Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 39


Ed: Jang Bò

Bóng đêm yên lặng, tỉnh rượu bảy phần.

Vẻ mặt ta đau khổ đứng trước bồn cây nhỏ, xong đời xong đời, sau khi khôi phục nhất định hắn sẽ làm thịt ta, ta thật sự là heo mà. Còn có mới vừa rồi ta mơ mơ màng màng sẽ không nói ra lời gì kỳ quái đi, tỷ như muốn biến hắn thành gà mẹ?

Nhặt y phục trên đất cất đi, ta thận trọng ôm lấy bồn hoa, đặt lại bồn hoa của khách điếm. Để cây hoa nhỏ lên trên giường, mắt to trừng nó. Sờ sờ lá cây nói: ” Thủy Hành Ca a Thủy Hành Ca, ngài biến thành cây hoa nhỏ có tri giác sao? Chắc là không có chứ? Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngài, ngày mai cả ngày sẽ không ra cửa.”

Huyết cáp ngửa đầu đứng ở trên bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn ta chằm chằm. Ta tránh ánh mắt hung mãnh của nó, nhìn dưới chân nó, không khỏi nhức đầu: “Ngươi lại đi trộm bảo thạch của người ta.”

Ta đến gần, thấy là hạt châu bình thường, lúc này mới yên tâm, nếu là trộm bảo bối tốt, bị người ta đuổi theo đến đây thì phải làm sao.

Hình như là chờ không thấy Thủy Hành Ca, nó chơi một hồi bèn bay đi, ta xem xét, bỏ hạt châu vào trong túi, chờ Thủy Hành Ca tỉnh lại sẽ nói với hắn.

Cảm giác say lại dần dần xâm nhập, ta ngáp một cái, ôm bồn hoa ngủ.

Ngày mới, vừa mở mắt đã nhìn thấy một cây hoa nhỏ ở bên gối, đây thật là. . . . . . Vô cùng quỷ dị. Rửa mặt sau đó mở cửa, không thấy Tống Nghị cũng không nhìn thấy Vũ Thiên Tầm, lúc này mới nhớ Thủy Hành Ca  có nói qua, mồng một mười lăm hắn sẽ “Luyện công” người của Ma giáo sẽ không xuất hiện bên cạnh hắn.

Ta ôm chậu hoa, đặt ở hàng rào bên cạnh phơi nắng, lại cho thêm một chút đất, có nên tưới nước hay không đây? Hắn sẽ không khát chứ? Nghĩ như thế, nhất thời cảm thấy như vậy cũng tốt. . . . . .

Sai tiểu nhị ba bữa cơm hôm nay sẽ mang vào trong phòng, lại sai hắn mang tới một bàn cờ. Ta chán đến chết mở bàn cờ, nhắm mắt sờ tìm quân cờ trong hũ, mở mắt, quân trắng.

” Thủy Hành Ca, ngài là quân đen, ta đi trước.”

“Không cần kháng nghị tại sao ta đi trước, kỳ nghệ của ta thật sự rất kém.”

“Trước kia trong nhà chơi cờ vây kém nhất chính là lão cha, mỗi lần chúng ta muốn mua đồ ăn, sẽ tìm hắn đánh cờ, thắng sẽ có bạc.”

Lầm bầm lầu bầu hạ cờ, tự mình đánh với mình. Nhìn bên ngoài, sắc trời còn sớm. Lại nhìn cây hoa nhỏ đối diện bàn cờ, chống cằm nhìn chòng chọc một hồi: “Quả nhiên ngài vẫn nên biến thành Gấu trúc, ít nhất có thể cùng ta đánh cờ.”

Chạy đến bệ cửa sổ nhìn xuống, trên đường nhốn nha nhốn nháo, mơ hồ còn có sạp hàng mùi thơm của mỹ thực phiêu đãng. Nếu như có một vị cô nương ôm cái chậu hoa xuống đường có thể bị nghĩ thành quái vật hay không?

Đoán chừng không phải là bị nghĩ thành thiếu nữ phong lưu thì chính là bị nghĩ thành bệnh thần kinh.

Ta than thở, với lấy cây hoa nhỏ: “Ngủ.”

Sự thật chứng minh thể chất của ta không phải heo, ngủ nửa canh giờ mê mệt tỉnh lai, đoán chừng đến nửa đêm cũng không thể ngủ nữa.

Ở trong phòng mè nheo sôi nổi một hồi, rốt cuộc cũng đợi được đến buổi tối. Ăn xong cơm tối, nhìn ánh trăng xinh đẹp, lúc này ngoài đường cũng không còn bao nhiêu người, bèn chạy lên nóc nhà tắm trăng, chờ đến giờ Tý.

Ánh trăng chiếu vào lá cây hoa nhỏ, cúi đầu hình như ngửi thấy có mùi bùn đất lẫn cây cỏ. Có phải ta nên chuẩn bị một thùng nước nóng, tránh cho lúc tỉnh lại trên người hắn lại đầy mùi bùn đất.

Giờ hợi đã qua, trên đường cái vắng ngắt, ta đoán chừng cũng sắp đến giờ Tý, ôm chậu sành chuẩn bị trở về phòng, không phải ta nghĩ tới cảnh hắn trần truồng xuất hiện trên nóc nhà, sẽ bị người ta cho là biến thái được chứ.

Vừa đứng lên, đã thấy xa xa trên nóc nhà có chạy gấp dưới ánh trăng. Nhìn qua hơn mười người, trong tay cầm đao kiếm, dưới chân không tiếng động, toàn bộ đều là cao thủ. Thấy bọn họ mặc hắc y bịt mặt, trùng trùng điệp điệp chạy tới hướng này, ta vội nhảy xuống dưới, huyết cáp vẫn luôn quanh quẩn trên nóc nhà cũng cúi người lao xuống.

Nhảy vào hành lang, còn chưa vào trong phòng, liếc thấy vài vệt bóng đen cũng đã chạy vào. Ta ngẩn người, dịch một bước, lại thấy bọn họ cũng tiến tới gần một bước, ai ya. . . . . . Đừng nói với ta là bọn họ tới tìm ta nha. Ta…ta lại trêu chọc người nào!

Ta ôm chặt bồn hoa nhỏ, nuốt một cái: “Mấy vị đại hiệp có chuyện gì?”

Đảo mắt nhìn hành lang nho nhỏ đã đứng hơn mười người, ba mặt bao vây ta, cũng không nói một lời, bước tiến gần. Là một đám chỉ để ý bắt người không cần biết nguyên do. . . . . . Ta rút tay ra phía sau, sờ túi độc bên hông, trở tay tung ra, thừa dịp độc phấn tràn ngập, xoay người vào phòng, chạy về phía cửa sổ đối diện.

Vừa sải bước tới bệ cửa sổ, đang định nhảy xuống, đai lưng bỗng căng ra, nghiêng đầu nhìn, đã bị người ta túm ở trong tay, bị hung hăng kéo ra sau, trượt chân, ngã vật trên sàn nhà, ta đau đến nhe răng. Còn chưa kịp bò dậy đại chiến ba trăm hiệp, trên cổ đã rầm rầm bay tới bẩy tám chuôi kiếm.

Ta cười hai tiếng: “Ta đầu hàng.”

Mấy người nghe được, chậm rãi thu hồi kiếm, ta khom người đứng lên, giơ tay lên lấy ra một túi độc phấn khác, chỉ thấy một người nhấc chân đá một cước túi phấn độc trên tay ta ưu nhã xinh đẹp bay trên không trung một vòng. . . . . . Rơi xuống bồn hoa nhỏ.

Chậu hoa vỡ vụn, cây hoa nhỏ bay thẳng ra ngoài cửa sổ, ta kinh hãi theo bản năng phi thân lên, những người kia hình như không ngờ tới hành động này của ta, chần chờ giây lát, thân thể ta đã nhảy ra cửa sổ, ôm lấy cây hoa nhỏ. Dưới chân không có điểm tựa, trực tiếp ngã xuống, mười mấy người áo đen cũng rối rít nhảy xuống, bóng đen như quỷ mỵ, nhìn hết sức rõ ràng.

Tiếng gió bên tai gào thét, ta dùng sức xoay người, phân nửa người bên phải chạm đất trước, ken két. . . . . . Thân thể sẽ không phải là bể nát rồi chứ. . . . . . Nếu không tại sao lại đau như vậy.

Ta nhìn cây hoa nhỏ, cũng may, không có việc gì. Thân thể đã không thể động đậy, một đạo ánh kiếm bay tới, cây hoa nhỏ trong ngực bị kiếm khí chém thành hai khúc.

Ta há hốc.

Người áo đen cười lạnh: “Nếu cô nương còn phản kháng, sẽ giống như cây này.”

Ta che xương sườn, cắn răng đứng dậy, không biết là đau hay là tức giận điều gì, đầu óc cực kì trông rỗng.

Thủy Hành Ca chết rồi. . . . . .

Thủy Hành Ca chết rồi. . . . . .

Thủy Hành Ca biến thành cây hoa nhỏ bị người ta cắt đứt.

Ta không nên ôm nó đi tắm ánh trăng, đặt ở trong nhà là tốt rồi, người nào không có việc gì sẽ đi đánh nát một bồn hoa a.

Nhưng hối hận cũng vô ích, ta hờ hững giơ tay lên, chưa từng nghĩ tới sẽ giết người, nhưng bây giờ lại muốn giết hết tất cả bọn họ. Ta chậm rãi cất bước, rút cây chủy thủ từ trong lồng ngực ra, đi tới gần bọn họ, lúc này chỉ có một ý niệm, giết bọn họ.

Nhiều lần bị Lý Thương gài bẫy, bị các tỷ tỷ gài bẫy, ta vẫn luôn giữ được khuôn phép, tại sao lại đối xử với ta như vậy. Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì.

Những người này, không thể tha thứ.

Ánh mắt người áo đen sững sờ, thân hình khẽ nhúc nhích, chốc lát, tựa như đưa ra quyết định sẽ giết ta, nâng kiếm lên. Ta cắm đầu xông lên, chỉ cảm thấy sát khí đầy trời, chỉ có giết bọn họ mới có thể giải hận. Ánh lạnh rơi xuống, kiếm của người áo đen đối diện đứt đoạn, chủy thủ hạ xuống, người khác phi đến ngăn trở, lại thêm một thanh kiếm đứt đoạn.

Mấy người kinh ngạc, giọng nói cứng ngắc: “Yêu quái. . . . . .”

Ta ngẩng đầu nhìn bọn hắn chằm chằm, tay nâng chủy thủ, nghĩ sẽ đâm vài lỗ thủng trên người bọn họ.

Sau lưng ấm áp, tay phải nắm chủy thủ đã bị người khác cầm, nhìn ngón tay thon dài, ta ngẩn người, quay đầu nhìn lại, là Thủy Hành Ca.

Hắn nhỏ giọng: “Thu Thu, để đao xuống.”

“Ầm.”

Chủy thủ rơi xuống đất, thoáng như mộng cảnh.

Thủy Hành Ca âm trầm nhìn về mười mấy người này, sắc mặt tuấn lãnh: “Cút, nếu không ta giết chết các ngươi.”

Người áo đen dừng lại, xoay người rời đi, bóng đen dung nhập vào trong bóng đêm.

Ta cắn răng: “Ngài nên bắt bọn hắn lại sau đó đánh một trăm lần hỏi là ai sai khiến.”

“Thương thế của cô quan trọng hơn.”

Hắn cúi người ôm lấy ta, cơn đau ập thẳng tới: “Sườn, xương sườn gẫy.”

Hắn cau mày không nói, nhảy một cái lên bệ cửa sổ, đặt ta ở trên giường, tìm kiếm thuốc khắp phòng.

Ta nằm ngửa không dám nhúc nhích, thở một hơi cũng đau muốn chết. Thấy nửa người dưới của hắn chỉ quấn một mảnh áo, nửa người cường tráng phía trên hiển lộ ra, ta không khỏi nuốt một cái: “Thủy Hành Ca, mau mặc quần áo vào.”

Hắn hình như không nghe thấy, mang thuốc cùng cây kéo tới: “Trước tiên phải chữa thương.”

“Ưmh, ta tự mình làm. Ngài không phải đã bị những người đó chém thành hai khúc sao? Còn nữa tại sao ngài lại nhảy ra từ cửa sổ.”

Vẻ mặt Thủy Hành Ca bất đắc dĩ, cầm cây kéo, cắt vạt áo, giọng nói nhàn nhạt: “Bởi vì cô ôm nhầm chậu hoa rồi.”

“. . . . . .” Ta xì cười, lần đầu tiên cảm giác mình ngu ngốc lần này thật đúng đắn, vừa cười ta đau hến hút một hơi khí lạnh: “Ta tự mình làm.”

“Đừng động.”

“Gào khóc, không cần, nam nữ thụ thụ bất thân, về sau không ai thèm lấy ta rồi.”

“Ừm, vậy hãy cùng ta trở về Tây Vực.”

Ta dừng một lát, lời này nghe tốt như vậy hình như có chút không đúng lắm, thấy sắc mặt hắn mất tự nhiên, ta nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm. Hắn nghiêng đầu, ta lại xê dịch đầu nhìn hắn, hắn lại tránh: “. . . . . . Thủy Hành Ca, lời này ý là để cho ta đi làm nha hoàn?”

Hắn chợt khẽ cười: “Thu Thu, đừng nói với ta sau khi cô uống rượu say sẽ không nhớ gì.”

Ta sợ hết hồn: “Ta đã nói cái gì?”

“Bôi thuốc.”

“Không cho, không nói không cho.”

Hồi lâu, giọng hắn chầm chậm nói: “Cô nói cô thích ta, muốn trở về cùng ta.”

Ta vội vã cuống cuồng nhìn hắn: “Ngài cự tuyệt ta?”

Thủy Hành Ca trả lời: “Không có.”

Ta lập tức cười lên, nếu không phải xương sườn còn đau, ta thật muốn ôm hắn vô lễ với hắn một lần: “Thủy Hành Ca, ta thích ngươi!”

“. . . . . . Khụ khụ, bôi thuốc.”

Thủy Hành Ca đỏ mặt rõ ràng rất đáng yêu!

Còn nữa, ta khổ cực bao lâu nay che đậy sự ái mộ của ta dành cho hắn, rốt cuộc là vì cái gì. . . . . .

Xoa thuốc, đau đớn cuối cùng cũng giảm bớt. Ước chừng ta phải nằm một tháng, vậy sẽ tới mùa đông rồi, không thể để Thủy Hành Ca theo ta lâu như vậy.

“Sau khi vết thương lành, ta đưa cô trở về Ngũ độc sơn, ta đi Tứ Xuyên.”

Ta sững sờ nhìn hắn: “Ta vừa tỏ tình ngài đã bỏ lại ta? Vậy ta thu hồi lời đã nói.”

Hắn cười cười, giơ ngón tay vén sợi tóc rơi của ta ra đằng sau, động tác tự nhiên mà êm ái: “Đường xá quá xa, chờ ta tìm được Tiền tài, ta tới đón cô.”

Ta lặng yên: “Ngày mai ngài hãy đi đi, ta có thể ở chỗ này chờ ngài trở lại. Thương thế này sợ rằng phải hơn một tháng mới có thể tốt lên.”

“Ngày mai ta đi tìm Vạn Thần Y. Những người đó không rõ lai lịch, ta không yên lòng để cô ở chỗ này.”

Ta nói giọng buồn bực: “Ngài muốn ở nơi này với ta một tháng sau đó lại đưa ta trở về Ngũ độc sơn, vậy không bằng sau khi vết thương lành ta trực tiếp đi theo ngài tới Tứ Xuyên.”

“Những người đó rất có thể là vì ta mà đến, quá nguy hiểm.”

Mặc kệ ta nói thế nào, Thủy Hành Ca cũng không gật đầu. Võ công của hắn ta tuyệt không hoài nghi, nhưng chỉ cần nghĩ tới mồng một mười lăm đã cảm thấy sợ, hắn không phải nói, trước kia hắn thường bị thương sao? Nếu như mà ta ở bên cạnh hắn, chung quanh không có thú loại thích hợp, ít nhất cũng có thể đổi thân thể với ta, võ công ta mặc dù kém, nhưng ít ra là một người, có thể đi có thể chạy.

Lặng yên hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi: “Thu Thu, cô cũng trúng ma độc?”

Ta chớp mắt: “Không có nha.” Thấy hắn nhíu lông mày trầm tư, ta nghiêng đầu hỏi hắn: “Tại sao lại hỏi như thế?”

Thủy Hành Ca nhướn mày nhìn ta: “Vừa rồi. . . . . . Sát khí của cô rất nặng.”

Ta nhỏ giọng: “Lúc ấy ta cho rằng ngài chết rồi, quả thật rất muốn giết bọn họ.”

Thủy Hành Ca ngẩn người, đột nhiên vươn người tới nhẹ nhàng ôm lấy ta, sự ấm áp nhẹ nhàng vây tới, ập vào đáy lòng, tim ta đập bịch bịch, cho là hắn sẽ nói những lời dịu dàng, ai ngờ hắn một hồi lâu thở khẽ nói: “Đần.”

“. . . . . .”

Về sau chúng ta không còn là bằng hữu!

Không đúng. . . . . . Đã không còn là bằng hữu, mà là một đôi.

Nghĩ như thế, được ôm trong ngực lại ấm áp hơn rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận