Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 29: Thợ Săn- Con Mồi (Ba)


Dương Túc Phong gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hướng phát ra tiếng động, một mặt để ý đến động tác của tỷ muội Tài gia. Hai nữ tử này chỉ bò một đoạn tiểu lộ ngắn ngủi mà cũng phải hơn ba mươi phút mới hoàn tất, cuối cùng cả người dính đầy bùn đất nháo nhoét tiến vào rừng cây, tất cả mọi người đều không kìm được, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trong lúc này, đám phỉ có người người dùng thanh âm mơ hồ kêu lên:

– Tô Lăng Tuyết, ngươi mau đem tài sản của Tài gia giao ra đây, nếu không lão tử sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Các huynh đệ mau ổn định đội ngũ, lát nữa sẽ hưởng thụ khoái cảm của ả tiện nhân kia mang đến. Ai bắt được ả thì sẽ là người thứ nhất được chơi ả!

Tô Lăng Tuyết nghe được sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy không ngừng.

Dương Túc Phong nhìn thấy sắc mặt Tài Băng Tiêu chuyển biến nhanh chóng, tò mò hạ thấp giọng hỏi:

– Băng Tiêu, kẻ này là ai?

Ánh mắt Tài Băng Tiêu lộ vẻ hoảng sợ nhìn hắn, tựa hồ cân nhắc xem có nên nói hay không, làn môi vặn vẹo một lúc mới lí nhí đáp:

– Ta đoán rằng kẻ đó chính là thủ lĩnh thổ phỉ Độ Biên Lang. Y là thủ lĩnh nổi danh nhất ở khắp vùng này, cực kỳ khôn ngoan và tàn nhẫn, từng huyết tẩy rất nhiều thôn trang, giết người không gớm tay. Y rất tôn sùng vũ lực, rất thích quyết đấu với người khác và ngược đãi nữ nhân. Vũ khí của y là một thanh trường đao có hình ánh trăng, gọi là Nguyệt Lượng Loan Đao.

Dương Túc Phong gật đầu, hơi ngạc nhiên hỏi:

– Nơi này làm sao lại có người Nhật Bản xuất hiện nhỉ?

Tài Băng Tiêu cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi:

– Người Nhật Bản là thế nào? Ta không biết thiếu tướng đang nói gì. Độ Biên Lang là người Hòa Tộc, người Hòa Tộc cuồng vọng tự đại, tàn nhẫn thâm độc, trong lòng mặc dù cảm thấy tự ti nhưng lại rất thích chinh phục người khác, tâm lý bọn chúng đều biến thái như nhau cả.

Dương Túc Phong im lặng suy tư trong chốc lát, cũng không nghĩ nữa. Vô luận đối phương là người Nhật Bản hay Hòa Tộc thì cũng chẳng có gì khác nhau cả, hắn đều phải nghĩ cách để đưa bọn chúng về với địa ngục. Vì vậy cười lạnh, lớn tiếng nói:

– Các ngươi có bản lĩnh bắt được Tô tiểu thư hay sao?

Thanh âm khản đục kia lại vang lên:

– Ngươi la ai? Kỹ thuật bắn của ngươi quả nhiên không tệ, hay là chúng ta kết giao bằng hữu, ngươi lấy người, ta lấy tiền, mọi người đều vui vẻ.

Dương Túc Phong lạnh lùng đáp:

– Vớ vẩn, người ta cũng muốn, tiền cũng thế!

Thanh âm bên kia vọng sang:

– Như vậy thì không thể thương lượng được!

Dương Túc Phong nói như chém đinh chặt sắt:

– Cha ngươi tuyệt đối không thương lượng với loạn thần tặc tử, cũng không thương lượng với tiểu Nhật Bản.

Thanh âm kia lại nói:

– Ngươi là Dương Túc Phong ư? Dương Túc Phong, ngươi bước ra, ta với ngươi đơn đả độc đấu…..

Dương Túc Phong gằn giọng nói:

– Ngươi cứ bước ra trước, cha ngươi nhất định sẽ tặng cho ngươi một súng ngay đầu!

Bên kia không có tiếng nói đáp trả, chung quanh đều tĩnh lặng, chỉ có gió lạnh thổi qua ngọn cây vi vút khiến cho không gian càng thêm lạnh lẽo. Vẻ tuyệt vọng vì bị vây khốn từ tỷ muội Tài Miểu Miểu cũng đã toát ra, Tô Lăng Tuyết cũng đã lộ vẻ sốt ruột bất an. Cứ nghĩ đến cảnh tượng chờ đợi nàng – khi rơi vào tay bọn phỉ – thì thân hình Tô Lăng Tuyết không khỏi run lên bần bật. Duy chỉ có Tài Băng Tiêu là vẫn bình tĩnh, nàng cẩn thận giúp Dương Cơ Duệ lau sạch hỏa dược còn sót lại bên trong súng trường Đột Kỵ Thi, bảo đảm cho phát súng tiếp theo sẽ không hỏng hóc. Tuy nhiên, bóng ma tử vong vẫn cứ bao phủ trên đầu trên mặt mọi người, mãi không tiêu tán.

Bất đồ Dương Túc Phong bật thốt lên:

– Các người lập tức lui về phía sau, hướng về phía ngọn đồi mà chạy.

Tài Băng Tiêu nhìn ra sau, vẻ mặt khó khăn nói:

– Phía sau đều là rừng rậm gai góc, không chạy được.

Dương Túc Phong cương quyết nói:

– Thủ lĩnh của thổ phỉ đã đến, dám chắc sẽ chủ động tấn công, nếu chúng ta không giữ được khoảng cách với bọn chúng thì nhất định sẽ chết. Bọn chúng có lẽ sẽ dùng ngựa xông lên, chúng ta ngàn vạn lần cũng không thể để cho bọn chúng bao vây được.

Tài Miểu Miểu đánh bạo hỏi:

– Không lẽ chúng ta lui lên đồi thì không bị vây quanh sao?

Dương Túc Phong kiên định nói:

– Tiến vào được sơn cốc ở phía sau thì ta sẽ không lo lắng bị bao vây, chỉ cần đạn là đủ, đến khi đó ai là thợ săn, ai là con mồi sẽ rõ.

Lúc này, nhóm người đã dè dặt xuyên qua gai góc bụi rậm, dần tiến về phía chân núi. Tô Lăng Tuyết còn màu mè, cẩn thận túm lấy lấy váy của mình, đáng tiếc là nàng bị Dương Túc Phong tóm lên đẩy về phía trước, gấu váy vướng gai nhanh chóng bị xé toạc nửa đoạn, lộ ra cặp đùi trắng nõn. Tô Lăng Tuyết vừa thẹn vừa tức, đưa tay định tát hắn một cái, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của hắn thì lại không dám lộn xộn nữa, không thể làm gì khác hơn là thu tay lại.

Dương Túc Phong lạnh lùng tán thưởng:

– Tô tiểu thư, bây giờ chúng ta là đồng hội đồng thuyền, đồng tâm hiệp lực thoát khỏi khốn cảnh mới là chính đạo. Nếu cô có gì bất mãn với ta thì chờ khi thoát khỏi vòng vây hãy nói. Nếu cô có chủ ý không muốn sống nữa thì cứ việc quay trở lại chỗ lúc nãy, hưởng thụ một chút. Ta nghĩ đám phỉ đồ rất mong mỏi cô làm như thế.

Tô Lăng Tuyết mím chặt môi, cơ hồ muốn chảy máu, hiển nhiên tức tối Dương Túc Phong vô cùng, tuy nhiên bị uy phong của hắn chấn nhiếp không dám phát tác. Tài Băng Tiêu ở bện cạnh muốn cất lời an ủi vài câu nhưng rồi lại không cách nào nói ra.

Dương Túc Phong và Dương Cơ Duệ đi cuối cùng cản hậu. Dương Túc Phong từ trong ủng rút ra một thanh chủy thủ sắc bén, chặt đứt rất nhiều cành cây, vót nhọn một đầu, sau đó cắm xéo xuống đất, hình thành vô số cạm bẫy trên mặt đất. Thanh chủy thủ này chính là hắn thuận tay dắt dê từ chỗ Ngu Mạn Viện, quả nhiên sắc bén phi thường, không phải vật phàm, so với dao găm của thủy quân lục chiến ở thế kỷ hai mốt cũng không hề thua kém. Dương Cơ Duệ nhìn hành động của hắn bất giác hoa cả mắt, kinh hãi hỏi:

– Phong, kiến thức này ngươi học được ở đâu vậy?

Dương Túc Phong thuận miệng trả lời:

– Con học từ chính mình!

Dương Cơ Duệ trợn mắt há hốc mồm nói:

– Ngươi ở thủ đô Ni Lạc Thần làm sao có thể học được loại kiến thức này? Phương pháp ám toán địch nhân như thế này chỉ có trinh sát binh ở đơn vị tiền tuyến mới biết, ngươi làm sao có thể học được?

Dương Túc Phong ngẩn người, nguyên lai hắn đã bất tri bất giác đem kỹ năng chiến đấu cơ bản của thủy quân lục chiến đến thế giới này, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ đành giả vờ mơ mơ hồ hồ, lải nhải:

– Con cũng không biết, dù sao thì cũng có thể áp dụng vào tình hình hiện nay.

Dương Cơ Duệ á khẩu không nói được gì nữa, thâm tâm vẫn muốn hỏi tiếp nhưng lại không biết hỏi từ đâu.

Một lúc sau, mọi thứ đã được bố trí hoàn hảo, hai người trở lại ngọn đồi nhỏ. Tài Băng Tiêu không biết đã lấy từ đâu ra rất nhiều túi da dê, hứng nước mưa từ lá cây phát cho mọi người. Bất quá mọi người đều đã sớm uống đủ nước mưa, cả người lúc này lạnh như băng, không hề có ý muốn uống thêm nước.

Tài Miểu Miểu nghi hoặc hỏi:

– Mưa lớn như vậy, chúng ta còn cẩn phải chuẩn bị nước sao?

Dương Túc Phong gật đầu:

– Cẩn tắc vô ưu, chúng ta không biết còn mắc kẹt ở đây đến khi nào.

Như để ấn chứng cho lời nói của Dương Túc Phong, mưa to nhỏ dần, biến thành mưa phùn, sau đó mặt trời lặng lẽ xuất hiện, chiếu ra những tia sáng yếu ớt. Từ vị trí của mặt trời và độ sáng của tia nắng, có thể đoán được lúc này đã chạng vạng gần tối. Không khí tản mát mùi thuốc súng và máu tanh nhàn nhạt, từ các khe hở trong rừng cây nhìn ra có thể thấy thi thể nằm ngổn ngang của đám thổ phỉ, phảng phất như một chiến trường A Tu La đầy hư cấu. Nhưng xác chết, máu tươi, thuốc súng đều hết sức rõ ràng, hiển nhiên không phải là hư cấu mà là hiện thực tàn khốc, bản thân mọi người có thể trở thành một yếu tố tạo thành địa ngục A Tu La đó hay không thì vẫn còn là một ẩn số.

Sự yên tĩnh rốt cuộc cũng đã qua đi, đám phỉ còn sót lại rốt cuộc đã như từ dưới đất chui lên, triển khai tấn công.

Thật ra ngay khi trời chuyển sang mưa phùn thì đám phỉ đã âm thầm triển khai kế hoạch. Bọn chúng đã có chỉ huy, hành động diễn ra rất thành thục, không hề phát ra tiếng động, tuy nhiên, khi bọn chúng bắt đầu tiến vào khu rừng nhỏ thì hai ba tiếng kêu thét lập tức vang lên, một thứ thanh âm đau đớn bi thiết khiến cho đám nữ nhân Tô Lăng Tuyết đều rung rẩy sợ hãi, thật không hiểu Dương Túc Phong khi nãy đã bố trí thứ cạm bẫy gì. Người nhát gan như Tài Miểu Miểu thậm chí còn dùng hai tay bịt kín tai mình, trong lòng không cách nào có thể chịu đựng được tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế này.

Nhưng sắc mặt Dương Túc Phong vẫn thản nhiên như không, chỉ chăm chú quan sát động tĩnh chung quanh, khẩu Đột Kỵ Thi của hắn gác ở trên một bụi gai. Dương Cơ Duệ và Tài Băng Tiêu ngồi một chỗ, trang bị đạn dược cho tất cả các khẩu Đột Kỵ Thi.

Tuy nhiên bằng quyết tâm vượt bậc, đám phỉ đồ cũng đã vượt qua được phòng tuyến của Dương Túc Phong.

Tiếng súng khô đục của súng trường Đột Kỵ Thi bắt đầu vang lên, mỗi tiếng súng vang lên lại có một tên phỉ ngã xuống, vô luận là chúng xông đến hay lén lút bò đến thì tử vong vẫn theo họng súng đen ngòm bao trùm lấy bọn chúng.

Khói mù từ thuốc súng đen chậm rãi lan tỏa khắp không gian một vùng, Tô Lăng Tuyết và hai tỷ muội Tài Miểu Miểu đều ho sặc sụa, chỉ có Tài Băng Tiêu là vẫn trấn định nạp đạn cho súng Đột Kỵ Thi. Tuy nhiên, dựa vào ưu thế nhân số, đám phỉ đồ đã càng ngày thu ngắn được khoảng cách với bọn họ.

Tô Lăng Tuyết hoảng sợ nhìn phỉ đồ từ tứ phương tám hướng xông đến, lộ ra vẻ sầu thảm, buồn bã nói:

– Bỏ đi, chúng ta hãy cầm tiền giao cho bọn chúng.

Dương Túc Phong ngoái đầu lại, quát lên dữ tợn:

– Câm miệng! Gấp gáp làm quái gì!

Tô Lăng Tuyết tuyệt vọng nói:

– Chờ bọn chúng giết hết chúng ta thì tiền tài chẳng phải sẽ thuộc về bọn chúng hay sao? Khi đó chúng ta còn mất thêm cả mạng sống nữa.

Ánh mắt Dương Túc Phong nhìn đăm đăm nàng, lạnh lùng nói:

– Cô nghĩ bọn chúng có thể đến được đây hay sao?

Tô Lăng Tuyết im lặng.

Dương Túc Phong cười lạnh nói:

– Nơi này còn ba trăm sáu mươi phát đạn, ta không tin bọn chúng còn ba trăm sáu mươi người.

Dừng lại một chút, lại tiếp tức giận nói:

– Hơn nữa, cho dù bọn chúng xông lại đây giết được lão tử thì lão tử cũng sẽ phá hỏng mọi thứ, không để lại thứ gì cho bọn chúng! Muốn đoạt bảo với lão tử ư? Không có cửa đâu!

Tô Lăng Tuyết buồn bã lắc đầu, đồng tử đen nhánh bắt đầu rung rung, hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra, ai oán nói:

– Cá chết thì lưới rách, cần gì phải như thế?

Dương Túc Phong vung tay bắn ra hai phát súng, tặng cho hai tên phỉ đồ từ dưới đất chui lên hai đóa hoa trên trán, lạnh lùng nói:

– Lão tử cho dù là cá thì cũng phải là thứ cá có gai nhọn trên người, muốn ăn được lão tử thì cũng phải có hàm răng sắc bén mới có thể! Muốn cùng ta tranh đoạt tiền tài, nữ nhân ư? Đừng có mơ!

Tô Lăng Tuyết dùng một thứ ánh mắt trước đây chưa từng có, yếu ớt nói:

– Vì tiền, vì nữ nhân, không lẽ ngay cả mạng sống của ngươi cũng không cần ư?

Dương Túc Phong cũng không quay đâu lại, kiên định nói:

– Mạng, tiền, nữ nhân, ta đều cần tất cả! Kẻ nào muốn tranh đoạt với ta đều phải trả giá đắt.

Tô Lăng Tuyết chua chát thốt ra ngữ khí đầy ý châm biếm:

– Xem ra ngươi thực là tham vô cùng! Lòng tham không đáy!

Dương Túc Phong cười phá lên, bình chân như vại nói:

– Tô tiểu thư quá khen, khiến ta xấu hổ! Tuy nhiên có một triết gia đã nói, tham lam là động lực cơ bản nhất có thể giúp con người tiến bộ nhanh nhất, ta dường như cũng không có gì là sai cả.

Tô Lăng Tuyết khinh thường bĩu môi, hừ một tiếng, không nói nữa.

Tài Miểu Miểu và Tài Tiêm Tiêm ôm nhau, dùng thân nhiệt sưởi ấm cho nhau. Mưa đã ngừng nhưng gió lạnh ngày một tăng mạnh, cảm giác lạnh lẽo càng tăng lên, khuôn mặt hai người đỏ bừng, môi xám ngoét, tựa hồ so với tình cảnh của Tô Lăng Tuyết thì cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Tài Băng Tiêu đột nhiên thấp giọng nói:

– Dương thiếu tướng, chúng ta nên nghĩ cách phá vây đi, ta nghĩ ba người bọn họ không còn chịu được nữa.

Dương Túc Phong bình thản trả lời:

– Phía trước là địch nhân, phía sau là núi cao, phá vòng vây thế nào?

Tài Băng Tiêu vội nói:

– Ta chỉ sợ nếu kéo dài thêm một hai tiếng nữa thì chúng ta cũng sẽ lạnh cứng mà chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận