không thích hợp nhưng Thích Vân Kha Thái Bình Xuân đều không dám trách Ninh Tiểu Phong, đành cúi đầu cười khổ.

“Thủ đoạn tàn ác như vậy không biết kẻ nào gây nên.” Vẻ mặt Tống Úc Chi nặng nề.

Trong phòng mấy người nhìn nhau, trong lòng đều có chung một ý, nhưng không nói ra miệng.

Cuối cùng vẫn là Thái Chiêu rất quan tâm nói ra, “Phải chăng là Ma Giáo gây nên?”

— trong phòng dường như chợt yên lặng.

Biến cố sóng gió kinh hoàng cuối hè năm ngoái đã qua hơn một năm, Chu Trí Trăn cắm đầu quay về Bội Quỳnh Sơn trang không chịu ra ngoài, Thích Vân Kha nhiều hơn mấy sợi tóc bạc, Doãn Tố Liên hoàn toàn mê mệt tu đạo, uy nghiêm Lý Văn Huấn sư bá càng tăng, Lôi sư bá ngày càng dài dòng, Tống Úc Chi khỏi bệnh nhìn lạnh lùng đẹp trai.

Mặt trời lên mặt trăng lặn, lá héo hoa nở, không gì không đổi, bao gồm cả Thái Chiêu.

Vóc người thiếu nữ dài ra rất nhiều, xương quai xanh thon thon, lõm như chén nhỏ, eo yêu kiều một nắm, giam trong sơn động hơn một năm không thấy ánh mặt trời, càng nuôi ra da thịt trơn láng như ngọc, gò má mỏng manh như giấy tuyết bật ra màu đỏ hồng nhàn nhạt.

Phàn Hưng Gia hãy còn nhớ tới lần đầu gặp gỡ, tiểu cô nương xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng toát ra một vẻ ngây thơ hồn nhiên bướng bỉnh, cười ròn rã, mũm mĩm, hài hước vui vẻ. Cô hôm nay, như một viên ngọc đẹp cuối cùng đã mài sáng tuyệt thế, vừa mong manh vừa bền bỉ, mâu thuẫn thấu lớp lớp, thật không nhìn rõ.

Thích Vân Kha ho nhẹ một tiếng, phá vỡ lúng túng trong phòng: “Hẳn không phải, đây là chuyện mấy tháng trước, mà hơn một năm qua Ma Giáo đánh nhau lu mờ trời đất, nào chú ý việc này.”

“Vậy ạ, thế thì tốt quá.” Thái Chiêu nói.

Ninh Tiểu Phong sầm mặt: “Tốt cái gì mà tốt?!”

Thái Chiêu mỉm cười: “Như vậy thì, con không cần phải lo cha mẹ sư phụ sẽ lo lắng rằng có phải con còn lo lắng cho Mộ Thanh Yến không, đúng là tốt quá.”

Nghe đến cái tên cấm kỵ đó lần nữa, trong phòng lại yên tĩnh.

“Được rồi, chuyện này mi chớ xía vào.” Ninh Tiểu Phong tức giận, ngay sau đó lại lo âu, “Không phải ta không để ý đến tính mạng bá tánh vô tội, nhưng chuyện trong giang hồ, chỉ cần dây vào là không thoát thân được.”

Thích Vân Kha an ủi: “Cô yên tâm, các người đi Quảng Thiên Môn ổn định cục diện trước là được. Chờ ta mời Pháp Không Đại sư và Chu huynh đến, tự có giải thích, các người ở bên cạnh xem là được.”

Thấy Ninh Tiểu Phong đầy vẻ không tình nguyện, Tống Úc Chi nhíu mày: “Sao không phải là sư phụ đi Quảng Thiên Môn ổn định cục diện trước, để Thái Cốc chủ và Ninh phu nhân sang mời Pháp Không Đại sư và Chu trang chủ? Chẳng phải tất cả đều vui.” Rõ ràng Trường Xuân Tự và Bội Quỳnh Sơn trang đều quan hệ thâm sâu với Lạc Anh Cốc, để vợ chồng Thái Bình Xuân đi mời cũng không gì thất lễ.

Đây cũng là nghi vấn của Phàn Hưng Gia, hắn gật đầu: “Đúng ạ.”

Thái Chiêu tinh tế tỉ mỉ giải thích: “Vì sư phụ là người đứng đầu sáu Tông mà, nhỡ Dương Môn chủ thật sự đưa ra tội chứng xác thực gì đó, sư phụ phải làm sao? Lẽ nào làm một thiết diện vô tư, đem Tống Môn chủ lệnh tôn khai đao sao? Cha mẹ tôi cũng không cần làm căng, Lạc Anh Cốc ở vị trí cóc ké trong sáu phái, xem như Dương Hạc Ảnh có nhân chứng vật chứng đều đủ, cha mẹ tôi cũng không quyền làm trọng tài, vừa đủ để đưa đông đẩy tây kéo dài thời gian, chờ Pháp Không Đại sư và bác Chu sang tới thì có đường hòa giải rồi.”

“Cái, cái gì?” Tống Úc Chi nóng nảy, “‘Tội chứng xác thực’ gì! Chiêu Chiêu muội nói cha ta…”

“Tam sư huynh đừng sốt ruột.” Thái Chiêu hòa nhã trấn an, “Giang hồ quỷ quyệt, biến hóa vạn đường, dạo này ‘tội chứng xác thực’ cũng chưa hẳn là thật mà, chỉ là thoạt nhìn như thật thôi. Chẳng qua tôi phỏng đoán, với tính tình Dương Môn chủ, nếu không cầm ‘chứng cứ’ cũng sẽ không phất cờ gióng trống đòi Quảng Thiên Môn một lời giải thích đâu.”

Lời ám chỉ đầy sáng ngời, đến cả Phàn Hưng Gia cũng đã hiểu, Thích Vân Kha Ninh Tiểu Phong chỉ đành vờ như không hiểu.

Tống Úc Chi quay lại: “Thật thế ạ?”

Thái Bình Xuân hòa nhã nói, “Tóm lại, ta với mẹ Chiêu Chiêu đi trước kéo dài thời gian, có thêm mấy người sẽ có thể cứu vãn.”

Thái Chiêu thở dài: “Đáng tiếc gần đây bác Chu không thích ra ngoài, nếu không sư phụ cũng không cần chạy đi hai nơi.”

Ninh Tiểu Phong trợn mắt: “Còn không phải vì mi sao! Ở Thái Sơ Quán mi đả thương anh ấy, còn ăn nói bậy bạ tổn thương tận đáy lòng anh ấy. Hơn một năm qua anh ấy mất hết ý chí, mượn cớ dưỡng thương, không thèm màng tới chuyện gì trên giang hồ nữa!”

Thái Chiêu lập tức rất thành khẩn bày tỏ rằng mình có thể đi Bội Quỳnh Sơn trang quay mặt vào tường suy nghĩ một năm, nghe nói Chu Ngọc Kỳ và Mẫn Tâm Nhu sắp cưới, vừa lúc cô có thể uống ly rượu mừng.

Ninh Tiểu Phong tức suýt méo cả mũi: “Mi im chút cho mẹ đi!”

Tống Úc Chi vội lên tiếng nói giúp, “Xin Ninh phu nhân bớt giận, Chiêu Chiêu sư muội đã biết lỗi rồi, muội ấy đã chịu Lý sư bá phạt nặng, ở Tư Qua Giản cũng hơn một năm rồi, chuyện đã qua không cần nhắc lại ạ.”

Thái Bình Xuân hài lòng nói: “Vẫn là Úc Chi hiểu chuyện, hầy, đóng cửa suy nghĩ kham khổ thế nào chứ, may mà có cháu lúc nào cũng chiếu cố nên Chiêu Chiêu mới không vàng mặt ốm o, không còn hình người.”

Ninh Tiểu Phong cũng miễn cưỡng nói: “Ừ, ta nghe nói cậu gọi cả đầu bếp Quảng Thiên Môn gọi tới, mỗi ngày đưa đồ ăn thức uống đàng hoàng qua Tư Qua giản. Ta thay Chiêu Chiêu nói một tiếng cám ơn cậu.”

Thật ra thì vợ chồng Thái thị vốn chê thẳng Tống Thời Tuấn năm đó hoa hoa lớn nhỏ, dĩ nhiên cũng không thấy ba đứa bé nhà họ Tống thuận mắt mấy, nhưng mà so với để con gái gặp một đối tượng đầy vướng mắt, Tống Úc Chi đúng thật là lựa chọn cực tốt.

“Lúc còn bé sư phụ và bác Chu thương mi biết là bao chứ, thế mà mi lại làm họ bị thương nặng, mi có từng nghĩ trong lòng không?” Ninh Tiểu Phong tận tình khuyên bảo, “Chuyện lúc trước đã xong, Chiêu Chiêu phải tự thu xếp cho ổn thỏa, sau này chớ chọc ra họa nữa.”

“Mẹ, họa con chọc kia có cái tên kinh học* đứng đắn mà, là ‘Đào hoa chướng’.” Thái Chiêu khoan thai nói, “Mẹ cứ nghĩ mặt tốt xem, Đào hoa chương con chọc không phải là A Miêu A Cẩu, mà Mộ Thanh Yến người ta cũng là một nhân vật lẫy lừng đó.”

“Nên cha mẹ và sư phụ có thể yên tâm mọi thứ rồi, sai lầm này con sẽ tuyệt đối không tái phạm, dù con có muốn chọc Đào hoa chướng nữa thì đi đâu tìm một Giáo chủ Ma Giáo nữa, đúng không.”

Trong nhà lại rơi vào im lặng. Đọc ở homeintree để ủng hộ chính chủ

“… Hay hôm nay chúng ta lên đường đi Quảng Thiên Môn luôn.” Thái Bình Xuân quay lại nhìn vợ.

Thích Vân Kha hơi ngây ra: “Hả? Hai người vừa mới đến thôi, không chờ vài hôm rồi hãy đi.”

Ninh Tiểu Phong thở dài: “Nhân tiện chưa mở hành lý thì lên đường luôn, khỏi bị con nhóc chết tiệt này tức chết.”

Bà không kìm được lên tiếng oán hận, “Tôi nói này, rốt cuộc hình phạt đối mặt vào tường suy ngẫm của Thanh Khuyết Tông mấy người làm sao vậy, hơn một năm con bé chết tiệt này chẳng những không tiến bộ, còn học âm dương quái khí nữa?!”

Thích Vân Kha lúng túng cười ngây ngô mấy tiếng, “Chờ hôn sự Lăng Ba xong, sẽ cho Chiêu Chiêu hầu hai cô cậu đi sang Ninh phu nhân ở một hồi nhé, đến chừng đó hai người dạy dỗ thật tốt, dạy thật tốt nhé.”

Phàn Hưng Gia nghiêng đầu nhìn phản ứng của Tống Úc Chi. Chỉ thấy Tam sư huynh nhà mình chuyên tâm dồn chí hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ chẳng nghe gì cả.

Sau khi vợ chồng Thái thị rời đi năm sáu ngày, Thích Vân Kha giao phó xong xuôi, cũng lên đường.

Trước khi đi, Thích Vân Kha dặn dò Thái Chiêu tỉ mỉ, “Chiêu Chiêu à, con chớ oán trách cha mẹ con, họ là bị dọa sợ con và cô con rơi vào cùng một kết cục. Ta biết con không vui vì chúng ta kết hợp con với Úc Chi, hầy, mọi chuyện không được hành động theo cảm tính, tính Úc Chi đoan chính, nay lại chịu học cách quan tâm người, mai này con sẽ thấy điểm tốt của nó.”

Thái Chiêu vẫn im ắng nghe, cuối cùng mới hỏi: “Sư phụ, thật ra thì ngài cũng có chút trách cứ bác Chu phải không?”

Thích Vân Kha sờ râu không lên tiếng.

Thái Chiêu lại nói: “Bác Chu bị thương, lại bị con tức chết, hơn một năm qua vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Sư phụ đầy phúc hậu nhân nghĩa nhưng mãi vẫn không chịu đi thăm bác ấy, cho tới bây giờ có chuyện mới chịu đi Bội Quỳnh Sơn trang…”

Thích Vân Kha thở dài, nhìn ráng chiều trên đỉnh núi xa xa suy nghĩ xuất thần: “Mấy năm qua, ta luôn nghĩ, nếu từ đầu Chu Trí Trăn có thể có trách nhiệm chút, đối xử cô cô con tốt hơn chút, phải chăn cô cô con cũng sẽ không quen cẩu tặc Mộ Chính Dương kia. Một cô gái tốt như cô con, phải phối với một vị thiếu hiệp xuất thân danh môn, tương lai tươi sáng* mới được.”

(*) 风光月霁: gió trong trăng sáng, người ngay thẳng, rõ ràng

Qua hồi lâu ông mới tỉnh táo, lắc đầu lia lịa, “Là ta hẹp hòi rồi, không nói câu công bằng với Chu đại ca, không công bằng…”

Đưa mắt nhìn Thích Vân Kha* biến mất ở cuối con dốc đỉnh Phong Vân, Tằng Đại Lâu để chúng đệ tử tản đi.

(*) chỗ này tg để TVK và vợ chồng Thái thị nhưng không khớp ở trên nên tui cắt. Đọc ở homeintree để ủng hộ chính chủ bạn nhé.

Tống Úc Chi thu nụ cười, kéo tay áo Thái Chiêu quay sang một bên chép miệng ra hiệu, Thái Chiêu giả vờ không hiểu, Tống Úc Chi dứt khoát kéo cánh tay cô thật mạnh đi ra, không để ý tới tiếng cười ồn ào của chúng đệ tử sau lưng.

“Muội bị gì vậy?” Hai người đi tới một góc khuất, “Cả năm qua lúc nào muội cũng luôn buồn bực không vui, cho đến hai tháng trước cả ngày cũng chẳng nói nổi vài câu, sao mấy hôm nay tự dưng thích nói thích cười thế?!”

“Tống thiếu hiệp huynh nói chút lý lẽ được không, trước đó là tôi quay đầu vào tường suy ngẫm mà, quay đầu vào tường suy ngẫm vốn dĩ không nên nói!” Thái Chiêu sửa sang lại ống tay áo, “Chỉ có huynh ỷ thấy sư phụ mắt nhắm mắt mở, ba ngày hai bận chạy vào Tư Qua Giản ‘khuyên giải’ tôi. Ai mượn huynh khuyên giải chứ, chừng nào tôi không nghĩ ra còn phải để huynh khuyên giải!”

Tống Úc Chi sầm mặt: “Vậy mà toàn bộ những gì ta đưa sang muội cũng nhận!” — không phải bảo trong lòng cô gái có ý mới nhận đồ của con trai không, thoại bản đều là cái thứ gạt người!

“Tôi chỉ không muốn nói chuyện thôi, cũng đâu phải không ăn không uống thành thần tiên chứ. Có ủ rũ cũng không ai có thể để tim gan tì phổi mình ấm ức chứ.”

Tống Úc Chi nhìn cô gái đăm đăm một khắc, chậm rãi nói: “Hay là muội cho rằng Mộ Thanh Yến là trong sạch, trong Lục phái đúng là có một kẻ gian ẩn núp, là kẻ giết Vương Quán chủ.”

Thái Chiêu nhướng mắt, hai tròng mắt đen trắng rõ ràng, “Tôi chưa từng nghi ngờ. Sao hả, huynh muốn đi tố cáo à?”

Tống Úc Chi trong thoáng chốc không đỡ kịp.

“Tôi biết, Tam sư huynh vẫn luôn nửa tin nửa ngờ chuyện này.” Thái Chiêu nói, “Thật ra thì tôi cũng có một chuyện muốn nhờ Tam sư huynh giúp một tay, hai ta tâm sự cái đã, nói cho rõ ràng — Tam sư huynh biết Lữ Phùng Xuân chứ.”

“Biết.” Tống Úc Chi nói, “Lão ấy là một trong Thất Tinh Trưởng lão của Ma Giáo, nhưng so với mấy Trưởng lão hai mươi năm trước chiến đấu ta chết ngươi sống với Bắc Thần chúng ta thì kém xa. Mấy hôm trước tự dưng muội xin vào Tàng Thư Các là vì tra lai lịch lão ấy nhỉ.” — Từng quyển từng cuốn của Tàng Thư Các cung Mộ Vi đều là đích thân y sắp xếp lại, cô gái lật xem thứ gì y đều biết.

Thái Chiêu thở dài: “Không phải mấy hôm trước, thật ra thì tôi đã muốn vào Tàng Thư Các sớm hơn rồi, nhưng vẫn luôn bị giam ở Tư Qua Giản, mới thả ra đây mà.”

Cô nói, “Lão Lữ Phùng Xuân này nhìn trước ngó sau, sợ đầu sợ đuôi, luôn tính toán xấu xa đầy bụng. Làm trung thần thì lão không có đức hạnh, làm gian nịnh thì lão lại không can đảm. Lúc Nhiếp Hằng Thành còn sống lão chỉ có thể co đầu rút cổ một xó, sau đó Nhiếp Đề nắm quyền, lão sợ đệ tử và thế lực Nhiếp Hằng Thành còn để lại vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Người như vậy, Tam sư huynh cảm thấy vì sao lão chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi quyết tâm làm phản chứ?”

Lá tùng vàng từ từ rụng dần nhẹ rơi, Thái Chiêu ngồi xuống, nhặt chiếc lá khô nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay, “Mấy trưởng bối nói ‘kẻ sau màn’ là do Mộ Thanh Yến bịa đặt, nhưng trùng hợp là Lữ Phùng Xuân tạo phản nên tôi mới chắc chắn trong Lục phái thật sự có gian tặc.”

“Muội nói rõ ràng xem.” Vẻ mặt Tống Úc Chi đầy nghiêm túc.

Thái Chiêu nói: “Đầu tiên, Lữ Phùng Xuân binh bại bỏ mình, nên chuyện tạo phản này chắc chắn không phải là lão và Mộ Thanh Yến phối hợp diễn trò chứ?”

Tống Úc Chi không nhịn được cười: “Nhà họ Lữ lão ấy chết tan tác, nào đùa ra như vậy được.”

Thái Chiêu nói tiếp: “Nếu là phản thật, thế thì nguyên do nào khiến một lão rùa đen lâu năm tự dưng hạ quyết tâm chứ?”

Cô duỗi bàn tay, để phiến lá khô theo gió thổi đi, “Tất nhiên là có chuyện gì đó khiến lão rùa đen kia chắc chắn rằng mình nhất định có thể thành công, lão mới dám động thủ.”

Tống Úc Chi sực nghĩ ra, bật thốt: “Có người thông báo cho lão Mộ Thanh Yến đã bị bắt!”

“Không sai.” Thái Chiêu nói, “Muốn cho Lữ Phùng Xuân tin Mộ Thanh Yến thật sự rơi vào bẫy mà không phải giả bị bắt thì người báo tin phải là người lão rùa đen hết sức tin tưởng, thậm chí là để tâm phúc của lão tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Mộ Thanh Yến bị bắt giam trong lao thì lão mới dám yên tâm ra tay.”

Tống Úc Chi đi tới đi lui tại chỗ, tâm loạn như ma.

Hơn một năm trước sau khi Mộ Thanh Yến bị bắt nhốt tình trạng thế nào y rõ ràng nhất, canh phòng ba lớp trong ba lớp ngoài trùng trùng, như một cái lồng sắt cực kín kẽ. Nếu không phải y bảo vệ một khắc không rời, Lý Nguyên Mẫn đã sớm cho người hành hạ Mộ Thanh Yến đến chết. Nếu cuối cùng không có Thái Chiêu không chút dấu hiệu lạ chợt xuất kỳ chiêu, Mộ Thanh Yến bị phế là chắc chắn.

Tống Úc Chi dừng bước, ngẩng đầu trầm giọng nói, “Sao muội không nói chuyện này cho sư phụ và lệnh tôn lệnh đường?”

Thái Chiêu cười rộ, “Chuyện đến tôi cũng có thể nghĩ ra được thì họ có thể không nghĩ tới ư. Có điều không có bằng cớ cụ thể, dựa hết vào suy luận, bọn họ tình nguyện tin tưởng Ma Giáo vẫn có mánh khoé lén lút gì thôi. Bao gồm cả huynh, thật ra thì nghe xong, vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn nhỉ. Không sao, không tin thì không tin, chỉ cần huynh tình nguyện giúp tôi bận rộn là được.”

Tống Úc Chi ngạc nhiên nói: “Muội nhận định chắc chắn trong Lục phái có kẻ gian, nhưng không nghi ngờ ta, còn phó thác cùng thuyền với ta?”

Thái Chiêu cười khổ: “Tôi không nghi ngờ huynh, thậm chí cũng không nghi ngờ Tống Môn chủ, là vì tôi từng dò kinh mạch huynh, vết ngươi trên người do U Minh Hàn Khí dẫn tới đúng là không hết, không có Tử Ngọc Kim Quỳ tới chữa không được.”

“Nhưng Tử Ngọc Kim Quỳ đã biến mất trên nhân gian nhiều năm, lần cuối cùng thấy nó là lúc tôi còn bé. Nếu sau đó cô tôi phá hủy nó, hoặc là ném vào đại dương mênh mông không tìm được thì sao? Như vậy cảnh giới tu vi của Tam sư huynh đến đây chấm dứt. Nguy hiểm lớn vậy, huynh và cha huynh cũng sẽ không mạo hiểm.”

Tống Úc Chi trong lòng cười khổ, thầm nghĩ nàng tin tưởng Mộ Thanh Yến không chùn bước, còn niềm tin với ta thì cần những thứ phán đoán này.

Y ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Lúc đầu họ cố dùng U Minh Hàn Khí tổn thương ta, cũng là muốn mượn tay ta tìm Tử Ngọc Kim Quỳ chăng?” — nếu không vô duyên vô cớ, sao phải tìm một món bảo vật được cho là ‘Gân gà’ của Ma Giáo chủ.

Trong mắt Thái Chiêu tán thưởng: “Tam sư huynh cũng nghĩ đến. Không sai, tôi đoán người sau màn khổ sở tìm Tử Ngọc Kim Quỳ nhiều năm không có kết quả, không thể không khiến nhiều người hơn giúp gã tìm.”

Tống Úc Chi cau mày: “Trước đây không phải người trong Ma Giáo bảo Tử Ngọc Kim Quỳ là thứ gân gà, không quá hữu dụng sao. Sao kẻ sau màn cứ nhất quyết phải tìm nó?”

“Vì luyện Tử Vi Tâm Kinh ấy.” Thái Chiêu cười nói, nhìn thấy con ngươi Tống Úc Chi co rút một cái như ý nguyện.

Thái Chiêu nói tiếp, “Hơn trăm năm qua, Tử Vi Tâm Kinh bị Giáo chủ Ma Giáo các đời xem là cấm kỵ, cứng rắn cảnh cáo con cháu đời sau không được tu luyện. Nhưng không biết sao về già Nhiếp Hằng Thành có được bí quyết, sau khi tu luyện môn công pháp này đã giết chóc tứ phương. Đến ngày nay thông qua lời trăn trối của Lộ Thành Nam lúc lâm chung, bọn tôi biết được để luyện thành Tử Vi Tâm Kinh buộc phải có Tử Ngọc Kim Quỳ trợ giúp. Tôi đoán đây chính là mục đích của kẻ sau màn — hắn cũng muốn luyện Tử Vi Tâm Kinh!”

“Tam sư huynh, đây chính là chỗ tôi nhờ huynh giúp một tay. Tôi hy vọng huynh cho tôi xem quá những ghi chép của Doãn Lão tông chủ có liên quan đến Tử Vi Tâm Kinh một chút, vậy tôi mới lục ra được nhiều manh mối hơn.”

Ánh mắt Tống Úc Chi nặng nề: “…Sao muội cho rằng ông ngoại ta có liên quan tới tin tức của Tử Vi Tâm Kinh.”

Thái Chiêu nói: “Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Doãn Lão Tông chủ vốn dĩ tâm cơ trác tuyệt đa mưu túc trí nổi tiếng giang hồ, từ lúc ông ấy mới sơ bộ phát hiện Nhiếp Hằng Thành đang tu luyện dị công trở đi, trước sau mấy năm không ngừng tra xét ngoài sáng ngầm hỏi trong tối, không tiếc chôn tiễn đi một lượng đông đảo đệ tử Tông môn ưu tú, tôi không tin ông ấy không chút thu hoạch.”

Tống Úc Chi lạnh lùng nói: “Chiêu Chiêu quá khen, có lẽ ông ngoại đã không chút thu hoạch thật đấy.”

Thái Chiêu nói: “Thứ hai, ban đầu lúc cô tôi một mình lên Đồ Sơn, không ai biết kết quả sẽ thế nào. Xem như là người đứng đầu sáu tông, Doãn Lão Tông chủ phải làm ổn thỏa hơn đó là bố trí thêm người giúp, thiết kế thêm cơ quan cạm bẫy, cần trợ giúp cô tôi đánh chết Nhiếp Hằng Thành tại chỗ. Nhưng cứ thế mãi chẳng có, thậm chí còn ngăn sư phụ đi trước trợ giúp một tay, hình như ông ta đã chắc chắn, chỉ cần cô của tôi dốc toàn sức lực ứng phó lấy mạng ra đánh cược, nhất định có thể đánh chết Nhiếp Hằng Thành.”

“Bất kể có bao nhiêu người lên án Doãn Lão Tông chủ có tư tâm, nhưng không thể chối bỏ, rốt cuộc ông ấy hào kiệt một đời nắm chắc Bắc Thần trong tay mười mấy năm. Một khi cô tôi bị thua thảm, võ lâm chính đạo sẽ không còn ai có thể ngăn trở Nhiếp Hằng Thành, hậu quả thiết nghĩ không thể tưởng tượng nổi. Đại cuộc trước mặt, Doãn Lão Tông chủ không phải không biết nặng nhẹ.”

“Cô cô tôi từng nói, thứ công phu tà môn ấy Nhiếp Hằng Thành cuối cùng vẫn chưa luyện thành, nếu không cô cô sẽ bị thua mất mạng — có thể đây là kết luận sau khi bà đem tính mạng ra cược mới cho ra kết luận. Vậy sao Doãn Lão Tông chủ lại biết trước? Tôi đoán, ông ta đã tra ra được chút gì.”

“Bí mật cực lớn này, Doãn Lão Tông chủ chỉ có thể báo cho người trưởng nữ mình tin tưởng, chính là mẹ quá cố của Tam sư huynh, Thanh Liên phu nhân.”

“Tam sư huynh, kính nhờ.”

Tống Úc Chi thật lâu không nói, gió Tây tùy ý vù vù thổi cuốn lá rụng trên đất, như những con bướm khô bay lượn.

Hồi lâu, y mới nói: “…Ta biết Tử Vi Tâm Kinh, nhưng không biết đó chính là tà công mà Nhiếp Hằng Thành tu luyện, nếu không đã sớm báo cho sư phụ.”

“Bây giờ ta mới biết rằng năm ấy ông ngoại cũng biết bí mật Nhiếp Hằng Thành luyện tập tà công, nhưng không ai nói ra, mặc cho Thái nữ hiệp một mình đi liều mạng. Chiêu Chiêu, ta có lỗi.”

“Muội đi theo ta, ta sẽ kể hết cho muội.”

*

Đêm khuya, trại Phục Ngưu.

Tiếng trống gióng trước cửa trại, đánh nhau say sưa, bó đuốc chậu than đầy đất còn có vài đống cỏ tranh đang cháy, soi sáng đỉnh núi đen nghịt thành một thứ ánh sáng huyên náo quỷ dị.

Rầm, cách cửa trại bằng gỗ khổng lồ bị xô nứt ra một khe lớn, sau hai lần va chạm, cổng chính ầm vang vỡ vụn, mười mấy tên cao thủ giáp đen áo đen như quỷ mị giết vào, đám cướp ra sức chống cự, dù số lượng đông đảo nhưng thực lực chênh xa, thua trận là chuyện sớm muộn.

Nhị Đương gia giết đến mặt đầy máu, xét thấy tình hình không ổn vội vọt tới cạnh một đại hán vạm vỡ hô: “Đại ca, đám này thủ đoạn quá tàn ác, chúng ta không ngăn nổi, anh chạy mau!”

Đại hán vạm vỡ vừa vung cây đại đao chín lỗ, vừa quát: “Ta chạy còn các cậu thì sao? Đã nói đồng sinh cộng tử!”

“Hầy dà đại ca, anh cứ chạy mau đi!”

Trong thời gian nói hai ba câu, tiếng ai ôi bốn phía không ngừng, chân cụt tay đứt bay loạn, người trại Phục Ngưu càng đến càng ít, đám còn lại có thể động đậy dần dần bị áo đen giáp đen dồn lại một góc nhỏ.

Nhị Đương gia đằng hắng hô to: “Xin hỏi các vị hảo hán gia đây lai lịch thế nào, Phục Ngưu Trại chúng ta tự hỏi giữ khuôn phép, chưa từng dám vượt qua lãnh địa núi Phục Ngưu, không biết đã đắc tội các vị hảo hán gia này ở đâu!”

Phục Ngưu Trại là một trong rất nhiều sơn trại trong thiên hạ, xây dựa lưng vào núi, dọc dòng Hoàn Hà, chỉ là ăn cướp cản đường bình thường, ‘mua bán’ không lớn không nhỏ, đủ để có thể duy trì chi tiêu của sơn trại, không tàn bạo đến mức gian dâm cướp giật cả người lẫn vật không chừa, cũng không từ bi đến mức người ta nâng đao phản kháng cũng kiên quyết không tổn thương mạng người. Nhìn từ góc độ nào, Phục Ngưu Trại cũng chỉ là một tầm ngắm không đáng chú ý, không hiểu sao bị rước phải đám sát tinh này.

Đám áo đen giáp đen vây quanh phía trước tách ra như dòng nước, một nam tử đẹp trai cao gầy không nhanh không chậm đi tới, người mặc bộ trường bào chít hông chụp cổ tay màu đen, nom tầm chỉ trên dưới hai mươi, nhưng đám bộ hạ thân thủ hung hãn xung quanh đều cung cung kính kính, không có nửa phần tiếng vang.

Thanh niên cao giọng mở miệng: “Ta với quý trại không oán không thù, chỉ muốn tìm Đại Đương gia quý trại hỏi mấy câu, nhưng mấy lần ta đưa tin, gã ta đều bất cần lờ đi, thậm chí còn âm thầm sai người đưa vợ con đi. Bất đắc dĩ, ta mới không còn cách nào khác phải ra hạ sách này.”

Chúng phỉ Phục Ngưu Trại mới đầu ngây ra, ngay sau đó cùng nhìn về Lão Đại phía sau lưng.

“Tiết Hữu Phúc, ngươi nói gì đi?” Thanh niên nói.

Nhị Đương gia nghe xong vội nói: “Vị cao nhân này có phải nhầm gì không, Lão Đại chúng ta họ Tiết, nhưng tên anh ấy là Tiết Chính Sơn, không phải Tiết Hữu Phúc, anh ấy… Á…!”

Chỉ thấy một thư sinh bảnh bao bên cạnh thanh niên huyền y đạp dưới chân một cái, đá một viên sỏi nhỏ tới huyệt vị chính giữa trán Nhị Đương gia, Nhị Đương gia lập tức ngã xuống đất cái rầm, ngất đi.

Chúng phỉ chấn kinh, Tam Đương gia xưa nay tàn nhẫn cả giận nói: “Lão Đại, anh em chúng ta vì anh mà chiến đấu đến mức này, cũng coi như xứng với anh, anh cũng nên nói một câu chứ!”

Ai ngờ Đại Đương gia vẫn kiên định nói: “Ta là Tiết Chính Sơn, không biết Tiết Hữu Phúc gì đó, các người nhầm rồi.”

Thanh niên huyền y không nói gì thêm, nghiêng đầu liếc mắt sang bên một cái, thư sinh thanh tú bên cạnh lập tức sai người dẫn đến một bà già quần áo thô thiển tầm thường. Bà già mặt đầy nếp nhăn sầu khổ, ánh mắt đục ngầu, trên đầu lại gắm rất nhiều hoa cỏ sặc sỡ.

Bà vừa thấy Tiết Chính Sơn liền hét rầm lên, “Chính là nó, chính là nó! Nó chính là Tiết Hữu Phúc cẩu tạp chủng thôn Thoái Thạch! Nó đã hại cả nhà của ta, hóa ra tro ta cũng nhận ra!”

Đại Đương gia nhìn bà già cười lạnh, ánh mắt oán độc: “Đây không phải Tam Cô nhà trưởng thôn ư, đáng lý ta phải làm thịt ngươi lâu rồi, nhưng mà nhìn đám cô tẩu bọn ngươi tiếp khách bao năm, mới không ra tay đấy!”

Bà già chỉ ước gì có thể nhào tới xé da thịt gã, lại bị Du Quan Nguyệt sai người dẫn xuống trước một bước, miệng chửi ‘Đồ chó’ đầy thê lương không dứt bên tai.

Mộ Thanh Yến bước lên một bước: “Tiết Đại Đương gia, muốn nhân chứng khác nữa hử.”

Tiết Hữu Phúc ngước mặt đầy máu: “Không sai, ta chính là Tiết Hữu Phúc thôn Toái Thạch, cái tên Tiết Chính Sơn này là anh ấy đặt cho ta. Ta vừa thấy mặt cậu đã biết cậu là ai, cậu và anh ấy, nhìn giống nhau như đúc.”

Mộ Thanh Yến thản nhiên nói, “Sao phải lộn xộn đến mức này chứ, chẳng qua ta chỉ muốn hỏi đôi câu thôi.”

Tiết Hữu Phúc cười lạnh: “Cậu muốn giết cứ giết, dù có hỏi bất kỳ câu nào, ta cũng chỉ hai chữ ‘không biết’. Ta đã nhận lời anh ấy, vĩnh viễn không tiết lộ chuyện quá khứ của anh ấy. Có bản lĩnh thì rút gân lột da ta, ông đây nhăn mày một cái, chữ Tiết viết ngược là xong!”

Mộ Thanh Yến nói: “Rút gân lột da tốn sức quá, ta chỉ hỏi thôi. Lần thứ nhất ta hỏi ngươi ‘có đáp hay không’, nếu ngươi không chịu, ta giết Nhị Đương gia kết bái chi giao này của ngươi.”

Nhị Đương gia vẫn hôn mê, nằm trên đất không nhúc nhích.

Tiết Hữu Phúc mạnh miệng: “Chúng ta hành nghề liếm máu trên lưỡi đao, sống chết là chuyện thường tình, đến chừng đó ta chết theo anh em!”

Mộ Thanh Yến nói tiếp: “Lần thứ hai ta hỏi, nếu ngươi còn không chịu đáp, ta làm thịt mấy mươi huynh đệ từ trên xuống dưới Phục Ngưu Trại này của ngươi.”

Đám cướp co rúm lại bên nhau, Tam Đương gia la lên: “Lão Đại hợp tác chút đi, cũng chỉ trả lời mấy câu thôi mà, anh em ta đã theo anh vào sinh ra tử mười mấy năm đó!” — gã nắm chặt cương đao, thầm nghĩ lát nữa sẽ dùng cách nào bắt Lão Đại, dâng tặng đám sát tinh này.

Tiết Hữu Phúc cười lạnh, không đáp lời.

Mộ Thanh Yến nói: “Lần thứ ba ta hỏi ngươi còn không đáp, ta sẽ đưa mười mấy miệng già trẻ nhà ngươi xuống trước tìm đường cho ngươi…”

Lời còn chưa dứt, Du Quan Nguyệt đã sai người ép một đám đàn bà trẻ con bộ dáng vật vã đi tới, đương nhiên đó là gia quyến mà Tiết Hữu Phúc sớm đưa ra ngoài. Dưới ánh đao nhọn sáng loáng, mấy đứa bé nhỏ líu ríu khóc thút thít.

Gương mặt thịt Tiết Hữu Phúc run run không dừng, sau một lúc nhẫn nhịn, khó nhọc nói: “Cùng lắm thì cả nhà chúng ta cùng lên đường, xem như cả nhà đoàn viên.”

“Hay lắm! Thật kiên cường.” Mộ Thanh Yến khen, “Mời lão phu nhân lên.”

Một bà lão ngơ ngơ ngẩn ngẩn được đỡ lên, tuy tóc đã hoa râm nhưng lờ mờ có thể thấy nét tú lệ lúc trẻ giữa hàng mày.

Mộ Thanh Yến nói: “Thật ra ngươi rất hiếu thuận, biết trại Phục Ngưu đã bị để mắt, bèn cố ý dùng thê thiếp con nhỏ ngụy trang, công khai tiễn đưa họ từ sớm, song lại âm thầm phái tâm phúc khác hộ tống mẹ già sang nơi khác.”

Tiết Hữu Phúc vừa thấy bà lão, mắt đỏ kè, lạc giọng gọi: “Mẹ!”

Mộ Thanh Yến nói: “Tiết Đại Đương gia, trước tiên để ta nói ba chuyện. Thứ nhất, người mà ngươi giữ lời hứa kia đã chết, ngươi nói hay không cũng sẽ không tổn hại đến họ. Thứ hai, ông ta chết không rõ ràng, đến nay còn chưa biết di cốt ở phương nào, nếu ngươi chịu trả lời câu hỏi của ta cho đường hoàng, có lẽ có thể giúp ông ấy sớm ngày yên bình về đất mẹ. Thứ ba, mẹ ngươi chịu khổ vì ngươi nhiều thế, ngươi nhẫn tâm để bà ấy chết oan chết uổng ư.”

Tiết Hữu Phúc hết kìm nổi, liều mạng định thoát khỏi vòng vây đi đỡ bà lão, nhưng vẫn bị người giáp đen hùng hổ ngăn lại.

Gã rối rắm lăn lộn trong lòng, sau một lúc lâu chán nản cúi đầu, khàn giọng nói: “Cậu đừng làm khó mẹ ta, ta sẽ nói tất cả cho cậu.”

Mộ Thanh Yến gật gù, một đám áo đen giáp đen theo thứ tự lần lượt tản ra vây quanh.

Tam Đương gia nhẹ thở phảo, cười ha hả: “Ôi chao đúng đó, đại danh thần giáo như sấm bên tai, đến cả cái trại tồi tàn hẻo lánh này của chúng ta cũng nghe nói ít nhiều, thật chẳng ngờ là hai nhà sớm có mối quan hệ sâu xa… Á…!”

Không chờ gã nói xong, tay trái Mộ Thanh Yến đã giơ lên lắc cổ tay cách không khí chặt xuống, tiếng cười Tam Đương gia dừng bặt.

Ngắn ngủi sau nửa tiếng kêu thảm, nửa bên đầu của gã đã không còn, nửa bên xác kia còn ngẩn ra quỳ rớt xuống đất, từ từ tê liệt thành bùn nhão chảy xuống, óc phọt ra và máu tươi bốc lên mùi tanh nồng nóng hổi.

Trăng lạnh, đêm lạnh, máu và thi thể đầy đất, còn có một nửa cái xác tàn mất nửa đầu.

Ngoại trừ đám giáp đen vốn dĩ đã im ắng, đám cướp trong tích tắc cũng câm như hến, chỉ có mấy đứa bé bị hù hu hu thút thít, bị mấy phụ nữ bên cạnh cuống quýt bịt miệng.

Tiết Hữu Phúc cắn răng nói: “Cậu không cần ra oai phủ đầu với ta, ta biết thần giáo mấy người thủ đoạn lợi hại. Đã nhận lời, tự ta sẽ thành thành thật thật trả lời, không giả vờ nửa chữ!”

Mộ Thanh Yến cúi đầu vặn vặn cổ tay mình, “Tiết Đại Đương gia là người hiểu chuyện.”

Chúng phỉ bị đám giáp đen theo thứ tự áp giải đi, Du Quan Nguyệt cũng đưa bà lão khờ khạo ngơ ngẩn và đám đàn bà trẻ nít còn lại về phòng sưởi ấm, dọn dẹp ra một gian phòng u tĩnh để Mộ Thanh Yến tra hỏi.

Tiết Hữu Phúc được phong bế mấy đại huyệt trên người, đ è xuống ngồi vào một chiếc ghế gỗ thấp, nhìn lên Mộ Thanh Yến bình tĩnh nhàn nhã ngồi ở ghế trên, “Cậu… Mộ Giáo chủ, đã tới thôn Toái Thạch?”

“Đã tới, hoang vu một vùng, trong bụi cỏ còn có mấy bộ xương trắng.” Mộ Thanh Yến nói, “Hẳn là ngươi và Mộ Chính Dương ra tay.”

Nghe đến cái tên này, Tiết Hữu Phúc buồn vô cớ, “Thoắt cái đã mấy mươi năm, ta sớm đoán Chính Dương ca xảy ra chuyện, không thì chẳng lâu vậy rồi mà anh ấy chưa tới gặp ta.”

Ánh đèn lờ mờ, mấy hạt bụi dưới bóng sáng vàng nhạt hắt lên gương mặt thanh niên tuấn tú, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, gã chợt thấy hoảng hốt, như người xưa sống lại.

“Mộ Giáo chủ muốn hỏi gì?”

“Còn chưa nghĩ ra, Tiết Đại Đương gia không ngại thì kể lại từ đầu, tạm thời ôn chuyện đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận