Đám con cháu của Dương thị mười người một đội, đứng sóng vai nâng mâu tạo thành một bức tường cao phòng ngự, tạo nên nhiều trường mâu trận, ngăn chặn bọn sơn tặc hết lần này đến lần khác công kích mãnh liệt. Trường mâu trận phát huy sức mạnh tập thể cực lớn khiến cho bọn sơn tặc không thể làm được gì.
Mà cung tiễn thủ ở trên nóc nhà cũng không còn là để trang trí nữa, bọn họ đứng trên cao bắn tên xuống, đem đến cho bọn sơn tặc phiền phức rất lớn, tên bắn lén khó mà đề phòng cho được, không ít những tên đạo tặc bị mũi tên bắn trúng, đang chạy nhanh bỗng nhiên ngã cắm mặt xuống, chết trong lùm cỏ.
Mặc dù số lượng sơn tặc đông hơn đội quân tham gia phòng ngự của con cháu Dương thị, nhưng bọn chúng lại bị thương vong rất lớn, trong thời gian nửa canh giờ ngắn ngủi đã có gần một trăm tên chết dưới mũi giáo và tên.
Nhưng sự kiện trọng đại làm thay đổi tình hình chiến sự lại là cái chết của tên đầu sỏ La Dịch Phạm.
Không nghi ngờ gì, cái chết của tên đầu sỏ đối với mối nguy của Dương gia trang có tác dụng hết sức quan trọng, Vũ Văn Hoá Cập không muốn ra mặt, mấy trăm tên sơn tặc không có người đáng tin cậy, ý chí chiến đấu bắt đầu tan rã một cách nhanh chóng.
Có người may mắn có được tự do, có người mù mờ không biết theo ai, nhưng càng nhiều người nghĩ đến của cải và nữ nhân trong sơn trại La Dịch Phạm.
Sau khi nghe tin La Dịch Phạm bị giết, mấy trăm tên sơn tặc hung hãn tàn bạo giống như gió cuốn mây tan, không ai bảo ai chạy tán loạn hết cả, khí thế ồ ạt như vũ bão trong chốc lát đã tan thành mây khói.
Vũ Văn Hoá Cập thấy tình thế không ổn, dưới sự hộ vệ của hơn mười tên tùy tùng, cấp tốc rời khỏi Dương gia trang, trở về huyện thành Hoa Âm…
Trời dần dần sáng, người gia tộc Dương thị già trẻ dắt nhau từ trong từ đường xuất hiện, trở về nhà của mình. Cùng lúc đó, mấy trăm con cháu và gia đinh của Dương thị vào từng nhà để xem có tên sơn tặc nào còn ẩn náu ở trong hay không.
Những thi thể trong kho lương thực đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, những con cháu Dương thị và gia đinh tử trận đều được chuyển về từ đường, toàn bộ gần hai trăm xác chết của bọn sơn tặc chôn ở trong rừng núi.
Mặc dù cả đêm chưa ngủ, rất nhiều người mệt mỏi không chịu nổi, nhưng niềm vui thắng lợi làm bọn họ không thể ngủ nổi, trên sân trước từ đường, một đám con cháu Dương thị vây quanh Trương Huyễn, hết lần này đến lần khác nâng hắn lên cao, hò reo chiến thắng.
Lúc này, một vị trưởng bối của Dương thị từ trong từ đường vội vàng đi ra, y tên là Dương Văn Tuấn, là em ruột của gia chủ Dương Văn Hiến, y từ xa đi tới cười nói:
– Được rồi, mọi người đừng náo loạn nữa, để Trương công tử xuống đi nào!
Đám con cháu Dương thị để Trương Huyễn xuống, liền xúm lại trước mặt Dương Văn Tuấn, thi nhau nói:
– Tam thúc, chúng tôi được thưởng gì vậy?
– Gia chủ bảo các ngươi đi sửa chữa tường bao, sửa tốt, ai cũng có phần thưởng, nếu sửa không tốt thì bị trừ tiền, còn không mau đi!
Hai mươi mấy tên con cháu Dương thị lè lưỡi một cái, đều nhao nhao chạy tới phía kho lương. Dương Văn Tuấn lúc này mới đi tới, cười nói với Trương Huyễn:
– Trương công tử mời đi theo ta, gia chủ muốn nói chuyện với cậu một chút.
Trương Huyễn gật đầu, cùng Dương Văn Tuấn đi vào từ đường.
***
Trong từ đường trưởng lão, năm vị trưởng lão đại diện cho các chi trong gia tộc Dương thị tụ tập lại một chỗ, khẩn cấp thương lượng đối sách tiếp theo.
Gia chủ Dương thị mặc dù là người quyết định tối cao của gia tộc, nhưng trách nhiệm chính của gia chủ là đối ngoại, mà đối với rất nhiều gia tộc lớn, đặc biệt là gia tộc có danh vọng, chỉ dựa vào một quyết định của gia chủ thì rất khó thuyết phục mọi người, nhất là những sự việc nội bộ liên quan đến lợi ích thiết thân của các gia đình.
Cho nên, trong rất nhiều gia tộc lớn thường lập trưởng lão hội hoặc tộc trưởng hội, trên thực tế chính là đại diện lợi ích của các chi, mọi người dùng phương thức hiệp thương để cân bằng lợi ích nội bộ.
Gia tộc Dương thị cũng không ngoại lệ, mười hai chi của Dương thị bầu ra năm vị trưởng bối đức cao vọng trọng hợp thành trưởng lão hội, quyết định sách lược trong nội bộ gia tộc.
Gia chủ Dương Văn Hiến đã tóm tắt cho năm vị trưởng bối Dương thị về nguyên nhân và kết quả của việc bị tập kích tối hôm qua, sắc mặt của họ đều rất nghiêm trọng, bọn họ đều không ngờ tới lại là Vũ Văn Thuật ngấm ngầm tính kế.
Hơn nữa không ngờ Dương Thanh Minh là Bát Thái Bảo trong Vũ Văn Thập Tam Thái Bảo, điều này càng làm cho bọn họ lo lắng, vậy thì rất nhiều việc cơ mật của Dương gia chẳng phải đều bị Vũ Văn Thuật nắm rõ sao?
– Văn Hiến, Huyền Cảm còn có bao nhiêu đồ vật lưu giữ ở chỗ chúng ta?
Một vị trưởng bối cất giọng khàn khàn hỏi.
Đây là vấn đề mà mọi người quan tâm nhất, bọn họ cần phải cắt đứt hoàn toàn với tên Dương Huyền Cảm tạo phản, nhưng Dương Huyền Cảm dù sao cũng là gia chủ tiền nhiệm, vẫn còn rất nhiều quan hệ dây mơ rễ má với gia tộc.
Dương Văn Hiến thấp giọng nói:
– Mấy tháng nay chúng ta đều dọn dẹp đồ đạc của Huyền Cảm, những thứ nên đốt đều đốt rồi, chỗ chúng ta đã không còn gì rồi, ở biệt phủ phía huyện Lư thị bên kia khả năng vẫn còn một ít.
– Vậy tại sao không xử lý sạch?
Một vị bô lão cao tuổi khác giận dữ nói.
– Nhị thúc đừng nóng giận, nghe ta giải thích!
Dương Văn Hiến vội vàng trấn an ông ta:
– Ta luôn xử lí vật phẩm bị cấm ở huyện Lư thị, bởi vì đồ quá nhiều, ta lại sợ bị người khác phát hiện, vì vậy đều lần lượt xử lí, đã sắp xử lí xong rồi, nhiều nhất là phái người đi một lần nữa, chắc hẳn có thể xử lí xong xuôi.
– Có đúng là xử lí hết đồ của y thì có thể hoàn toàn cắt đứt với y hay không?
Đây cũng là vấn đề mọi người quan tâm nhất, năm đôi mắt cùng nhìn về phía Dương Văn Hiến.
Dương Văn Hiến bất đắc dĩ thở dài, nói:
– Đây cũng là việc khiến ta phiền não nhất, Huyền Cảm vẫn luôn tìm sự viện trợ từ chúng ta, hai tháng trước ta từ bên huyện Lư thị cấp cho y một nghìn thạch lương thực, vài ngày trước y lại phái người cầu viện ta, hi vọng ta có thể gửi cho một khoản tiền, để y giải tán quân đội.
Những lời này tựa như một muỗng nước rót vào chảo dầu nóng, trên đại sảnh tức khắc bùng nổ, mọi người rất phẫn nộ, cùng kêu lên khiển trách Dương Huyền Cảm làm phản gây hại cho gia tộc, bây giờ còn muốn tiếp tục liên luỵ, như vậy sao được, mọi người đều phản đối việc tiếp tục đưa tiền cho y.
Lúc này, người lớn tuổi nhất Dương Đại Khí nói:
– Mọi người yên lặng một chút, nghe ta nói hai câu.
Mọi người yên lặng, Dương Đại Khí chậm rãi nói:
– Thực ra chúng ta lúc đầu đều đồng ý chuyện y khởi binh tạo phản, nên cũng không thể hoàn toàn trách Huyền Cảm, nhưng việc đã đến nước này, bảo vệ gia tộc mới là việc cấp bách hiện nay, ta tin Huyền Cảm cũng không muốn gia tộc lại bị Vũ Văn Thuật hãm hại, vì thế chúng ta có thể đáp ứng yêu cầu của y, đưa cho y một khoản tiền để giải tán quân đội, đồng thời nói rõ với y đây là lần cuối cùng, và không cho y trở về gia tộc, mọi người nghĩ như thế nào?
Phương án này cũng có thể coi là hợp tình hợp lí, hơn nữa lại nói đúng ý mọi người, tất cả đều đồng ý. Dương Văn Hiến thấy mọi người đồng ý liền đứng lên nói:
– Như vậy đi! Bên huyện Lư thị còn cất trong hầm một vạn quan tiền, chúng ta lấy chỗ tiền đó đưa cho y, thuận tiện đem chỗ vật phẩm bị cấm còn lại đi thiêu huỷ, ta để Văn Tuấn đi làm chuyện này.
– Một vạn quan tiền cũng không phải là con số nhỏ, đưa làm sao đây? Còn phải tránh tai mắt của quan phủ, Văn Hiến có cách nào không?
Dương Văn Hiến khẽ gật đầu:
– Cứ theo phương án đưa lương thực lần trước, đi đường thủy, lại phái mười con cháu hộ vệ, chắc vấn đề cũng không lớn.
Lúc này, Dương Văn Tuấn xuất hiện ở cửa, khom người nói:
– Gia chủ, các vị trưởng lão, ta đã đưa người đến rồi.
– Mau mời vào!
Các vị trưởng lão gia tộc Dương thị đều đứng lên, trong tâm mỗi người bọn họ đối với Trương Huyễn đều tràn đầy sự cảm kích. Nếu không phải tối qua nhờ Trương Huyễn xoay chuyển tình thế, chỉ sợ gia tộc Dương thị sẽ gặp tai hoạ trước nay chưa từng có, năm người bọn họ cũng chưa chắc có thể còn sống sót.
Trương Huyễn bước nhanh đến, hắn cúi người hành lễ với mọi người:
– Vãn bối Trương Huyễn, tham kiến các vị trưởng bối!
– Trương công tử quá khách khí rồi, mau mời ngồi!
Mấy vị trưởng lão giống như sao vây quanh trăng sáng, ngồi quanh Trương Huyễn, mọi người cũng đều ngồi xuống. Lúc này, Dương Văn Hiến cười nói:
– Tối qua công tử đã cứu người gia tộc Dương thị, chúng ta không có gì để báo đáp, trước tiên xin nhận của chúng ta một lễ.
Y cùng vài vị trưởng lão cùng nhau quỳ xuống, hướng về phía Trương Huyễn cung kính khấu đầu, Trương Huyễn bất đắc dĩ, đành phải để cho bọn họ thi lễ bái tạ.
Dương Văn Hiến vừa khoát tay, hai tên quản gia bưng hai mâm đồng tiến lên, trên mâm đồng bày năm thỏi vàng óng.
– Đây là năm trăm lượng hoàng kim, tuy rằng còn lâu mới có thể so sánh với đại ân của Trương công tử đối với Dương gia, nhưng cũng là một chút tâm ý của chúng ta, xin Trương công tử nhất thiết nhận lấy.
Trương Huyễn lại khẽ lắc đầu:
– Tâm ý của gia chủ và các vị trưởng lão, Trương Huyễn xin lĩnh nhận, nhưng hoàng kim ta không thể nhận, ân sư của ta cũng là người gia tộc Dương thị, nên ra sức vì gia tộc Dương thị là phần việc của ta. Không chỉ có vậy, nếu như gia tộc Dương thị còn cần ta giúp sức, ta tuyệt đối không chần chừ, cũng coi như ta báo đáp ân sư.
Dương Văn Hiến và mọi người nhiều lần khuyên hắn, Trương Huyễn cương quyết không nhận, mọi người cũng đành thôi.
Thực ra danh tiếng của Dương Kỳ trong gia tộc Dương thị không tốt lắm, bạc tình tự phụ, đánh vợ bỏ con, nhưng y có đồ đệ như thế, cũng coi như là đền bù một chút cho gia tộc Dương thị rồi.
Lúc này, trong lòng vị trưởng bối lớn tuổi nhất Dương Đại Khí khẽ động, nếu như Trương Huyễn bằng lòng giúp đi đưa tiền thì không còn gì tốt hơn rồi. Lão nói khẽ với Dương Văn Hiến:
– Văn Hiến, không bằng xin Trương công tử giúp một lần nữa, thay chúng ta vận chuyển chỗ tiền kia.
Dương Văn Hiến hiểu ý tứ của lão, y nhất thời trầm ngâm không nói, nơi Dương Huyền Cảm ẩn thân là nơi cực kì bí mật, ngay đến Dương gia cũng chỉ có một số ít con cháu quan trọng biết, càng không thể để người ngoài biết rõ, nhưng Trương Huyễn có đại ân đối với Dương gia, lại là đồ đệ của Dương Kỳ, có lẽ có thể tin tưởng hắn.
Quan trọng hơn là vận chuyển một vạn quan tiền, an toàn là vô cùng trọng yếu, hơn nữa phải cực kỳ đề phòng thủy tặc tập kích đoạt tiền, có Trương Huyễn tham gia bảo vệ, quả thực có thể khiến bọn họ yên tâm rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Dương Văn Hiến vừa cười vừa hỏi:
– Kỹ năng bơi của Trương công tử thế nào?
Trương Huyễn cười nói:
– Vãn bối từ nhỏ đã lớn lên ở ven sông, nói về kỹ năng bơi, cũng chỉ hơi kém cá một chút.
Trương Huyễn xuất thân là binh sĩ đặc chủng, bơi lội là kỹ năng cơ bản, ở trường huấn luyện binh sĩ, huấn luyện dưới nước cũng là môn học thể lực quan trọng, hắn từng tập lặn dưới sông Hoàng Hà, kỹ thuật trên nước cực kỳ cao siêu.
Mọi người nghe hắn nói thấy thú vị, đều mỉm cười, Dương Văn Hiến nhân tiện nói:
– Có lẽ còn một chuyện phải thỉnh cầu công tử giúp đỡ, nếu công tử thấy bất tiện cũng không có vấn đề gì.
Thực ra Trương Huyễn đã đoán được là chuyện gì rồi. Bị Vũ Văn Thuật nhắm vào, Dương Văn Hiến làm sao có thể không lập tức báo cho Dương Huyền Cảm biết, đây chính là mục đích thực sự Dương gia chủ mời hắn đến.
– Xin gia chủ cứ nói, chỉ cần Trương Huyễn có thể làm được, tuyệt đối không chậm trễ!
– Được! Ngày mai mời công tử cùng với vài con cháu Dương gia đi một chuyến tới huyện Lư thị, chúng ta có một chuyện vô cùng quan trọng cần phải xử lý.