Một câu lạc bộ dành cho quý ông dường như là sự đền bù hoàn hảo sau một chuyến làm ăn mệt mỏi kéo dài cả tuần đến Lục địa, một chuyến đi anh đã nghĩ rất ít về công việc và quá nhiều về vợ mình. Nhưng Camden đang bắt đầu hối hận về tư cách hội viên mới toanh của mình. Anh chưa bao giờ đặt chân vào một câu lạc bộ nào của các quý ông ở Anh trước đây, nhưng anh đã có một ấn tượng rõ ràng rằng nó sẽ là một nơi im ắng và yên bình, đầy rẫy những người đàn ông đang trốn tránh sự chỉ trích của những bà vợ và gia đình, uống rượu Scốt mạnh, duy trì những cuộc tranh luận về chính trị rời rạc, và ngáy khe khẽ sau những tờ tạp chí Times.
Không gian bên trong câu lạc bộ trông như đã không được chăm sóc đến trong nửa thế kỷ – những tấm rèm màu boóc-đô phai màu, giấy dán tường lấm chấm vết bẩn tối đi bởi ánh sáng đèn khí, và được trang bị với những đồ nội thất của một thập kỷ khác, hoặc những thứ được gọi theo cách hoa mỹ là tồi tàn – dường như là nguyên nhân mang lại tình trạng mơ màng, cho anh hy vọng sai lầm rằng anh có thể tiêu tốn một buổi chiều ở đây, nghiền ngẫm trong yên bình.
Và anh đã làm được như vậy trong vài phút, cho đến khi một đám đông mong muốn được giới thiệu vây quanh anh.
Cuộc hội thoại nhanh chóng quay lại những tài sản sở hữu phong phú của Camden . Anh đã không tin bà Rowland lắm khi bà tuyên bố trong một lá thư rằng Xã hội thượng lưu đã thay đổi và ngày nay mọi người không thể ngậm miệng lại về tiền bạc. Giờ thì anh đã tin.
“Một chiếc thuyền buồm như vậy tốn kém bao nhiêu?”, một anh chàng trẻ tuổi nóng vội hơn hỏi.
“Có phải sẽ thu được lợi nhuận rất lớn không?”, người khác hỏi.
Có lẽ sự giảm sút của nền nông nghiệp đã cắt giảm đến một nửa thu nhập của những điền trang lớn và gây tác động nào đó đến điều này. Giới thượng lưu đang nằm trong một hoàn cảnh cam go. Dinh thự, xe cộ, và những người đầy tớ đều bòn rút tiền của họ, thứ mà ngày càng trở nên hiếm hoi trong thời buổi này.
Thất nghiệp, trong nhiều thế kỷ đã là tiêu chuẩn của một quý ông – nhờ vậy người đó có thể dành hết thời gian để phụng sự như một nghị sỹ hoặc một quan tòa – đang ngày càng trở thành một vị trí không thể giữ vững. Nhưng cho dù như vậy, rất ít quý ông dám cả gan làm việc. Vì vậy họ nói để gãi ngứa những nỗi lo lắng.
“Một chiếc thuyền như vậy khá tốn kém, vì vậy chỉ có một nhúm những người đàn ông giàu có nhất nước Mỹ mua được một chiếc”, Camden nói.
“Nhưng, than ôi, không quá nhiều để những người bán chúng ngay tức khắc có thể tuyên bố mình là người giàu có”.
Nếu anh chỉ phụ thuộc hoàn toàn vào công ty thiết kế và đóng tàu anh sở hữu, anh sẽ là một người giàu nhưng không đủ để có thể làm thân với xã hội thượng lưu của Manhattan . Danh mục đầu tư của anh còn bao gồm những công ty tàu biển khác, một hãng vận chuyển hàng hóa và một xưởng đóng tàu thương mại, tạo nên một cái mà người Mỹ gọi là tỷ lệ “thịt-và-khoai-tây”.
“Làm thế nào để một người có thể sở hữu được một công ty như vậy?”, người khác hỏi vọng ra từ một nhóm người đang nói chuyện, theo đánh giá qua dáng người, người này không còn trẻ như những người khác, và đang mặc một chiếc áo nịt ngực bên dưới áo gi-lê.
Camden liếc nhìn về chiếc đồng hồ to đứng giữa hai giá sách dựa sát bức tường phía xa. Cho dù giờ là mấy giờ, anh sẽ nói anh đã có hẹn ở một nơi khác trong nửa tiếng nữa. Bây giờ đã là ba giờ mười lăm, và bên cạnh chiếc đồng hồ là ngài Wrenworth đang đứng, quan sát đám đông quanh Camden với vẻ thích thú.
“Làm thế nào?”, Camden nhìn lại anh chàng mặc áo nịt ngực, “May mắn, đúng thời điểm và một người vợ có cân nặng có giá trị bằng vàng, anh bạn thân mến ạ”.
Câu trả lời của anh nhận được một sự im lặng lơ lửng giữa sửng sốt và kinh sợ. Nhân cơ hội đó anh đứng lên, “Xin lỗi, các quý ông. Tôi muốn có lời với ngài Wrenworth”.
Con gái mẹ gửi những bức bưu thiếp ở quận Lake cho mẹ. Mẹ nghe nói ngài Wrenworth cũng có mặt ở đó. Con gái mẹ sẽ đi Scotland dự một bữa tiệc lớn với bạn bè, ngài Wrenworth cũng ở đó, trong một tuần lễ. Khi mẹ nhìn thấy con gái mình lần cuối ở một bữa tiệc, nó trưng diện một cặp vòng tay bằng kim cương quyến rũ mà mẹ chưa bao giờ nhìn thấy. Nó bẽn lẽn một cách không bình thường nguồn gốc của chúng.
Bà Rowland đã quá phung phí những lời tán dương về ngài Wrenworth – một người đàn ông mà tất cả đàn ông muốn trở thành và tất cả phụ nữ muốn quyến rũ – nhưng cũng không quá nhiều. Người đàn ông này dường như thanh lịch một cách tự nhiên, lịch sự một cách tự nhiên, bình tĩnh và tự chủ một cách tự nhiên.
“Ngài đã thu hút một đám khá đông, thưa ngài Tremaine”, ngài Wrenworth nói, mỉm cười bắt tay Camden , “Ngài là một mục tiêu của rất nhiều sự tò mò quanh những chủ đề này”.
“À, phải, phần thêm vào mới nhất cho gánh xiếc này…”, Camden nói, “Thưa ngài, ngài thật may mắn ở trong một tình trạng quá dư dả để không cần phải hủy hoại đầu óc mình với những suy nghĩ về việc làm ăn”.
Ngài Wrenworth cười lớn, “Về điều đó, thưa ngài, ngài đã rất sai lầm. Tầng lớp giàu có cần đến từng đồng xu một cũng như những người nghèo. Nhưng tôi dám nói rằng sự thành công về tiền bạc của ngài chỉ kích động một phần tò mò của toàn thể đám đông này”.
“Để tôi đoán, là vấn đề ly dị nho nhỏ đây”.
“Ngoại trừ một vụ giết người cũ rích và hay ho, một vụ ly dị với tội danh hai bên ngoại tình là tin tức tốt nhất mà bất kỳ ai có thể hy vọng khi có tâm trạng tìm kiếm vài chuyện phiếm giải trí”.
“Thực vậy. Ngài đã nghe được những gì?”
Ngài Wrenworth nhướng mày nhưng vẫn trả lời câu hỏi của Camden , “Tôi thật may mắn có được một tiểu đoàn chị em vợ. Một người, với những nguồn tin tin cậy tuyệt đối, tuyên bố rằng ngài sẵn lòng đệ trình xin một lệnh hủy bỏ hôn nhân nếu quý bà Tremaine giao lại một nửa tài sản và hứa sẽ du hành đến địa điểm hưởng tuần trăng mật trên con tàu khách sang trọng của ngài”.
“Thật thú vị. Tôi không kinh doanh vận chuyển hành khách”.
“Ngài chắc chắn là nhầm lẫn”, ngài Wrenworth nói, “Nhưng, để chắc chắn, một người chị khác của quý bà Wrenworth, với nguồn tin chính xác tương đương, quả quyết rằng ngài chỉ còn cách một đường tơ sợi tóc với một cuộc đoàn tụ hoành tráng”.
Camden gật đầu, “Và tôi đoán ngài ủng hộ tình thế hiện tại hơn. Tôi có lẽ cũng nên cho ngài biết, quý bà Tremaine đã rất cáu tiết với ngài. Cô ấy nghĩ ngài là một người bạn tốt hơn của ngài Frederick ”.
“Vậy thì điều đó khiến tôi trở thành một người bạn tệ hơn của cô ấy”, ngài Wrenworth nói, không còn liến thoắng nữa. “Ngài Frederick mặc dù là một người đàn ông với lòng tốt không thể chối cãi… nhân nói về quỷ sứ. Những người phao tin đồn nhảm tối nay sẽ có chuyện mới để kể rồi đây”.
Anh ta hất cằm về phía cửa ra vào. Camden quay lại và nhìn thấy một chàng trai trẻ đang đi đến chỗ họ. Mặc dù hơi gù, nhưng anh ta vẫn cao, khoảng dưới một mét tám mươi một chút. Anh ta có khuôn mặt tròn, một chiếc cằm kiên định và một đôi mắt trong trẻo. Khắp phòng, ai cũng dừng việc đang làm và công khai nhìn chằm chằm vào bước đi của anh ta, liếc từ Camden sang anh ta và ngược lại, nhưng anh ta vẫn không chú ý đến sự thu hút mà mình đang tạo ra.
Chàng trai trẻ đưa tay về phía ngài Wrenworth, “Ngài Wren, rất vui được gặp ngài”. Anh ta có một giọng nam trầm du dương đáng ngạc nhiên. “Tôi vừa nghĩ đến việc gửi một lời nhắn. Vài tháng trước quý bà Wren đã yêu cầu tôi vẽ một bức chân dung cho bà ấy. Ừm, tôi nói với bà ấy rằng tôi không giỏi vẽ chân dung cho lắm. Nhưng những ngày này – ừm, ngài biết chuyện gì đang xảy ra rồi đấy – tôi dường như có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Nếu bà ấy vẫn còn thích thú…”
“Freddie, tôi chắc chắn là cô ấy rất vui mừng”, ngài Wrenworth nói trơn tru.
Anh quay sang Camden , “Ngài Tremaine, tôi xin giới thiệu ngài Frederick Stuart? Freddie, ngài Tremaine”.
Camden đưa tay ra, “Hân hạnh, thưa ngài”.
Ngài Frederick chớp mắt. Anh ta nhìn chằm chằm Camden trong một giây, như thể mong đợi điều gì đó kinh khủng. Sau đó anh ta nuốt nghẹn và nắm tay Camden bằng bàn tay rộng và hơi mập mạp của mình, “Đúng vậy. Hân hạnh, chắc chắn rồi. Thưa ngài”.
Vì lý do gì đó, bất chấp tất cả những gì bà Rowland đã viết, Camden đã chờ đợi được gặp một hình mẫu hoàn hảo của một người đàn ông. Ngài Frederick không phải người đàn ông đó. Bên cạnh ngài Wrenworth, anh ta dường như quá bình thường, vẻ ngoài của anh ta dễ nhìn nhưng không ấn tượng, trang phục của anh ta lỗi thời so với thời trang một hoặc hai năm, cách cư xử của anh ta có vẻ chất phác.
“Ngài là một họa sỹ, ngài Frederick ?”
“Không, không, tôi chỉ học đòi thôi”.
“Vớ vẩn”, ngài Wrenworth nói, “Ngài Frederick đã có thành công rất lớn ở độ tuổi của mình”.
Tuổi của anh ta – là điều mà Camden khó đoán được. Ngài Frederick không thể đã sống qua hơn hai mươi tư mùa đông, có vẻ là một người không có kinh nghiệm, chỉ vừa đủ lớn để mọc râu trên cằm.
“Ngài Wrenworth đã quá tốt bụng”, Frederick lẩm bẩm. Camden có thể thấy anh ta bắt đầu toát mồ hôi, bất chấp bầu không khí lạnh lẽo trong câu lạc bộ.
“Tôi xin phép được có ý kiến khác”, Wrenworth nói, “Tôi có một trong những tác phẩm của Freddie ở nhà. Quý bà Wrenworth rất ngưỡng mộ nó. Thực ra, tôi tin rằng quý bà…”
Đột nhiên ngài Frederick trông cực kỳ hốt hoảng, “Wren!”
Ngài Wrenworth giật mình, “Ừ, Freddie!”
Ngài Frederick không thể đưa ra một câu trả lời khéo léo, “Tôi… à… tôi quên mất”.
“Ngài định nói gì, ngài Wrenworth?”, Camden nói.
“Chỉ là tôi tin rằng mẹ vợ tôi đã van nài để có được nó”, ngài Wrenworth nói, “Nhưng quý bà Wrenworth không chịu chia tay với nó”.
“Ồ”, ngài Frederick nói, mặt biến thành màu đỏ.
Hai người đàn ông lớn hơn trao đổi một cái nhìn. Ngài Wrenworth nhún vai khẽ đến mức khó nhận ra, như thể anh ta không có ý tưởng nào về lý do đằng sau sự bộc phát của ngài Frederick . Nhưng Camden đã đoán ra, “Có phải quý bà Tremaine, giống như quý bà Wrenworth, là một người ái mộ tác phẩm của ngài không, ngài Frederick ?”
Ngài Frederick nhìn ngài Wrenworth để nhờ giải cứu, nhưng người sau chọn cách bơ đi, để ngài Frederick tự mình đối diện với câu hỏi trực tiếp của Camden , “Ừm, quý bà Tremaine luôn là người tử tế nhất đối với… những nỗ lực của tôi. Cô ấy là một người sưu tầm nghệ thuật lớn”.
Đây không phải điều Camden nói về vợ mình. Nhưng anh cho rằng nó có thể là thế, trong một xã hội vẫn say mê những chủ đề và phong cách cổ điển của ngài Frederick Leighton và Lawrence Almatedema, cô có thể là chủ nhân của một trong những bộ sưu tập lớn nhất những bức tranh thuộc Trường phái ấn tượng. “Tôi đoán là ngài ủng hộ những xu hướng mới nhất trong nghệ thuật?”
“Đúng vậy, thưa ngài”, ngài Frederick thư giãn một chút.
“Vậy ngài phải đến thăm tôi nếu lần tới ngài tình cờ đến New York . Bộ sưu tập của tôi lớn hơn nhiều so với của quý bà Tremaine, ít nhất là về số lượng”.
Chàng trai tội nghiệp rõ ràng là đang phải vật lộn, băn khoăn xem có phải anh ta đang bị chơi khăm và bị biến thành một tên ngốc hay không, nhưng anh ta quyết định đáp lại lời mời của Camden như là nó được đưa ra với ý định tốt đẹp, “Tôi sẽ rất vinh hạnh, thưa ngài”.
Vào lúc đó Camden nhìn thấy những gì Gigi chắc hẳn nhìn thấy ở chàng trai này: lòng tốt, sự chân thật, sẵn lòng nghĩ đến điều tốt nhất về những người mà anh ta gặp, một sự sẵn lòng không phải xuất phát từ sự ngây thơ mà do lòng tốt bẩm sinh.
Ngài Frederick ngập ngừng, “Ngài sẽ quay lại Mỹ ngay hay ở lại với chúng tôi một thời gian nữa?”
Và ngài Frederick còn can đảm nữa, khi hỏi một câu như vậy ngay trước mặt anh, “Tôi nghĩ là tôi sẽ ở lại Luân Đôn cho đến khi vấn đề ly dị của tôi được giải quyết”.
Bây giờ thì cái mặt đỏ của ngài Frederick còn sẫm màu và sống động hơn cả ớt cựa gà Hungari. Ngài Wrenworth lấy đồng hồ ra và liếc nhìn, “Chết rồi, tôi lẽ ra phải gặp quý bà Wrenworth ở cửa hàng sách từ năm phút trước. Xin thứ lỗi cho tôi, các quý ông. Địa ngục cũng không dữ dội như một người đàn bà phải chờ đợi”.
Phải thêm điểm cho ngài Frederick , anh ta không bỏ chạy, mặc dù ước muốn đó lộ rõ trên mặt anh ta. Camden liếc quanh căn phòng chung rộng lớn. Những tờ báo đột nhiên sột soạt, những cuộc hội thoại lại bắt đầu, những điếu xì gà đã nhỏ tro tàn xuống tấm thảm đỏ và xanh lơ lại lần nữa chạy lên những đôi môi đầy ria mép.
Hài lòng vì sự hiếu kỳ quá khích và khiếm nhã trong phòng đã tạm thời được kìm chế, Camden quay sự chú ý lại với ngài Frederick, “Tôi hiểu rằng ngài muốn kết hôn với vợ tôi”.
Mặt ngài Frederick trắng bệch, không còn chút màu sắc, nhưng anh ta giữ vững tư thế, “Đúng vậy”.
“Tại sao?”
“Tôi yêu cô ấy”.
Camden không có lựa chọn nào khác ngoài tin anh ta. Câu trả lời của ngài Frederick chứa đầy thứ gì đó như là sự trong sáng xuất phát từ lời thú tội sâu thẳm nhất. Anh phớt lờ một cơn nhói đau trong lồng ngực, “Có gì khác nữa không?”
“Xin lỗi, ngài định nói gì?”
“Tình yêu là một cảm xúc không xác thực. Điều gì ở quý bà Tremaine khiến ngài nghĩ rằng ngài sẽ không hối hận vì cưới cô ấy?”
Ngài Frederick nuốt nghẹn, “Cô ấy tốt bụng, thông minh và dũng cảm. Cô ấy hiểu thế giới nhưng không cho phép nó làm mình sụp đổ. Cô ấy tuyệt vời. Cô ấy giống như… như…”, anh ta lạc mất từ ngữ.
“Giống như mặt trời trên bầu trời?”, Camden gợi ý trong khi âm thầm thở dài.
“Phải, chính xác”, ngài Frederick nói, “Làm sao… làm sao ngài đoán được?”
Bởi vì tôi đã từng nghĩ như vậy. Và thỉnh thoảng vẫn nghĩ như thế.
“May mắn”, Camden nói. “Nói cho tôi nghe, chàng trai trẻ, ngài có bao giờ nghĩ rằng sẽ không dễ dàng khi kết hôn với một phụ nữ như thế?”
Ngài Frederick trông có vẻ bối rối, như một đứa trẻ bị nói là đã ăn quá nhiều kem, trong khi cậu ta mới chỉ được cho vài thìa mỗi lần, “Sao lại thế?”
Camden lắc đầu. Anh có thể nói gì đây? “Đừng để ý đến những suy nghĩ rời rạc của một ông già”. Anh đưa tay ra lần nữa, “Tôi chúc ngài những gì may mắn nhất”.
“Cám ơn, thưa ngài”. Ngài Frederick nghe có vẻ vừa nhẹ nhõm vừa biết ơn,
“Cám ơn. Tôi cũng chúc ngài như vậy”.
Chúc người đàn ông giỏi hơn sẽ thắng thế.
Câu đáp lại đã ra gần đến đầu lưỡi Camden trước khi anh nhận ra mình đang định nói gì và nuốt hết lại. Anh không thể có ý gì gần với điều đó, thậm chí không thể nghĩ đến nó. Anh chẳng có ích gì cho cô. Anh không muốn có lại cô.
Đó chỉ là một chút phiêu lãng của tâm trí anh, trôi dạt vào bờ trong một cơn sóng chiếm hữu bất chợt của đàn ông.
Anh gật đầu với ngài Frederick và một vài người đàn ông khác, lấy lại mũ và gậy ba-toong, rồi thoát khỏi câu lạc bộ giữa một buổi chiều đẹp trời. Tất cả đều sai lầm. Bầu trời lẽ ra phải ảm đạm, gió lạnh buốt và mưa xối xả. Anh sẽ chào đón điều đó, chào đón sự khó chịu của một cơn mưa như trút nước và lạnh giá.
Thay vào đó, anh phải chịu đựng ánh mặt trời tươi đẹp một cách tàn nhẫn của một ngày hè sớm và lắng nghe tiếng chim líu lo, tiếng trẻ con cười đùa khi anh tỉ mỉ xây dựng lại ý chí đang đe dọa sụp đổ quanh mình. Cô đã sai. Đó không phải là vì Theodora. Đó chưa bao giờ là vì Theodora.
Đó luôn luôn là vì cô.
Gigi đang mang đến cho bà Victoria sự khó chịu.
“Công tước của Perrin”. Cô nhăn mặt, “Làm thế nào mà mẹ quen ông ấy?”
Đó không phải phản ứng Victoria mong đợi ở Gigi. Bà đã đề cập đến công tước theo cách tình cờ nhất, trong khi cố gắng thuyết phục Gigi dành chút thời gian rời khỏi Luân Đôn, “Ông ấy ngẫu nhiên là hàng xóm của mẹ. Ông ấy và mẹ gặp nhau trong một lần đi bộ”.
“Con ngạc nhiên là mẹ cho phép ông ta tự giới thiệu mình”. Một cô phục vụ trong chiếc áo trắng, váy đen và một chiếc tạp dề đến gần và rót đầy nước khoáng vào ly của họ. Victoria đã sắp xếp cho họ gặp nhau ở một quán trà dành cho phụ nữ. Bà không tin rằng đầy tớ của Gigi sẽ không đồn thổi gì, “Con nghĩ mẹ luôn tránh xa những kẻ đào hoa và phóng đãng”.
“Đào hoa và phóng đãng!”, Victoria la lên. “Điều đó thì có liên quan gì với ngài công tước? Ngài ấy rất đáng kính, mẹ phải cho con biết điều đó”.
“Ông ta đã gặp một tai nạn đi săn gần như chí tử khoảng mười lăm năm trước. Sau đó ông ta rút lui khỏi xã hội. Và con sẽ cho mẹ biết rằng cho đến khi đó ông ta là kẻ phóng đãng nhất, cờ bạc và trụy lạc toàn diện”.
Victoria dùng khăn tay chấm chấm môi dưới để giấu đi cái miệng há hốc của mình. Công tước là hàng xóm của bà khi còn trẻ. Và là hàng xóm của bà hiện nay. Nhưng bà phải thừa nhận rằng bà không có ý tưởng nào về việc ông đã làm gì suốt hai mươi năm ở giữa.
“Ừm, ông ta không thể tệ hơn Carrington, đúng không?”
“Carrington?”, Gigi nhìn chằm chằm vào bà, “Tại sao mẹ lại so sánh ông ta với Carrington? Mẹ đang nghĩ đến chuyện kết hôn với ông ta à?”
“Không, tất nhiên là không!”, Victoria kịch liệt phản đối. Ngay sau đó bà ước gì mình đã không nói như thế, bởi vì mắt Gigi đã nhíu lại đầy vẻ nghi ngờ.
“Vậy mẹ đang định làm gì mà mời ông ta đến ăn tối?”, giọng cô trở nên lạnh lẽo hơn, “Hãy nói với con là mẹ không có ý tưởng điên rồ là biến con thành Nữ công tước tiếp theo của Perrin chứ”.
Victoria thở dài, “Không gây hại gì, phải không nào?”
“Mẹ, con tin là con đã nói với mẹ rằng con sẽ kết hôn với ngài Frederick Stuart ngay khi con ly dị xong với Tremaine”. Gigi nói chậm rãi, như thể cô đang nói với một đứa bé ngốc nghếch.
“Nhưng con sẽ không ly dị trong một thời gian nữa”, Victoria lý luận, “Đến lúc đó rất có thể tình cảm của con dành cho ngài Frederick sẽ thay đổi”.
“Mẹ đang bảo con là một người hay thay đổi đấy à?”
“Không, tất nhiên là không”. Ôi trời, có ai đã phải giải thích cho một bé gái rằng ý định của nó còn ít thông minh hơn cả một con sóc chuột không? “Mẹ chỉ đang nói là, ừm, mẹ không nghĩ ngài Frederick là người đàn ông tốt nhất đối với con”.
“Anh ấy là một người đàn ông tốt, ân cần, tử tế và hoàn toàn không có thiếu sót. Anh ấy rất yêu con. Còn có người đàn ông nào khác tốt hơn dành cho con nữa?”
Quái quỷ. Con bé đang thách thức bà, “Nhưng con phải cân nhắc thận trọng chuyện này. Con là một phụ nữ thông minh. Con có thể thực sự tôn trọng một người đàn ông mà không có đầu óc sáng sủa như vậy không?”
“Tại sao mẹ không thẳng thắn nói rằng mẹ nghĩ anh ấy đần độn?”
Ôi, đứa con gái ngu ngốc, “Được rồi. Mẹ nghĩ cậu ta đần độn, đần độn hơn cái bánh pút-đinh của Nesselrode. Và mẹ không thể chịu đựng được ý nghĩ con kết hôn với cậu ta. Cậu ta không đáng để mang giày cho con”.
Gigi bình tĩnh đứng lên, “Thật vui gặp mẹ ở đây. Con mong mẹ có một chuyến đi vui vẻ ở Luân Đôn. Nhưng con tiếc rằng con không thể đến Devon vào tuần tới, tuần sau đó, và tuần sau nữa. Chúc mẹ một ngày tốt lành!”.
Victoria chống lại cơn thôi thúc muốn úp mặt vào bàn tay. Bà quá sững sờ.
Bà đã cẩn thận không đề cập đến Camden hay chỉ trích Gigi vì đã đệ đơn xin ly dị. Và giờ bà cũng không thể bày tỏ những quan ngại hiển nhiên về ngài Frederick hay sao?
Gigi về đến nhà mà vẫn cáu kỉnh. Chuyện quái gì xảy ra với mẹ cô vậy?
Một nghìn năm đã trôi qua kể từ khi Gigi nhận ra sự vô nghĩa hoàn toàn của một tước hiệu. Nhưng bà Rowland vẫn trung thành với ảo tưởng rằng một chiếc mũ miện hàng công tước có thể chữa trị tất cả những bệnh tật.
Cô đi tìm Croesus. Không có gì và không có ai xoa dịu cô theo cách của Croesus, với sự thông hiểu nhẫn nại và tình cảm kiên định của nó. Nhưng Croesus không ở trong phòng ngủ của cô hay trong bếp, nơi nó vẫn thường lai vãng.
Đột nhiên cô rùng mình vì sợ hãi, “Croesus đâu?”, cô hỏi Goodman. “Có phải nó…”
“Không, thưa cô. Nó vẫn khỏe. Tôi chắc là nó đang ở với ngài Tremaine trong khu nhà kính”.
Vậy là Camden đã trở lại từ nơi nào đó sau một tuần vắng bóng, “Rất tốt. Tôi sẽ đi giải cứu nó”.
Khu nhà kính trải rộng gần bằng chiều rộng toàn bộ ngôi nhà. Nhìn từ bên ngoài, nó là một ốc đảo xanh rờn, thậm chí trong cả những ngày ảm đạm nhất của mùa đông – những cây leo và lá dương xỉ vẫn khoác lên mình một vẻ ngoài mướt mát óng ả qua những bức tường kính trong suốt. Từ bên trong có thể nhìn thấy toàn bộ đường phố bên dưới và cả khu công viên tít tắp phía xa.
Camden nằm uể oải trong một chiếc ghế đan bằng liễu gai ở phía cuối nhà kính, hai cánh tay duỗi dài trên lưng ghế, hai bàn chân đi tất gác lên một chiếc ghế dài phía trước. Croesus nằm gà gật bên cạnh.
Camden quay nghiêng về phía cô, dáng vẻ hoàn hảo, mạnh mẽ đó nhắc nhớ cô về một bức tượng của Apollo Belvedere. Anh rời mắt khỏi ô cửa sổ mở khi nghe tiếng động chứng tỏ cô đang tiến đến, nhưng anh không đứng dậy. “Phu nhân Tremaine của tôi”, anh nói với vẻ lịch sự giễu cợt.
Cô phớt lờ anh, ôm lấy Croesus lúc này đang vặn vẹo và khịt mũi, sau đó rúc vào khuỷu tay cô và tiếp tục giấc ngủ trưa, rồi quay người bỏ đi.
“Anh đã được giới thiệu với ngài Frederick đầu giờ chiều nay, ở câu lạc bộ”, chồng cô nói, “Đó là một cuộc gặp mặt của những người có giáo dục”.
Cô quay ngoắt lại, “Để em đoán nhé. Anh thấy anh ấy có trí thông minh của một quả trứng luộc”.
Để xem anh có dám đồng ý với cô không. Cô đang ở trong tâm trạng muốn tát… một ai đó. Và người đó là anh.
“Anh không thấy anh ta ba hoa hay trần tục. Nhưng đó không phải là trọng điểm nhận xét của anh”.
“Vậy trọng điểm nhận xét của anh là gì?”, cô vừa hỏi vừa ngờ vực.
“Rằng anh ta sẽ trở thành một người chồng tuyệt vời. Anh ta chân thực, kiên định và trung thành”.
Cô sững sờ, “Cám ơn”.
Ánh mắt anh hướng ra khung cảnh bên ngoài. Một làn gió dễ chịu thổi ùa vào khu nhà kính, làm rối mái tóc thẳng và dày của anh. Những chiếc xe chen lấn nhau trên lối đi ra khỏi công viên. Không gian náo động bởi tiếng gọi í ới của những người đánh xe, cảnh báo ngựa và người khác chú ý đến những chỗ tắc đường.
Rõ ràng, cuộc trao đổi nho nhỏ của họ đã chấm dứt. Nhưng lời khen ngợi đáng kể của Camden đối với Freddie đã tạo ra một cơ hội mà cô không thể bỏ qua, “Vậy anh hãy thực hiện một hành động cao cả là buông tha em khỏi cuộc hôn nhân này được không? Em yêu Freddie, và anh ấy yêu em. Hãy để chúng em kết hôn khi vẫn còn trẻ để có thể xây dựng một cuộc sống cùng nhau”.
Cô cảm thấy anh đột nhiên cứng người lại trong sự bất động tuyệt đối.
“Làm ơn”, cô chầm chậm nói, “Em xin anh. Hãy buông tha em”.
Ánh mắt anh vẫn gắn vào dòng chảy hàng ngày của những cỗ xe, của sự hợm hĩnh và phô trương trong những cuộc diễu hành của người Anh, “Anh không nghĩ anh ta sẽ là một người chồng tốt của em”.
“Còn anh biết gì về việc trở thành một người chồng tốt?”, cô hối hận về lời nói đó ngay khi chúng rời khỏi môi. Nhưng không thể lấy lại chúng được nữa.
“Hoàn toàn không”, anh không ngần ngại thừa nhận, “Nhưng ít nhất anh nhìn thấy một vài khuyết điểm của em. Anh nghĩ em thú vị và hấp dẫn bất chấp những khuyết điểm đó, hay thậm chí thích em chính vì chúng. Ngài Frederick tôn sùng cả nền đất em vừa bước qua bởi vì em có sức mạnh, sự nhạy bén và ý chí mà anh ta chỉ có thể mơ về chúng. Khi anh ta nhìn em, anh ta chỉ thấy vầng hào quang mà anh ta đã dựng lên quanh em”.
“Có gì sai khi trở thành hoàn hảo trong mắt người mình yêu?”
Mắt anh dán chặt vào mắt cô. “Anh nhìn anh ta và thấy một người đàn ông trong sáng đến mức nghĩ rằng chúng ta sẽ sống như Chúa và Mary trong ngôi nhà này. Anh ta có biết rằng em giấu anh ta sự thật không? Anh ta có biết rằng vài lời nói dối nhân danh tình yêu chẳng là gì đối với em không? Rằng sức mạnh của em trải dài đến tận sự tàn nhẫn không thương xót không?”
Cô đã giậm chân xuống sàn nếu cô không được nuôi dạy bởi Victoria
Rowland, “Em nhìn anh và thấy một người đàn ông vẫn còn mắc kẹt trong năm 1883. Anh có biết rằng mười năm đã trôi qua rồi không? Anh có biết rằng em phải bước tiếp, rằng bây giờ anh mới là người tàn nhẫn, không biết thương xót không? Và anh có thực sự nghĩ là em định kể cho người đàn ông em yêu rằng em sẽ mang thai với người khác, dù ngược lại với mong muốn của mình?”
Ai đó cười ở phía xa xa, một tiếng cười khúc khích lanh lảnh đầy nữ tính.
Croesus rên rỉ và ngọ nguậy trong tay cô. Cô đang siết chặt nó một cách cứng nhắc. Cô thở ra một hơi run rẩy và cố thả lỏng cơ bắp.
Anh ấn hai đầu ngón tay vào thái dương bên phải, “Em khiến điều đó nghe thật xấu xa, em yêu. Em có nghĩ rằng anh xứng đáng có một thứ gì đó từ cuộc hôn nhân này trước khi em thong dong với cuộc sống hạnh-phúc-mãi-mãi-về-sau không?”
“Em không biết”, cô nói. “Và em không quan tâm. Tất cả những gì em biết là Freddie là cơ hội hạnh phúc cuối cùng của em trong cuộc đời này. Em sẽ kết hôn với anh ấy nếu em phải biến thành quý bà Macbeth (*) và tiêu diệt tất cả những ai đứng trên đường đi của mình”.
(*) Macbeth: Là một vở bi kịch do Shakespears sáng tác, trong đó nhân vật Macbeth đã chiếm đoạt ngai vàng xứ Scotland bằng cách giết vua Duncan. Và nhằm đạt được mục đích cuối cùng, Macbeth đã không từ bất cứ một thủ đoạn nào, dù ghê tởm đến mấy.
Đôi mắt anh nhíu lại. Chúng là màu xanh sẫm của một cánh rừng trong cơn ác mộng. “Em khởi động lại những mánh khóe cũ của mình à?”
“Làm sao em có thể không trở thành vô lương tâm khi anh luôn luôn nhắc nhở rằng em là người nhu thế?”, trái tim cô là một đầm lầy của cay đắng, với anh, với chính cô, “Chúng ta sẽ bắt đầu một năm từ tối nay. Không muộn hơn. Không phải đợi đến khi nào anh cảm thấy thích. Tối nay. Và em không thèm quan tâm anh có dành phần còn lại của đêm nay để nôn mửa hay không”.
Anh chỉ mỉm cười.