Sự tan biến hoàn toàn của Đông Đông khiến ta chịu đả kích, nhưng nhìn bộ dạng lông lá xù xì của Thủy Hành Ca lại thật sự là… Hai loại cảm xúc cực đoan này cùng tấn công, suýt chút nữa ta đã nín nhịn đến mức bị nội thương.
Ta chọc chọc tay của hắn, thật là ấm. Lại chọc chọc bụng hắn, thật là tròn. Dứt khoát nằm úp lên mình hắn, hít hà, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Thủy Hành Ca, có mùi dã thú, quay về tắm rửa trước đi.”
“…”
Hắn hất móng muốn ném ta ra ngoài, ta liều chết ôm lấy, thấp giọng: “Thủy Hành Ca, Đông Đông chết rồi, lần này đã thật sự chết rồi, nàng ấy đã cứu ta, nhưng bản thân mình lại hồn bay phách tán. Nàng muốn ta tha thứ cho nàng, nhưng cuối cùng ta vẫn chưa nói ra miệng. Vì sao ba tỷ muội trước tiên đều muốn hại ta, sau đó lại bù đắp cho ta. Có phải ta nên cảm thấy may mắn ta không phải là thập bào thai không?”
Ta thở dài một hơi, lại bò lên trên, ấm áp vô cùng, cực kỳ thoải mái. Nói chuyện rì rầm, cũng không biết mình đang nói gì. Chờ đến khi phát hiện ra, đã nhiễm gió độc rồi, cả người nóng hầm hập. Quả nhiên cơ thể không khỏe thì không nên tự tìm đường chết, trúng gió ở cửa động gió lạnh vù vù này.
Vì thế vào ngày Thủy Hành Ca biến thành dáng vẻ hiếm có như thế này, ta đã ngủ thiếp đi trong cơn lúc lạnh lúc nóng.
Ngày hôm sau bị chùm sáng chói mắt làm cho tỉnh, nghiêng đầu nhìn qua, đã thấy bóng lưng cao lớn khỏe mạnh của Thủy Hành Ca, không kìm được ôm lấy lớp y phục dày khóc thút thít dưới cơn đau đầu: “Heo vòi của ta… Heo vòi của ta…”
Giọng của Thủy Hành Ca hết sức ghét bỏ: “Thu Thu, nàng đang muốn ta biến thành con thú đen trắng cả đời sao?”
Ta quệt lệ, khịt khịt mũi: “Dù sao cũng phải biến hai ngày chứ, còn có thể lấy ra sưởi ấm.”
Hắn ngồi xuống nhìn qua, cười ung dung: “Ta cũng có thể.”
Ta giơ tay chọc vào phần bụng rắn chắc của hắn, không tròn không ấm một chút nào, vẻ mặt chán ghét: “Tuyệt đối không thể.”
Khuôn mặt Thủy Hành Ca căng ra, vỗ vỗ đầu ta: “Tâm trạng khá hơn chút nào chưa?”
“Ừm…” Ta nắm tay hắn, hỏi, “Chàng biết Đông Đông sắp rời đi, cho nên đặc biệt chạy vào trong rừng tìm heo vòi để dỗ ta sao?”
Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy, hơn nữa Đông Đông vừa chết, hắn đã xuất hiện rồi, rõ ràng đã ngồi ở gần đó rất lâu.
Thủy Hành Ca hơi nghiêng đầu: “Không phải, ta cũng không biết Thẩm Đông sẽ chết.”
Ta ngượng ngùng suýt chút nữa che mặt: “Quả nhiên ta đã quá tự luyến rồi sao…”
Thủy Hành Ca chậm rãi nói: “Hôm nay là sinh nhật của nàng.”
“Hả?” Ta ngẩn người, lúc này mới nhớ ra, mùng ba tháng ba à, hôm nay là ngày ta đủ mười bảy tuổi! Lệ vừa mới ngừng lại trào lên vành mắt, ta tùy tiện lau sạch sẽ, ôm chầm lấy hắn: “Cảm ơn chàng Thủy Hành Ca.”
Hắn xoa xoa đầu ta, không nói gì, hồi lâu sau mới nói: “Chuyện của Thẩm Đông… đừng quá đau lòng.”
“Ừ.” Ta hỏi, “Sức thỏe có sao không?”
“Đã khỏe rồi. Sau mỗi lần biến thân, thương tích trước đó đều sẽ lành hẳn, từ rất lâu trước đây ta đã từng nói với nàng rồi.”
Ta bừng tỉnh, quả thật là từng có chuyện như vậy: “Vậy quỷ độc Thủy Hành Uyên đã hạ cho chàng thì sao?”
Thủy Hành Ca ngừng lại một chút, lắc đầu: “Theo lý mà nói lần nào độc này cũng có thể loại bỏ, nhưng thời gian biến thân lại càng lúc càng không chính xác, dù sao vẫn cảm thấy hình như có ảnh hưởng. Hơn nữa…” Hắn đột nhiên vén ống tay áo bên phải của ta lên, mắt chợt lộ vẻ nghiêm túc, “Lúc lau tay cho nàng, tơ hồng ở cổ tay lại dài ra, Thu Thu nàng trúng độc rồi?”
Ta giơ tay lên nhìn, quả nhiên tơ hồng này lại dài ra, thêm một chút, đã có thể trở thành một vòng… Chờ đã, một vòng… Ta chợt nhớ ra chuyện của Đông Đông, nói: “Đông Đông nói nàng không phải ân nhân cô nương, đêm đó ta uống say, đã nói chuyện chàng tìm ân nhân cô nương, Đông Đông mới đóng giả.”
Thủy Hành Ca bất ngờ trong giây lát, cuối cùng lại nói với giọng lạnh nhạt: “Xem xem nàng có trúng độc không.”
Ta ấn bụng, sờ mạch, lắc đầu: “Vẫn ổn, không có chuyện gì.” Thấy ngón tay dài của hắn chà vào ấn ký kia, ta nhỏ giọng hỏi, “Chàng nói xem, có phải nó sẽ kết thành một vòng không?”
Thủy Hành Ca ngừng lại một lát: “Lần đầu tiên nàng nói với ta về việc xuất hiện vết đỏ, là sau khi kết thúc đại hội võ lâm, chuẩn bị đến đất Thục.”
Ta cố gắng suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không đúng, đó là lần đầu tiên nói cho chàng. Lúc bắt đầu thật sự dài ra, là sau khi giải quyết chuyện danh họa bị trộm. Lúc nói với chàng là lần thứ hai dài ra. Lần này là lần thứ ba…”
Hình như có mối liên hệ tất yếu gì đó, nhưng làm thế nào cũng chưa xâu chuỗi lại được. Lẽ nào mỗi lần ta hóa giải được một kiếp nạn, là tơ hồng có thể dài ra thêm một chút? Vậy chẳng phải nó sẽ dài thành một vòng, vậy chẳng phải ta chính là ân nhân cô nương sao!
Ta nghiêm túc nói với Thủy Hành Ca: “Ta nhất định là ân nhân cô nương mà trời cao phái tới.”
Khuôn mặt vốn trang nghiêm của Thủy Hành Ca lập tức căng ra, cười không ra tiếng, mới nói: “Ta nghiêm túc suy nghĩ, chuyện danh họa liên quan đến Long Diệu Âm, đại hội võ lâm liên quan đến Trình Sương, mà lần này, liên quan đến Thẩm Đông.”
“Ý chàng là việc tơ hồng dài ra có liên quan đến bọn họ? Nhưng lúc gặp Long Diệu Âm tơ hồng chưa dài, ngược lại sau đó mới dài. Lúc gặp Trình Sương cũng không, là…” Ta ngừng lại giây lát, nghiêng đầu nhìn hắn, “Gặp Đông Đông cũng không, nhưng hình như sau mỗi lần hóa giải ân oán với các nàng, đường này lại dài ra.”
Thủy Hành Ca thở dài nói: “Thu Thu, có lẽ lời nàng nói hôm đó thật sự đúng, kiếp trước nàng đã nợ bọn họ, kiếp này phải trả.”
“Vậy nên mỗi lần trả xong, trên tay ta sẽ có thêm một vết đỏ? Nhưng ba tỷ muội đều đã lừa ta một lần, chẳng lẽ bọn họ còn muốn lừa ta tập thể? Đông Đông còn có thể sống lại?”
Thủy Hành Ca nghiêm túc hỏi: “Thu Thu, nàng khẳng định các nàng không phải ngũ bào thai?”
“… Chàng nghiêm túc một chút…” Ta cuộn mình trong lòng hắn, “Hơn nữa ai biết rốt cuộc chuyện này có phải vì các nàng hay không, có lẽ chỉ là trùng hợp.”
Chuyện kỳ quái rất nhiều, thật sự muốn tiếp nhận, nhưng lại cảm thấy khó tin.
Thủy Hành Ca cũng nói: “Thuận theo tự nhiên đi.”
“Ừ. Vậy chuyện của ca ca chàng giải quyết thế nào?”
“Bây giờ ta muốn biết Ma độc được lấy ra như thế nào hơn.”
Ta bắt đầu lo lắng: “Hiện giờ hắn chỉ còn thiếu máu của một vài huynh muội Thẩm gia, nếu như hắn tìm được, sợ là sẽ lập tức hành động. Ca của chàng chính là các chủ của Tinh Nguyệt các.”
Thủy Hành Ca nói thản nhiên: “Ta sẽ không mặc cho người ức hiếp, chỉ là thế lực của Tinh Nguyệt các phân bố khắp trung nguyên, nếu như thật sự nghênh chiến, chỉ sợ đệ tử Ma giáo cũng sẽ thương vong vô số.”
Ta tức giận nói: “Tìm được cơ hội sẽ đánh ca của chàng nhừ tử! Báo thù cho Đông Đông.”
Hắn gật đầu: “Được.”
“Sau đó cũng đánh Lý Linh Lung nhừ tử!”
“Được.”
Giọng nói của Thủy Hành Ca nhẹ nhàng, ta từ từ rơi vào mộng cảnh. Trong mộng, phụ thân mạnh khỏe, mẫu thân thương yêu, Thẩm gia chúng ta đều sống tốt… Không có cửa nát nhà tan, không có đường ai nấy chạy, chúng ta cùng kề vai bá cổ đi nghe hát uống trà, nói chuyện trên trời dưới đất, đều rất tốt… rất tốt…
&&&&&
Thủy Hành Ca lại đưa ta quay về nhà, đã thấy Tống Nghị và Vũ Thiên Tầm đang đứng ở đó, hình như đã chờ rất lâu rồi. Vừa nhìn thấy Thủy Hành Ca đã phất tay áo soạt một cái quỳ xuống: “Giáo chủ.”
“Đứng lên đi.” Thủy Hành Ca không nhìn xung quanh đã nói, “Tìm hiểu thế nào rồi?”
Vũ Thiên Tầm đáp: “Tổng đà của Tinh Nguyệt các không ở đây, nhưng như giáo chủ đoán, rất nhiều nhân mã đang chạy đến từ bốn phương tám hướng. Mà tung tích của con cháu Thẩm gia vẫn đang trong quá trình nghe ngóng.”
“Nhanh chóng tìm được.”
“Vâng, Giáo chủ.”
Hắn lại quay sang Tống Nghị, không cần hắn mở miệng, Tống Nghị đã nói: “Thương lộ đã nối thông một lần nữa, các đệ tử cũng đã lên đường.”
Thủy Hành Ca khẽ gật đầu: “Phải nhanh lên.”
Ta kéo tay áo hắn: “Tới tiếp viện sao?”
Thủy Hành Ca cười nói : “Đuổi kịp trước khi người của Tinh Nguyệt các đến Lạc thành, ngăn cản bọn chúng tập hợp với huynh trưởng, chặn lại giữa đường.”
Ta nhe răng cười nói: “Nói cách khác, đánh cho bọn chúng về với tổ tiên luôn? Rồi mới đánh nhừ tử ca ca chàng?”
Thủy Hành Ca mắt đầy hân hoan: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Ta đắc ý nói : “Đó là đương nhiên.”
Vũ Thiên Tầm chậc lưỡi hai tiếng, khoanh tay nhìn trời, thở dài: “Giáo chủ, Thẩm cô nương, ân ái ở trước mặt nữ tử độc thân lớn tuổi thật sự tốt sao?”
Ta chợt cảm thấy quả thực làm như vậy không tốt, Thủy Hành Ca suy nghĩ giây lát, trầm ngâm nói: “Vậy chúng ta vào nhà rồi tiếp tục.”
Ta: “…”
Phá hỏng hình tượng phúc hắc lạnh lùng nghiêm chỉnh của mình như vậy không sao chứ, Giáo chủ đại nhân?
Khuôn mặt đen sì của Tống Nghị đã bóng đến mức sắp phản quang được, chợt ho vài tiếng, quay người: “Thuộc hạ cáo lui.”
Vũ Thiên Tầm cũng vừa choáng váng vừa ôm quyền: “Thuộc hạ cáo lui.”
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Nhìn hai người rời đi như gió, ta cảm nhận sâu sắc rằng muốn làm thuộc hạ của Thủy Hành Ca thật sự cần có một trái tim mạnh mẽ. Thủy Hành Ca hoàn toàn không nhận thấy, kéo tay ta cười nói: “Bệnh của nàng vừa tốt lên, mau vào phòng ngủ một giấc, ta đi nấu cháo.”
Da đầu ta căng đến tê dại: “Đừng đi lung tung, bất cứ lúc nào Thủy Hành Uyên cũng có thể sẽ đến.”
“Xung quanh đây đều là người của Ma giáo, mặc dù võ công không lợi hại bằng hắn, nhưng phòng ngự thuộc hạng một, liều chết cũng sẽ không để kẻ khả nghi tới gần. Ngoan ngoãn ngủ một giấc, chuyện gì cũng sẽ qua thôi.”
“Ừm.”
Ta bò lên giường, nhắm mắt lại một lát, nghe thấy tiếng đóng cửa của Thủy Hành Ca, lại mở mắt ra. Giơ tay nhìn vết đỏ ở cổ tay nửa ngày, sau đó ngồi dậy, đến trước bàn lấy giấy bút viết thư.
Thoáng cái đã qua năm ngày, nếu như không phải giàn bầu bị Thủy Hành Uyên chém đứt vẫn sụp xuống ở đó, sự yên bình này suýt chút nữa khiến ta cho rằng đó chỉ là nằm mơ. Bọn ta sống gió yên biển lặng, thỉnh thoảng đi mua đồ ăn, chạy đến Hành Vận điện, cũng hoàn toàn không có trở ngại, càng không có chút nguy hiểm nào.
Ước chừng đã qua bảy ngày, sáng sớm thức dậy ra sân, đã thấy một con bồ câu đậu trên vách tường, ta huýt sáo vài tiếng, bồ câu bay xuống đất. Ta cúi người cởi ống trúc trên chân nó, rút giấy bên trong ra, đọc hàng chữ cực nhỏ phía trên, cười: “Xem ra rất thuận lợi đây.”
Thủy Hành Ca từ trong phòng đi ra, cúi người hỏi: “Thu Thu, nàng cười càng lúc càng giống với con chuột.”
“… Thủy Hành Ca, nhất định kiếp trước chàng là mèo.”
Hắn khẽ cau mày: “Tại sao?”
Ta ngẩng mặt cười với hắn: “Bởi vì chàng thích con chuột là ta.”
Thủy Hành Ca cười, hỏi: “Bồ câu đưa tin từ đâu đến?”
“Thập thất ca.”
“Thập thất ca? Tại sao lại đột nhiên gửi thư.”
Ta đưa tờ giấy cho hắn hắn: “Xem đi.”
Thủy Hành Ca nhận lấy: “Đường phía nam đã ngăn chặn, tiêu diệt 340 người.”
Đang nói chuyện, hai con lại bay vào trong sân, ta vội lấy ống trúc, mở ra đọc, cười: “Hai đường tây bắc cũng đã thanh trừ sạch sẽ.”
Thủy Hành Ca hỏi với vẻ khá là hứng thú: “Thu Thu nàng đang làm gì vậy?”
“Nhờ sư phụ Thập thấp ca và Ngư Tri Nhạc giúp chúng ta áp chế Tinh Nguyệt các. Bởi vì không biết bọn họ có thể thành công hay không, cho nên không nói cho chàng, xem ra làm rất thuận lợi đó nha.”
Thủy Hành Ca cười: “Tống Nghị cũng báo về, đã diệt được tổng cộng 430 người của Tinh Nguyệt các. Có điều Ngư Tri Nhạc sẵn lòng giúp sao? Là Trình Sương khuyên?”
Ta lặng lẽ lùi lại hai bước: “Khụ khụ, chẳng phải việc buôn bán gì Phong Vũ lâu cũng nhận sao, cho nên ta nói đưa hắn tiền. Hắn vừa mới viết lên mảnh giấy, giảm giá còn 70%! Bảy ngàn lượng.”
Thủy Hành Ca gật gật đầu: “Ta lại quên mất có thể dùng tiền mua hỗ trợ của người, cách này thật tiện lợi.”
Ta trợn trừng mắt, không hề nói ta phá gia, lại nói tiện lợi, quả nhiên là người có tiền!
Giáo chủ, cầu xin ôm bắp đùi!
Không đợi ta nói tâm nguyện ra, chợt nghe thấy bên ngoài có người khẽ cười một tiếng, sau đó nhảy qua tường mà vào. Thủy Hành Ca lập tức kéo ta ra phía sau, trầm giọng: “Ngươi tới làm gì.”
Thủy Hành Uyên cười nhẹ: “Ta tới thăm đệ muội tốt của ta.”
Ta ló đầu ra, suýt chút nữa giơ ngón tay giữa lên với hắn: “Ngư Tri Nhạc đã nói, Tinh Nguyệt các có tổng cộng 2400 người, hiện giờ đã diệt được một nửa, xem ngươi đấu với Ma giáo thế nào.”
Thủy Hành Uyên cười nói: “Vậy thì sao, đệ tử trong Lạc thành đã hoàn tất tập hợp. Bên ngoài sân có người của Ma giáo, nhưng ngoài Ma giáo ra, đều là người của Tinh Nguyệt các, các ngươi có chắp thêm cánh cũng không thoát.”
Dứt lời, chỉ thấy một đám người xuất hiện ào ào trên vách tường, trên nóc nhà, cầm tên nỏ trong tay.
Ta nuốt nước bọt, nếu như toàn bộ tên này bay tới, sẽ biến thành tổ ong vò vẽ mất.
Thủy Hành Ca lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể dễ dàng tiến vào, không phải vì ngươi khống chế được người của chúng ta, mà là cố ý cho ngươi xuất hiện ở trước mặt chúng ta.”
Sắc mặt Thủy Hành Uyên hơi thay đổi, bên ngoài lại có một người tiến vào, bước chân chưa đứng vững, đã nôn ra một ngụm máu, y phục đã rách bươm, đầy vết thương, hoàn toàn khác với dáng vẻ ung dung phóng khoáng ngày thường, suýt chút nữa không nhận ra đó là Lý Linh Lung.
“Các chủ… chúng ta bị ám vệ của Lạc thành bao vây rồi, lính đã tan rã.” Dứt lời, lại nôn ra một ngụm máu lớn, gần như hôn mê.
Mà tên nỏ kia, lại đồng loạt chĩa vào hai người bọn họ.
Ta ngó những người đó, rõ ràng chính là ám vệ của Lạc thành, thấp giọng: “Chàng đi nhờ Lục tỷ rồi?”
Thủy Hành Ca đáp: “Bởi vì điều động nhân lực ở trong thành, sợ quấy rầy Lục tỷ, vì vậy trước đó đã thông báo chuyện này cho nàng ấy.”
“Sau đó Lục tỷ chủ động phái người tới giúp chúng ta?”
“Ừ.” Hắn thở dài nói, “Cho nên ta nói, Thẩm gia nhất định sẽ thống nhất giang hồ.”
Ta cười há há hai tiếng.
Sắc mặt Thủy Hành Uyên vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn chằm chằm Thủy Hành Ca, thật lâu sau mới nói: “Được lắm, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, là ta sơ suất rồi. Chỉ là, nếu như ngươi giết ta, Ma độc trên người ngươi giải như thế nào, trên đời không còn ai biết nữa!”