– Đi thôi. – Anh bảo Kelly.
Anh rút thẻ tín dụng đưa cho người phục vụ rồi với chiếc áo khoác trên lưng ghế xỏ vào người.
Kelly ngước nhìn lên.
– Không ăn tráng miệng à? Anh có hẹn hay sao?
– Xin lỗi. – Parker đáp. – Em ơi, anh chẳng phải là loại đàn ông mà mẹ em thích đâu.
Kelly chớp chớp mắt khi cô đứng lên.
– Bà ấy sẽ thích anh cho riêng mình. Ngạc nhiên chưa?
Ánh mắt Parker lướt khắp các dãy bàn. Người phục vụ vội vã quay trở lại với thẻ tín dụng trên tay và Parker boa rất hậu sau khi ký vào tờ hóa đơn. Anh không nói gì cho tới khi họ đi ra ngoài.
– Nạn nhân của anh là một tay luật sư hạng bét không ai thèm quan tâm ngoài những người thân nhất của hắn. – Parker cất lời khi họ đi qua bãi đậu xe. – Em thử nghĩ xem tại sao Phòng Cướp của – Giết người và Tony Giradello lại nhúng mũi vào vụ này?
Kelly thở hắt ra như thể cô đã có câu trả lời, nhưng rồi cuối cùng lại lặng im không nói gì.
– Tối qua hai gã bên ấy xuất hiện ở hiện trường. Kyle và đồng nghiệp của nó. Chúng cứ lăng xăng mãi ở đấy.
– Nhưng họ có được đảm nhận vụ ấy không?
Parker lắc đầu.
– Không. Anh bảo chúng là đồ lừa gạt và hai thằng ấy mất tăm mất tích rồi. Chúng làm cái quái gì ở đó nếu không phải là ăn cắp vụ này?
Các cảnh sát khu vực luôn phong tỏa hiện trường án mạng và các thám tử khu vực thường là những người đầu tiên được điều tra. Còn nếu vụ này to, oách, nổi tiếng đến thế thì Phòng Cướp của – Giết người sẽ đương nhiên được lĩnh trách nhiệm công khai trước báo chí.
– Không hề khua chuông gõ mõ gì hết. – Parker nói. – Không kèn không trống, không báo chí, dư luận…
– Ai thèm quan tâm đến một câu chuyện tẻ nhạt về một tên luật sư vô danh chứ.
– Và giờ thì anh được biết rằng các siêu sao bên Phòng ấy đã báo cáo với Giradello vào bữa tiệc huy động quỹ tối nay.
Kelly nhún vai.
– Có thể chẳng có chuyện gì cả. Họ đang chuẩn bị cho vụ xử thằng Cole. Và anh thì cứ ngồi đó mà tưởng tượng…
– Thế tại sao tên anh lại được nhắc đến trong cái cuộc nói chuyện đó?
Kelly nhìn anh như thể cô cho rằng lẽ ra mình nên chuồn sớm thì hơn.
– Anh không phải làm gì cho vụ Tricia Cole à?
– Không. Dạng ủn ỉn như tôi thì làm gì mà được dính vào cơ chứ. Cô con gái đã tìm thấy xác bà mẹ rồi gọi cho ông Norman Crowne. Trung tâm đầu não của nhà Crowne lại gọi ngay cho cảnh sát trưởng. Và cảnh sát trưởng chuyển giao cho Phòng Cướp của – Giết người.
– Em biết. – Kelly nói. – Em đã ở đó. Đấy là đề tài của em. Thế tại sao Giradello lại nói với những gã bên phòng ấy về anh nhỉ?
– Mẫu số chung duy nhất giữa anh và Bradley Kyle là Lenny Lowell. – Parker đáp, thận trọng không nhắc đến chuyện tên của kẻ tình nghi số một của anh cũng được nhắc đến trong câu chuyện.
Đó là một thứ mồi nhử giơ ra trước Kelly. Còn việc cung cấp cho cô toàn bộ thông tin lại là chuyện khác. Parker sẽ không bao giờ thỏa hiệp bằng cách bán rẻ mình. Anh có một mối thâm thù riêng với giới báo chí, những kẻ đã đập anh tơi bời trong vụ đó. Nhưng anh quý Kelly, biết ơn cô và vì thế hoàn toàn không giấu cô những thông tin về Bradley Kyle hay Tony Giradello. Anh cũng nghĩ rằng điều này là để đôi bên cùng có lợi.
– Nhưng tại sao Giradello lại quan tâm đến vụ của anh nhỉ?
– Câu hỏi đó đáng giá sáu mươi tư ngàn đô la đấy Andi. – Parker rút chiếc vé xe ra khỏi túi áo khoác và đi về phía người bảo vệ. – Tại sao em không hỏi người nào biết câu trả lời ấy?
Kelly cũng giơ vé của mình lên.
– Và mang thông tin về cho anh chứ gì?
– Cộng tác mà, cô bạn của tôi. Chúng ta cũng sẽ hỏi anh bạn Jimmy Olsen bé nhỏ của em xem là liệu Bradley Kyle có phải là một người bạn bí mật của anh ta hay không.
Kelly xịu mặt xuống.
– Chúng ta?
– À ừ, anh không biết cái gã đó. Em hỏi.
– Nó có phải con trai em đâu, lạy Chúa. Làm thế nào mà em tìm được nó chứ.
– Em là phóng viên điều tra mà. Nếu muốn tìm mấy thằng phóng viên trẻ quèn thì em sẽ nghĩ đến nơi nào trước nào?
Cô bạn của Parker chớp mắt và thở dài thườn thượt.
– Có lẽ em cũng sẽ tìm được một số điện thoại.
– Em còn làm được tốt hơn thế nữa kia. – Parker nói khi chiếc xe của Kelly đã được lấy ra cùng lúc với xe của anh. – Thử nghĩ xem những thằng khỉ đó thường say khướt ở đâu nào?
Họ mở cửa xe.
– Nếu anh giết nó, em phải có tin độc quyền đấy nhé.
Cái giới duy nhất mà Parker biết chắc rằng uống rượu cũng nhiều ngang cảnh sát là dân viết lách các loại, từ bọn viết kịch bản phim, nhà văn cho đến cánh nhà báo. Cái hố nước gần nhất là nơi mà các con vật thường tụ tập. Dân viết lách thì thường ẩn mình. Họ có những cơn stress và hoang tưởng vì lý do đặc thù của công việc.
Quán bar nằm ở trung tâm mà Kelly dẫn anh đến là một nơi còn cố duy trì đến phút cuối cùng vì trông nó không khác gì được xây dựng từ những năm ba mươi cả. Mỗi tội ngày xưa, lúc nào nó cũng đầy khói thuốc và khách hàng đa phần là nam giới. Còn trong thiên niên kỷ mới này, khói thuốc là bất hợp pháp ở Los Angeles và phụ nữ có thể đến bất cứ chỗ nào họ muốn.
Kelly gạt hai chiếc ghế đẩu ở góc trước quầy bar để ngăn tầm nhìn của đám đông nhưng vẫn cho phép họ quan sát khắp căn phòng và cửa trước.
– Chỗ này toàn dân báo chí hạng sang. – Cô nói. – Giờ là lúc nghe Frank Sinatra và uống cocktail cho sành điệu, không còn chỗ cho lũ trẻ trẻ đi tìm bạn tình nữa rồi.
– Thế giới này đang xuống dốc không phanh. – Parker quan sát xung quanh.
Anh gọi một ly chanh tonic còn Kelly kêu một ly scotch thượng hạng sau đó nhướn mắt nhìn Parker.
– Anh vẫn trả tiền đấy nhé? Cái này cũng bao gồm trong cuộc hẹn của chúng ta ngày hôm nay.
– Chúng ta có hẹn hò gì đâu.
– Anh muốn một thứ từ em và anh mời em ăn tối với hy vọng lấy được nó. Thế có khác gì một cuộc hẹn hò đâu nào.
– Nhưng cái này không liên quan đến sex.
– Ôi lạy Chúa, anh từ chối em thẳng thừng thế à? – Cô nói, giả đò như đang bị xúc phạm. – Anh thật độc ác. Chí ít thì hầu hết những gã hẹn hò với em đều nhát đến nỗi không dám nói thẳng bất cứ điều gì. Thế mà có người lại dám nói thế.
Parker cười khúc khích.
– Em vẫn thế, Andi. Em biết không, trong suốt cái vụ án rắc rối này, em là người duy nhất làm anh cười được đấy.
– Em hoàn toàn không chắc điều đó nghĩa là gì.
– Đó là một lời khen ngợi đấy. – Anh nghiêng người về phía cô. – Em tử tế với anh quá. Anh không biết phải cảm ơn em như thế nào.
Cô hơi đỏ mặt nhìn đi chỗ khác, nhấp một ngụm scotch và đưa lưỡi gạt một giọt rượu đang vương ở môi trên.
– Nói sự thật là công việc của em. – Cô nói. – Anh không cần phải khen em về những việc đương nhiên em phải làm.
– Vẫn khen chứ. Em đã dám đứng lên khi không ai dám làm việc đó. Anh trân trọng điều ấy.
Kelly cố nhún vai.
– Em không nhìn thấy Caldrovics. Nhưng cái đám đang đứng trong ô số bốn kia là những đứa mà hắn hay đi cùng. Lũ trẻ đói khát và đáng ghét. – Cô nói với vẻ coi thường. – Em có mấy chiếc quần jean trông cũng cũ như chúng.
– Em thì không cũ. – Parker đùa. – Nếu em cũ thì anh cũng cũ à. Anh không chịu được điều đó.
– Nói thì dễ lắm. Một gã gợi tình thì vẫn cứ gợi tình ngay cả khi già đến nỗi phải đeo máy điếc. Hãy cứ nhìn Sean Connery mà xem. Tóc ông ta đã rụng dần rồi mà phụ nữ vẫn cứ ngưỡng mộ. Nhưng ở thành phố này thì phụ nữ đến tuổi bốn mươi đã bị loại rồi.
– Em lại muốn câu thêm mấy lời khen đấy à, Kelly?
Cô nhăn mặt.
– Không. Em đang đầy những nếp nhăn đáng ghét rồi đây này. Anh có phải là kẻ đần độn không mà không biết.
– Trông em vẫn tuyệt. – Parker nói. – Em không có tuổi. Da em vẫn mịn và mông vẫn rất tuyệt khi mặc quần bó. Còn muốn thế nào nữa?
Cô vờ bĩu môi.
– Anh lại đánh trúng điểm yếu của em rồi, nhưng anh được ghi điểm vì lòng chân thành.
– Anh không cố ý thế đâu.
– Khó tin lắm.
– Anh nói với em rồi mà, giờ anh là kẻ rất điềm tĩnh. Nào kể cho anh nghe về Goran đi.
– Chẳng có gì mà kể.
– Em cưới hắn mà.
– Lúc đó thì đấy là một ý tưởng hay. – Cô nói, mắt nhìn xuống ly đồ uống, chờ Parker chuyển sang chủ đề khác. Nhưng anh vẫn có vẻ lắng nghe và cô buộc phải nhượng bộ. – Em đã cho rằng anh ta là tình yêu của đời mình. Nhưng rồi thất vọng vì em không phải là người duy nhất nghĩ như thế. – Cô nhún vai và làm ra vẻ tươi vui hoàn toàn không ăn nhập gì với ánh mắt. – Đời là thế. Ai cần chứ, có đúng không? Mà em chưa thấy cái nhẫn nào trên tay anh đấy nhé.
– Ngốc. Anh vẫn vui vì đang được là chính mình.
– Nó kìa. – Kelly nói, hất đầu về phía bên kia phòng. – Caldrovics. Nó đi từ đằng sau mình, chắc vừa ở toilet ra. Tóc bóng nhẫy, bộ râu dê đê tiện, trông y như thằng cầu bơ cầu bất ấy.
– Anh ra chỗ nó đây. – Parker tụt xuống khỏi ghế.
– Cầu Chúa. – Kelly đáp. – Anh muốn làm gì thì làm nhưng đừng có nhắc đến tên em nhé.
Anh đặt tiền thanh toán lên bàn, sau đó đi sang góc phòng bên kia, xuyên qua đám trẻ đang náo động, qua hai lão già đang tranh cãi về chính sách Trung Đông của tổng thống. Không có ai trong đám bạn của Caldrovics để ý đến anh khi anh tiến về phía họ. Chúng chỉ chú ý đến bản thân và câu chuyện mà Caldrovics đang kể. Caldrovics đứng ở cuối quầy và quay lưng về phía Parker.
Parker đặt tay lên vai thằng nhóc.
– Ông Caldrovics?
Một vẻ ngạc nhiên khó chịu hiện ra, nghi ngờ là nhiều hơn. Hắn quãng chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi. Mặt vẫn còn nổi mụn. Có thể hắn đang hồi tưởng lại cảnh bị tống lên phòng hiệu trưởng.
– Tôi muốn nói với anh vài lời. – Parker khum huy hiệu trong lòng bàn tay và đưa nhanh cho Caldrovics.
Trước khi cả đám còn lại kịp nhận ra chuyện gì thì Parker đã quay đi, tay vẫn để trên gáy thằng nhóc.
– Có chuyện gì vậy? – Caldrovics đi lệt xệt theo sau.
– Bổn phận công dân thôi mà. – Parker đáp. – Cậu muốn làm tròn bổn phận công dân của cậu, đúng không?
– Ồ…
– Tôi xin lỗi, tôi chưa biết tên của cậu.
– Danny.
– Tôi gọi cậu là Danny được chứ? – Parker dẫn hắn ra sảnh sau. – Tôi là thám tử Parker, Kev Parker. Bộ phận hình sự trung tâm Los Angeles, phòng án mạng.
– Án mạng á?
– Ừ. Khi một kẻ đi giết một kẻ khác thì người ta gọi đó là án mạng.
– Tôi biết điều đó rồi.
Họ đi ra ngoài đến một ngõ hẻm. Có hai nhân viên quầy bar đang đứng đó hút thuốc với vẻ nhàn tản.
– Cứ đi nhé, Danny. – Parker gợi ý.
– Đây không phải là khu vực an toàn đâu.
– Ồ, đừng lo. Tôi đang mang theo một khẩu súng rất khủng. – Parker nói, rành rọt mỗi từ. – Thực ra thì là hai chứ nhỉ? Cậu cũng có súng nữa đúng không, Danny?
– Mẹ kiếp, không.
– Ồ, được rồi. Mà tôi nghĩ là cậu cũng chẳng cần đâu.
Caldrovics cố trì lại.
– Chúng ta đi đâu đây?
– Ra đằng kia thôi. – Parker đẩy nhẹ hắn khi họ đi qua một thùng rác. Đứng chỗ này thì các nhân viên quầy bar không thể nhìn thấy họ được. – Tôi nghĩ kín đáo thì tốt hơn. Tôi không thích bị nghe lén. Cậu biết không, giống đám nhà báo ấy. Họ không bao giờ ghi được sự kiện thật, có đúng không, Danny?
Anh rút khẩu súng trong bao đeo ở thắt lưng ra và đá vào thùng rác. Âm thanh dội lại như tiếng cồng chiêng.
– Có ai trong đấy thì ra hết đi.
Caldrovics nhảy lùi lại, mắt mở to.
– Mẹ kiếp, anh làm cái quái gì vậy?
– Lũ người vô gia cư khốn kiếp. – Parker phàn nàn. – Chúng luôn nấp sau mấy con hẻm này như lũ chuột cống trong thùng rác. Chúng sẽ cứa cổ cậu chỉ để cướp vài đồng bạc thôi.
Ánh đèn của bảo vệ phía sau tòa nhà sáng trắng lên như trăng rằm. Parker có thể nhìn thấy toàn bộ nét mặt của thằng nhóc nhưng nó không thể nhìn thấy anh. Cái vành mũ đã làm thành một bóng tối mờ bao phủ lấy khuôn mặt anh rồi.
– Tôi hỏi cậu có hai câu thôi, Danny. – Anh bắt đầu. – Về cái mẩu tin nhắc tới vụ án mạng Leonard Lowell mà cậu đưa lên báo sáng nay ấy, thưa quý ông.
Caldrovics lùi một bước về phía thùng rác.
– Tôi là người đầu tiên điều tra về vụ đó. – Parker nói. – Điều đó nghĩa là mọi thông tin đều phải thông qua tôi. Bất kỳ ai muốn làm gì hay nói gì về vụ đó đều phải hỏi tôi.
– Tôi không…
– Đó là nguyên tắc, Danny. Tôi lại là người luôn tuân theo nguyên tắc.
– Tôi lại không thấy thế. – Caldrovics lầm bầm.
– Sao cơ? – Parker tiến lên một bước vẻ sừng sộ. – Cậu bảo sao?
– Không có gì.
– Cậu đang muốn làm tôi điên lên đấy hả?
– Không.
– Thế thì cậu là thằng ngốc, đúng không?
Caldrovics lại lùi bước nữa nhưng Parker tiếp tục xóa khoảng cách bằng một bước khác.
– Cậu ngốc đến nỗi cậu dám đứng đây mà nhổ vào mặt tôi đúng không?
– Tôi không phải đi hứng phân cho anh, Parker. – Caldrovics đáp. – Tôi làm công việc của tôi.
– Cậu không gây được ấn tượng với tôi đâu, Danny. Cậu bước nhầm chân rồi.
– Anh không dọa tôi theo cách này được đâu.
– Thế cậu định làm gì nào? Cãi lại tôi à? – Parker cười lớn. – Cậu nghĩ là tôi ị vào những gì mà người ta nghĩ về tôi à? Cậu nghĩ là người ta ị vào những điều cậu nói mà không hề có căn cứ cơ sở nào hết à?
Họ đứng sát vào nhau. Caldrovics sợ hãi, nhưng vẫn có thói quen nghề nghiệp là không để lộ điều đó ra.
– Trong túi cậu có gì thế, Danny? – Anh hạ giọng. – Có máy ghi âm à?
– Không.
Parker thọc tay vào túi áo bên tay trái của thằng nhóc rồi lại sang túi phải. Cuối cùng anh rút ra được một chiếc máy ghi âm.
– Nói dối tôi là không khôn ngoan đâu Danny. – Parker nhấn một nút. – Tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa đâu đấy. Tôi có một cái xác chết bốc mùi như sò biển ngâm cả tuần. Và cậu thì có những thông tin mà tôi cần. Thế mà giờ cậu nói dối tôi.
– Tôi không biết ai giết cái gã đó.
– Không ư? Có vẻ như cậu biết những điều mà tất cả chúng tôi đều không biết. Thế nào nhỉ? Hay là chính cậu giết hắn.
– Anh điên đấy à. Tại sao tôi lại phải giết hắn mới được chứ? Cả đời tôi chưa gặp hắn bao giờ.
– Vì tiền, vì kiếm chuyện viết báo, vì hắn có những bức ảnh chụp cảnh cậu đồi bại với mấy thằng bé con chẳng hạn…
– Cứt đái. – Caldrovics phản đối. Hắn cố gắng né Parker nhưng Parker lại tiếp tục dồn hắn vào cái thùng rác.
– Này. – Caldrovics kêu lên. – Như thế là tấn công đấy nhá.
– Đấy là chuẩn bị bắt giữ. – Parker đặt hai tay lên người hắn, xoay hắn lại và giúi mặt hắn vào cái thùng rác bằng thép. – Danny Caldrovics, anh đã bị bắt.
– Vì tội gì chứ? – Caldrovics thốt lên khi Parker lôi từng tay hắn ra sau và xỏ vào còng số tám.
– Lúc nào lên xe tôi sẽ nghĩ ra lý do sau.
– Tôi không lên xe với anh, Parker.
Parker giật mạnh hắn ra khỏi thùng rác.
– Sao nào, Danny? Tôi là cảnh sát. Mẹ cậu không nói cho cậu biết rằng cảnh sát là bạn à?
– Chuyện quái quỷ gì xảy ra ở đây thế này? – Andi Kelly nhảy bổ đến thùng rác và chiêm ngưỡng toàn bộ cảnh Caldrovics bị còng tay còn Parker thì cứ cố đẩy hẳn về phía con hẻm.
– Kelly? – Caldrovics nhìn cô kinh ngạc.
– Em nhìn thấy hai người ra ngoài này, trông có vẻ không ổn. – Cô nói.
– Biến đi, Kelly. – Parker ngắt lời. – Em làm cái quái gì ở đây thế? Đi săn tin à?
– Thế còn anh đang làm gì, Parker? Chuyện này là thế nào?
– Anh bạn bé nhỏ của em đang bị bắt giữ. Cậu ta giấu giếm thông tin về một vụ án mạng. Điều đó làm lợi cho cậu ta sau vụ này, chưa kể là trước đó nữa.
Caldrovics vặn vẹo mình.
