Dương Cơ Duệ đi tới đi lui trong cơn mưa tầm tã, tựa như đang có chuyện buồn phiền trong lòng.
Dương Túc Phong đột nhiên nói:
– Nhị thúc, thúc lại đây.
Dương Cơ Duệ nhìn hắn, khuôn mặt buồn bã, thất thểu đi đến.
Dương Túc Phong hạ thấp giọng nói:
– Nhị thúc, con đoán rằng người hình như đang suy nghĩ điều gì khó khăn đúng không.
Dương Cơ Duệ không trả lời, hỏi ngược lại:
– Ta đang suy nghĩ cái gì?
Dương Túc Phong nhìn cỗ xe ngựa cách đó không xa, khóe miệng hiện ra một nụ cười cổ quái, vẻ mặt trở nên cao thâm khó lường.
Dương Cơ Duệ dường như đã hạ quyết tâm, nhìn Dương Túc Phong, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên quyết nói:
– Phong, ta nghĩ đây là một ý nghĩ xấu xa, nhưng ta nghĩ ta vẫn phải nói.
Dương Túc Phong hờ hững nhìn nước mưa chảy dưới chân, thản nhiên nói:
– Không lẽ nhị thúc có chủ ý đối với gia sản của Tài gia?
Tinh quang trong mắt Dương Cơ Duệ lóe lên, sau đó hồi phục như cũ, khẽ gật đầu nói:
– Theo tin tình báo của chúng ta, Tài gia ngoài Tài Duyên Kỳ thì không còn nam nhân nào khác. Nói cách khác, một khi gia quyến của Tài Duyên Kỳ có ở nơi khác thì cũng sẽ không hề có ai thắc mắc về chuyện này. Tuy nhiên thứ mà ta quan tâm đến nhất chính là tài sản của Tài gia. Phong, ta dám đảm bảo là một khi Mục Thuấn Anh biết được lãnh chúa Tài gia chết đi thì y nhất định sẽ cong đuôi chạy đến đây, hơn nữa còn tạo ra các động thái khiến nữ nhân Tài gia cảm động phi thường, sau đó dụ dỗ các nàng đến Bảo Ứng phủ. Đến lúc đó, y sẽ nghĩ ra biện pháp khiến các nàng giao cho y tất cả tài sản của Tài gia. Với địa vị Tri phủ của y và các mối quan hệ rộng lớn thì y nhất định sẽ khiến cho chuyện này trở nên kín kẽ như áo trời, chẳng những có thể có được tiền tài của Tài gia, thậm chí còn có thể đoạt được cả thân thể của những nữ nhân này, nhất cử lưỡng tiện.
Dương Túc Phong lơ đãng vung vung súng trường trong tay, tựa hồ không hề đặt nặng điều Dương Cơ Duệ vừa nói trong lòng, chỉ hờ hững nói:
– Nếu Mục Thuấn Anh không làm như vậy thì sao?
Dương Cơ Duệ cười khà khà, đoạn nói:
– Mục Thuấn Anh sẽ không làm vậy? Chỉ có con nít ba tuổi mới nghĩ thế. Y tham lam thế nào không phải ngươi không biết, nếu không thì y cũng sẽ không bị giáng chức từ Chính Vụ Bộ Thị Lang nhảy xuống Tri phủ. Ở trong chính phủ một đế quốc thối nát như vậy, mà y vẫn bị giáng chức vì tham ô thì ngươi phải hiểu là lòng tham của y vô tận đến mức nào. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, ngươi cho rằng y sẽ cải tà quy chính ư?
Dương Túc Phong không quan tâm, hờ hững đáp:
– Con hiểu được tâm ý của người, nhưng con không thể làm được.
Dương Cơ Duệ cau mày:
– Không lẽ ngươi tình nguyện trơ mắt nhìn tài sản của Tài gia bị lấy đi như vậy hay sao? Tất cả những tài sản này thực ra cũng đều là tiền tài của Mỹ Ni Tư chúng ta. Tài gia từ xưa đến nay kinh doanh vải vóc và trang phục rất nổi danh, ở Trinh Xuyên đạo có thực lực rất hùng hậu, so với Dương gia của chúng ta còn có phần sung túc hơn. Nếu ngươi thực sự quyết định xây dựng lại Lam Vũ quân thì vấn đề về quân trang không thể nào không liên hệ với Tài gia. Đã như thế, chi bằng bây giờ giành lấy các nàng.
Dương Túc Phong cười khổ đáp:
– Vô luận thế nào thì con cũng không thể tự mình nói ra được. Nếu con ra mặt thì dường như sẽ giống hệt đạo lý “tranh thủ lúc cháy nhà, lợi dụng lửa để hôi của”.
Dương Cơ Duệ ý vị thâm trường nói:
– Ngươi đã quên câu nói của điện hạ Đường Hạc sao? Chỉ cần vì Mỹ Ni Tư, vì tổ quốc, cho dù là khai quật tất cả mộ tổ của Đường gia lên cũng không hề ngần ngừ, huống chi chỉ là một chút xảo kế nho nhỏ này? Có tiền tài của Tài gia hỗ trợ, chúng ta làm việc sẽ hiệu quả hơn gấp bội. Nếu để Mục Thuấn Anh cướp đi tài sản của Tài gia thì hắn sẽ dùng để làm gì chứ, cũng chỉ là để phục vụ cho việc ăn chơi đàng điếm của y mà thôi. Chỉ cần chúng ta thu hồi, khởi phục lại thuộc địa Mỹ Ni Tư thành công, đến lúc đó trả lại gấp đôi cho Tài gia thì cũng có ai trách móc được đâu? Đại trượng phu không nên câu nệ tiểu tiết, có việc không nên làm, có việc buộc phải làm….
Dương Túc Phong nghiêm nghị nói:
– Nhị thúc dạy chí phải.
Dương Cơ Duệ gật đầu:
– Đây mới chính là việc làm của đại trượng phu. – Trong lòng vui vẻ, nhưng lão lập tức nhận ra Dương Túc Phong mặc dù vẫn mở miệng nói chuyện nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn đăm đăm vào bội kiếm của Tài Duyên Kỳ, từ vẻ mặt kiên nghị của hắn thì có thể thấy hắn đã sớm có chủ ý đoạt lấy tài sản của Tài gia về mình, bất quá lơ đãng nói chuyện với lão chỉ là diễn trò mà thôi.
Quả nhiên chờ hơn một canh giờ thì trên quan đạo phía trước rốt cuộc đã vang lên tiếng vó ngựa khiến kẻ khác phấn chấn, giống như sấm mùa xuân nổ tung đại địa, chỉ chốc lát đã thấy xuất hiện hơn một trăm kỵ sĩ. Người dẫn đầu chính là Lạc Na Du Hiệp Hoa Linh Phong, phía sau y là một quan viên cao gầy, mặc quan phục Tri phủ tứ phẩm, không cần giới thiệu cũng biết gã chính là Tri phủ Bảo Ứng – Mục Thuấn Anh.
Lạc Na Du Hiệp quả nhiên là cao ngạo, Hoa Linh Phong đến, không hề nói một lời, roi ngựa trong tay chỉ thẳng về phía trước, sau đó quay ngựa chạy đi.
Dương Túc Phong lẳng lặng đứng một bên đánh giá nhất cử nhất động của Mục Thuấn Anh. Kẻ này ước chừng năm mươi, vóc người mảnh khảnh, sắc mặt vàng vọt tựa như thiếu dinh dưỡng, hai chòm râu mép cong vút sang hai bên, đồng tử không ngừng đảo lộn, hình như đang suy nghĩ quyết định gì đó. Bề ngoài kẻ này khiến cho người khác có cảm giác y là một kẻ có tâm địa xấu xa, bất quá đám nha dịch phía sau y lại có dáng vẻ hết sức dũng mãnh, bọn họ tinh thông thuật kỵ mã, lên xuống nhanh nhẹn, thuần thục, đầu lĩnh là một người khôi ngô, mắt tam giác, ánh mắt thâm trầm, tuyệt đối không phải là người tầm thường, gã đầu lĩnh luôn theo sát một thiếu niên tuấn tú môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, thân hình thon gọn, dáng vẻ có phần giống nữ nhân, nhất cử nhất động của người này đều tựa hồ được ánh mắt tam giác đoán trước, hầu hạ chu đáo. Việc này lại khiến Dương Túc Phong cảm thấy kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ nào thì hắn chưa giải thích được.