– Tôi nói với anh rồi: Tôi không liên quan đến vụ giết người nào hết.
– Và tôi buộc phải tin cậu ư? Cậu là kẻ nói dối, Caldrovics. Tôi biết cậu đang che giấu thông tin.
– Anh chưa đọc hiến pháp bao giờ sao, Parker? – Kelly nói giọng châm chích. – Điều bổ sung thứ nhất ấy.
– Các người đang làm tôi phát ốm lên. – Parker nói. – Em nhắc đến Điều bổ sung thứ nhất cứ như thể phụ tùng thời trang ấy. Em sẽ còn chĩa mũi vào mọi thứ cho đến chừng nào có được thứ em muốn chứ gì. Trên thực tế thì sự việc càng tồi tệ càng tốt. Một vụ án không điều tra ra được sẽ giật gân hơn một vụ đã khép lại rồi.
– Anh sẽ không đổi chác được gì ở đây đâu. – Kelly nói.
– Có thể không, nhưng chắc Danny sẽ nghĩ đến việc hợp tác sau khi ngủ một đêm trong xà lim cùng bọn đầu gấu và mấy thằng buôn ma túy.
Caldrovics cười chế nhạo.
– Anh không làm được việc đó đâu…
– Tôi làm được và tôi sẽ làm thế. – Parker lại đẩy hắn ta về phía con hẻm.
Caldrovics nhìn Kelly.
– Lạy Chúa, đi gọi ai đó đi.
Kelly mở to mắt hết nhìn Caldrovics rồi lại nhìn Parker.
– Chờ đã, chờ đã. – Cô giơ tay lên để ngăn không cho họ đi.
– Anh không có nhiều thời gian cho chuyện này đâu, Kelly. – Parker càu nhàu. – Chúng ta đang nói chuyện về một tên giết người vẫn đang nhởn nhơ để giết thêm những người khác nữa. Hôm nay hắn lại tấn công con gái nạn nhân. Chính là nhờ thằng bạn khốn kiếp của em đã sốt sắng đưa tên cô ta lên báo sáng nay.
Caldrovics lại bắt đầu bào chữa.
– Hắn ta có thể biết cô ấy qua…
Parker giật mạnh cái còng.
– Im mồm đi, Danny. Tao không muốn nghe một lời thanh minh nào từ cái mồm mày nữa. Mày đã làm những gì mày muốn rồi, giờ hãy là một người đàn ông đi xem nào.
– Anh muốn biết gì từ nó, Parker? – Kelly hỏi.
– Nó lấy thông tin đó ở đâu ra? Ai nói với nó là cô con gái đã tìm thấy cái xác?
Kelly quay sang Caldrovics.
– Cậu không lấy thông tin từ anh ấy à? Anh ấy chịu trách nhiệm vụ này, sao cậu lại thế?
– Tôi không phải giải thích với chị, Kelly.
Kelly vung chân lên đá vào ống đồng của hắn.
– Sao cậu ngu thế nhỉ? Tôi đang đứng đây để cứu cậu mà cậu thì hỗn xược thế à?
– Nó là một thằng đần khốn kiếp. – Parker kêu lên.
– Em cũng nghĩ thế. – Cô lắc đầu và quay đi. – Cứ làm bất cứ điều gì anh muốn, Parker. Nó ngu quá không nên sống nữa. Lẽ ra em không nên chen vào việc này.
– Kelly, ôi vì Chúa. – Caldrovics gọi với theo.
Cô quay lại và xòe hai bàn tay ra.
– Cậu có thông tin về vụ giết người này, Caldrovics. Tất cả những gì anh ấy muốn biết chỉ là ai đã cung cấp thông tin cho cậu thôi. Chẳng lẽ cậu ngu đến nỗi không biết thông qua kênh nào để khai thác thông tin trong một vụ án mạng thông thường à. Cậu chỉ mất ba phút để hỏi điều đó thôi. Tại sao cậu lại không tiếp cận với Parker lúc ở hiện trường? Anh ấy sẽ cung cấp cho cậu thông tin chi tiết. Tại sao cậu không hỏi anh ấy?
Caldrovics không nói gì. Có vẻ như đang cân nhắc lựa chọn, Parker nghĩ vậy. Đang nghĩ xem cách nào thì đỡ tội hơn.
Cuối cùng hắn thở dài nặng nề và nói.
– Tôi đã không đến hiện trường, được chưa? Tôi chỉ lấy lại thông tin từ sóng radio của cảnh sát ở hiện trường thôi. Mẹ kiếp, hôm đó trời mưa. Tại sao tôi lại phải ra ngoài mưa và quanh quẩn chỉ để hỏi xem cái gã đang nằm trên sàn với cái đầu nát bét kia đã chết hay chưa?
– Làm thế nào mà cậu biết đầu gã nát bét? – Parker hỏi. – Chả ai nói về điều đó cả. Và tại sao cậu lại nói rằng chính cô con gái đã tìm thấy cái xác?
Caldrovics nhìn đi chỗ khác.
– Cậu lại bịa nữa à, Danny? Cậu thích làm thế à? Cậu đang viết tiểu thuyết đấy à? Cậu đang kéo lê tờ báo cho đến khi nào cậu bán được một kịch bản phim hoành tráng à? Hôm đó là một buổi tối buồn tẻ và cậu muốn thêm mắm thêm muối vào cho vui đúng không?
– Tại sao tôi lại phải làm điều đó chứ?
– Bởi vì cậu có khả năng làm thế.
– Cậu không đến hiện trường ư? – Kelly sửng sốt. – Sao lại thế? Đấy là công việc của cậu: Cậu đến hiện trường và tường thuật lại những chuyện đã xảy ra. Chẳng lẽ cậu lại ngồi chờ để viết câu chuyện này sau khi đã xem ti vi à?
Caldrovics nói dỗi.
– Tôi đã nói chuyện với một cảnh sát. Chẳng lẽ chuyện này lại lớn đến thế kia à?
– Rất lớn. – Parker đáp. Bởi vì cậu đã không hề trao đổi với tôi. Nó lớn bởi vì theo tôi biết cậu chưa nói chuyện với bất cứ người nào có mặt ở hiện trường cả. Nó lớn vì cậu đưa một mẩu tin hoàn toàn mới đối với tôi, và tôi muốn biết cái tin ấy từ đâu ra. Tay cảnh sát nào nói với cậu?
Lại đấu tranh tư tưởng. Mà đã từ lâu rồi Parker không còn muốn đấm vào đầu ai nữa.
– Anh ta cũng làm ở Phòng Cướp của – Giết người. Tại sao tôi lại không tin anh ta mới được chứ.
Parker choáng váng như bị nện búa tảng vào đầu. Cổ họng và mắt anh bị tắc lại bởi một cục nghẹn khổng lồ.
– Kyle. Thằng con hoang.
– Kyle nào? – Caldrovics hỏi. – Cái gã mà tôi hỏi chuyện là Davis.
– Davis là ai? – Parker quay sang Kelly, người mà phần lớn thời gian chỉ nghiên cứu những vụ án quan trọng và có thể còn biết nhiều nhân sự ở trung tâm Parker hơn anh nữa.
Kelly nhún vai.
– Em không biết Davis nào hết.
Parker nhìn Caldrovics.
– Làm thế nào mà cậu lại biết cái gã ấy?
– Thì quen ngoài đường. Tuần trước tôi gặp gã ở một quán bar dưới phố. Anh có thể cởi còng tay ra cho tôi được không? Tay tôi tê hết cả rồi.
– Nó có cho cậu xem thẻ không? – Parker mở khóa còng tay.
– Có chứ. Tôi hỏi gã đã từng làm vụ nào lớn chưa. Gã có kể về hai vụ ngày xưa.
– Cậu có số điện thoại của gã không?
– Tôi không mang theo người.
Máy di động của Parker rung lên. Anh kiểm tra số người gọi. Là Ruiz.
– Ruiz, tôi đã nói với cô cả trăm lần rồi: Không, tôi sẽ không ngủ với cô đâu.
Cô ta không cười bởi vì cô ta không có óc hài hước, anh nghĩ bụng thế. Nhưng cô không phản ứng gì hết và ngay tức thì Parker cảm thấy nổi da gà.
– Người ta vừa gọi điện cho tôi, vì lý do gì thì anh biết rồi đấy.
– Tôi sẽ gặp cô ở hiện trường. Địa chỉ thế nào?
– Speed Courier.