Góa phụ Tài gia – Tô Lăng Tuyết là người đầu tiên bước xuống từ xe ngựa tiến đến, tiếp theo là tỷ muội Tài Miểu Miểu, các nàng đi đến trước mặt Mục Thuấn Anh, quỳ xuống mặt đất khóc lóc nói rõ mối oan tình, thỉnh cầu Mục Thuấn Anh vì các nàng đứng ra làm chủ, nhất thời tiếng khóc thảm lệ, lê hoa đái vũ, cảm động thiên địa, Tô Lăng Tuyết cơ hồ muốn ngất đi, chỉ có Tài Băng Tiêu là bất động thanh sắc ngầm đi đến bên cạnh Dương Túc Phong.
Mục Thuấn Anh mặc dù cao gầy nhưng mặc quan phục uy nghiêm cũng tỏa ra một khí lực chấn nhiếp chúng nhân. Y dùng hai tay nâng Tô Lăng Tuyết dậy, kích động nói:
– Mau đứng lên, mau đứng lên! Bộ Thủ không nghĩ ra lại vô pháp vô thiên như thế, ban ngày ban mặt dám mưu hại trung lương quốc gia, thật sự khiến cho tất cả căm phẫn! Ta sẽ dốc hết sức lực bắt hắn quy án, tế điệu hương hồn trên trời của Tài tướng quân.
Tài Băng Tiêu đứng bên Dương Túc Phong đột nhiên kề sát tai Dương Túc Phong lạnh lùng nói:
– Mèo khóc chuột, giả từ giả bi.
Dương Túc Phong không quay đầu lại, vẫn nhìn thẳng hỏi:
– Vì sao?
Thanh âm của Tài Băng Tiêu rất nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng, từng chữ từng chữ phát ra:
– Trên người chị họ của ta có hai trăm vạn kim tệ bằng ngân phiếu.
Nội tâm Dương Túc Phong chấn động, không thể kìm nén được rung động, bật thốt lên:
– Thật sao?
Tài Băng Tiêu không trả lời.
Thanh âm Mục Thuấn Anh đầy ân cần vang lên:
– Xin Tài phu nhân hãy kiềm chế nỗi đau, lên xe, tất cả chờ đến Bảo Ứng phủ hãy nói. Di thể của Tài tướng quân và các vị tráng sĩ ta sẽ an bài thủ hạ vận tống, cam đoan sẽ không hư hao phân nào. Tài tướng quân xuất sư chưa báo tiệp đã tử nạn, thật khiến cho anh hùng lệ rơi, ta thực sự kính ngưỡng, sẽ lập tức báo lên triều đình, xin triều đình cử hành quốc tang cho Tài tướng quân.
Tô Lăng Tuyết càng thêm cảm động, vái ba vái thật sâu, thê lương nói:
– Đa tạ đại nhân.
Khóe mắt Mục Thuấn Anh rưng rưng lệ, cảm khái nói:
– Tài tướng quân tuổi trẻ tài cao, chúng tôi đều cho rằng người chính là tương lai của đế quốc, trách nhiệm thu phục thuộc địa Mỹ Ni Tư đều đặt hoàn toàn lên vai người, nhưng người….qua nhiên là thượng thiên ghen ghét anh tài….
Tô Lăng Tuyết nghẹn ngào nói:
– Đại nhân…..tiểu nữ thật sự….
Mục Thuấn Anh chỉ cảm khái thở dài vài tiếng, lắc đầu, đoạn chỉ huy thuộc hạ lau rửa thi thể dưới đất, bất đồ Dương Túc Phong đi đến, thản nhiên hỏi:
– Tri phủ đại nhân, làm phiền.
Mục Thuấn Anh quay lại, nhìn thấy Dương Túc Phong, kinh ngạc một chút, nở một nụ cười giả tạo nói:
– Vị….tướng quân này là…
Dương Túc Phong cẩn thận quan sát vẻ mặt y, thản nhiên đáp:
– Ta là Dương Túc Phong.
Mục Thuấn Anh cung kính nói:
– Thì ra là Dương tướng quân, không biết có gì phân phó không?
Dương Túc Phong đáp:
– Tài tướng quân bất hạnh gặp nạn, chúng ta đều hết sức đau đớn, tang sự của Tài tướng quân làm phiền ngươi khổ cực một chút. Sau khi tang sự hoàn tất, ta sẽ tiện đường hộ tống gia quyến của Tài tướng quân về Mỹ Ni Tư. Bởi vậy xin đại nhân an bài nhanh chóng tang sự một chút, thời gian rút ngắn càng thuận lợi, nhưng cũng phải long trọng đình đám để cho Tài tướng quân ở cửu tuyền cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Đồng tử Mục Thuấn Anh chuyển một vòng, lập tức đáp ứng:
– Chuyện này là đương nhiên, tang sự của Tài tướng quân tại hạ nhất định sẽ thực hiện để hương hồn người nở mày nở mặt, gia quyến của Tài tướng quân tại hạ cũng sẽ tận tâm chiếu cố, không cần lao phiền tướng quân. Tướng quân còn phải trở về Mỹ Ni Tư thực hiện trọng trách hoàng thượng giao cho, ngàn vạn lần không thể vì việc nhỏ này mà hao phí tinh thần, hết thảy mọi chuyện thỉnh giao cho hạ quan xử lý, cam đoan sẽ xử lý mọi chuyện thỏa đáng.
Dương Túc Phong cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại hết sức khách khí:
– Mục đại nhân, đại nhân hẳn phải hiểu được các nàng đều là thân tộc của Tài gia, thánh chỉ của hoàng thượng nêu rõ nhất định phải đến Mỹ Ni Tư, vô luận sống hay chết cũng phải xuất hiện ở Mỹ Ni Tư. Nếu không, sẽ phạm tội kháng chỉ, đại tội nghịch thiên…. không biết Mục đại nhân có hiểu được ý của ta hay không?
Đồng tử trong mắt Mục Thuấn Anh quay mòng mòng, sau đó hòa nhã nói:
– Hạ quan đương nhiên hiểu được….tuy nhiên Dương thiếu tướng, các nàng và thiếu tướng không lẽ có quan hệ đặc biệt hay sao? Các nàng đương nhiên sẽ đến Mỹ Ni Tư, nhưng không phải là bây giờ. Dương thiếu tướng hẳn cũng hiểu được ý của hạ quan chứ?
Dương Túc Phong sầm mặt xuống, ngữ khí lạnh như băng:
– Mục đại nhân, ngươi nói chuyện như vậy ta hoàn toàn không thích nghe. Ngươi cũng biết ta chính là thiếu tướng hải quân do bệ hạ ngự tứ, có cùng sứ mạng với Tài tướng quân, đây là thánh chỉ do hoàng thượng ban xuống, ngươi xem qua một chút, trong đó có nói rõ việc quân chính của Mỹ Ni Tư ta có thể tùy nghi hành sự. Các nàng đều là người của Mỹ Ni Tư, không lẽ không có quan hệ với ta?
Mục Thuấn Anh cười lạnh, không hề úy kỵ Dương Túc Phong, khí định thần nhàn cười lớn nói:
– Xin lỗi, thánh chỉ của hoàng thượng đương nhiên ta biết, nhưng thiếu tướng các hạ phải biết nơi này là địa phận của phủ Bảo Ứng Phương Xuyên đạo, không phải là Mỹ Ni Tư, cho dù thiếu tướng có quyền lực lớn cũng chỉ có thể hành sử ở Mỹ Ni Tư, nếu chuyên quyền quá sâu vào nội địa sợ rằng không tránh khỏi bị người khác hiềm nghi. Can thiệp vào nội chính, đối với tiền đồ của tướng quân dường như cũng sẽ không thuận lợi đâu.