Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 40: Nạn nhân đầu tiên trong chuyện tình của Kiêu Vương điện hạ


Lúc trước ở Bạch Hạc Sơn Trang, thật ra Liễu Huyền An từng có ý định chế tạo cánh lượn, còn háo hức đến chờ không nổi, vì thế hưng trí bừng bừng nhấc bút lên viết ngay kế hoạch, bắt đầu từ vẽ bản thiết kế cho đến liệt kê nguyên liệu cần chuẩn bị, rồi bao nhiêu thợ thủ công hỗ trợ. Chuyện lớn đến chuyện nhỏ, viết tràn đầy mười tám tờ giấy —— Chiếc cánh lượn y muốn chế tạo chi tiết xa hoa hơn Ách Thứu rất nhiều, trình độ có thể sánh ngang với một tòa cung điện hoa mỹ biết bay, cho nên các hạng mục cần chuẩn bị cũng vô cùng nhiều, viết đến mức thành công khiến bản thân mệt mỏi.

Mệt quá liền cảm thấy, thôi, không nhất thiết phải có.

Dù sao ở trong ba ngàn thế giới luôn có thể muốn bay lúc nào thì bay, vì sao ngoài thế giới thực kiên quyết đòi chế một cái làm gì, chẳng phải là ở không tìm việc, rảnh rỗi đến phát khùng rồi sao? Vì thế Liễu nhị công tử tiêu sái ném thẳng chồng giấy bản thảo vào chậu than, quấn chăn thiếp tục thoải mái ngủ, thuận tiện đồng du cùng nhật nguyệt ở trong mộng.

Mà đến bây giờ y mới bỗng dưng phát hiện giữa hai thế giới vẫn có chút khác biệt, bay lượn ngoài hiện thực không phải cưỡi bạch hạc, cũng không đạp gió mây, hai chân y đứng vững trên vách đá cứng rắn, dưới hông là đôi cánh tay hữu lực. Gió thổi lên mặt hơi lạnh, sau lưng lại cực kỳ ấm áp, Liễu Huyền An đã gấp không chờ nổi muốn thả mình vào giữa dải ngân hà, cho nên càng không nhịn được hơi dịch người về phía trước một ít.

Đá vụn lăn xuống vực sâu bên dưới, mấy tiểu binh hỗ trợ bên cạnh nhìn đến chân cẳng mềm nhũn, không hiểu vị công tử như con sâu lười này lấy đâu ra lá gan to như vậy, một chút do dự cũng không có luôn? Động tác bọn họ cực kỳ đồng loạt, cùng nhìn theo hai người nhanh chóng bay cao rời khỏi mặt đất!

Cuồng phong gào thét thổi qua tai, cảnh vật trước mắt biến ảo trong chớp mắt. Một tay Lương Thú khống chế phương hướng Ách Thứu, tay kia vòng qua người Liễu Huyền An, hai tay đều có thu hoạch không tồi. Thứ nhất, hắn nhận ra tư thế hơi cúi người càng thuận tiện cho thao tác phi cánh, thứ hai, người trong lòng có vòng eo cực thon cực nhẹ.

Mà Liễu Huyền An tất nhiên không quan tâm eo mình thô hay nhỏ, y vạn phần kinh ngạc nhìn lên dải ngân hà đẹp như ảo mộng, cảm thấy bản thân cũng sắp hóa thành một chùm sáng lộng lẫy, vì thế vươn tay ra muốn bắt mây. Lương Thú đè tay y xuống, lại đổi một hướng khác giữa không trung.

Trong thoáng chốc gió cuốn mạnh hơn, thổi cho quần áo hai người bay phần phật. Cao Lâm đứng ở một vạch đích nhìn lên cũng hoảng hốt sinh ra ảo giác rằng bọn họ không phải đang đáp xuống, mà là bay về phía cung điện lộng lẫy trên Cửu Trùng Thiên. Hắn tự sốc vì ý nghĩ của mình, vội vàng dụi mắt nhìn kỹ, mãi đến khi xác nhận bóng dáng hai người dần dần to lên mới thở phào một cái như trút được gánh nặng.

Lương Thú mang theo Liễu Huyền An vững vàng đáp đất, mọi người tiến lên giúp hai người dỡ cánh ra. Thân thể Liễu Huyền An vẫn còn ảo giác phập phồng lơ lửng, tiếng gió bên tai chưa dừng lại. Lương Thú giao bao da cổ tay cho binh sĩ, huơ huơ tay trước mắt y: “Lại vào cõi tiên rồi à?”

“Không có.” Liễu Huyền An lắc đầu, thật ra y đang nghĩ, nếu có thể bay cao thêm một chút thì tốt quá.

Lương Thú hỏi: “Cao thêm cụ thể là cao bao nhiêu?”

Liễu Huyền An nhanh nhẹn suy nghĩ, có lẽ khoảng bốn vạn tám ngàn trượng đi.

Cao Lâm nghe đến vui vẻ, cũng chen vào: “Thế gian không có ngọn núi nào cao như vậy, nhiều lắm chỉ hơn hai ngàn trượng thôi.”

Liễu Huyền An trả lời: “Thế cũng được.”

“Được gì mà được.” Lương Thú gõ đầu y, “Đỉnh núi hơn hai ngàn trượng quanh năm phủ tuyết, ngươi leo lên kiểu gì? Thôi được rồi, đừng tơ tưởng nữa.”

Ngang ngược dập tắt giấc mộng bay lượn phi thăng của Liễu nhị công tử.

Ách Thứu bay thử nghiệm thành công đại chấn quân tâm, đến cả Lữ Tượng cũng khó nén vui mừng. Gã cảm thấy dù sao mình cũng là thủ lĩnh quân đồn trú, đánh thắng trận thì cho dù không được tính công đầu, ít nhất vẫn có thể nhẹ nhàng gỡ được tội thất trách mặc kệ, ngồi vững chức quan.

Đại quân tiếp tục tiến lên.

Liễu Huyền An cũng tiếp tục nằm lười biếng trong xe lương thảo, có điều binh lính rảnh rỗi tới nghe Thiên đạo ngày một ít, bởi vì chiến sự đang căng thẳng, tinh thần ai cũng thấp thỏm không yên. Y đánh cái ngáp định nằm xuống ngủ tiếp, ngoài xe lại có người gõ vang cồng cộc.

Lương Thú kêu to: “Ra đây.”

Liễu Huyền An chui ra khỏi xe, kinh ngạc nhận ra trời bên ngoài đã tối rồi.

Y rất tự nhiên nắm bàn tay Lương Thú đang duỗi ra, tùy ý để đối phương kéo mình lên lưng ngựa.

Lương Thú nhặt sạch mấy cọng cỏ trên đầu y, thuận thế đỡ thân thể đang ngồi nghiêng lệch trong lòng. Sau đêm cùng nhau lái Ách Thứu đó, hắn lại có trận mộng xuân thứ hai, so với trận đầu càng thêm hoang đường ướt át. Lần này cuối cùng đã thấy rõ mặt, cũng nhớ kỹ vòng eo một tay có thể ôm trọn kia trắng đến thế nào, như sương như tuyết.

Đại chiến sắp tới, chủ soái lại xuâ,n tình nhộn nhạo, còn phón.g đãng đến khó giữ mình, nghĩ thế nào cũng không hợp lý, cứ như bị trúng tà. Vì thế mấy hôm nay Kiêu Vương điện hạ nhất quyết không nhìn về hướng phía sau đội quân, ý định giế.t chết mộng mị, kết quả gặp phải tiên ngủ bốn vạn tám ngàn tuổi cũng ì ạch như quả cân, nếu không chủ động đi tìm, y có bản lĩnh nằm ườn cả ngày trên đống lương thảo không nhúc nhích. Lương Thú thật sự ngứa răng, ngứa ngáy cả trong lòng, lúc này đã túm người lên lưng ngựa rồi vẫn không quá vui bèn lên giọng răn dạy: “Không biết tới tìm ta nói vài câu dễ nghe à?”

Liễu Huyền An rất phối hợp, dù sao nói mấy câu dễ nghe cũng không mệt nhọc gì, ví dụ như đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre mã đáo thành công, địch tấu hoa mai khúc khai đao sáng nguyệt hoàn, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Lương Thú: “……”

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn có quan hệ với dục niệm hồng trần, khuyết thiếu kinh nghiệm, cho nên nghiệp vụ không quá thuần thục, chỉ có thể thường xuyên ra tay thử nóng thử lạnh. Phải tội gần đây Liễu Huyền An quá quen thuộc với sự có mặt của Lương Thú, hoặc có thể là đại đạo đã thông lòng dạ rộng rãi, tóm lại rất khoan dung với những trò nhỏ nhặt như kéo tóc sờ tay linh tinh, đại khái là không có phản ứng gì hết.

Để lại Kiêu Vương điện hạ trầm tư suy xét một mình, đến tột cùng là bản thân không làm đúng ở bước nào, vì sao không hề giống với phản ứng ở trong mộng.

Liễu Huyền An dùng sức duỗi người, lẳng lặng nhìn sắc trời nơi xa: “Ngày mai sẽ có gió rất lớn.”

“Ta sẽ phái những người này theo bảo hộ ngươi.” Lương Thú nói, “Muốn chờ ở hậu phương hay muốn xem Ách Thứu công thành?”

“Xem Ách Thứu công thành.”

“Vậy ngươi chỉ có thể ngủ chưa đến hai canh giờ, leo núi cần tốn thêm chút thời gian.” Lương Thú chậm rãi dắt ngựa cuốc bộ đưa y đi dạo quanh doanh địa một vòng. Cao Lâm lấy làm lạ, sắp nửa đêm đến nơi rồi, Vương gia nhà mình không đi ngủ còn dẫn theo Liễu nhị công tử cưỡi ngựa làm gì? Sợ lại xảy ra nhiễu loạn, hắn đành đích thân chạy theo thám thính cho rõ thực hư.

Lương Thú hỏi: “Sao hả, cũng muốn nghe?”

Cao Lâm ngay thẳng trả lời: “Phải, muốn cùng nghe.”

Lương Thú đưa Liễu Huyền An về chỗ A Ninh, còn mình giục ngựa trở lại bên đống lửa trại, Cao Lâm lập tức tiến lên quan tâm dò hỏi: “Vương gia, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Lương Thú trả lời: “Mấy hôm trước bổn vương gặp một giấc mộng.”

Thái độ Cao Lâm cực kỳ nghiêm túc, ừm, nằm mơ, nhưng mơ thấy chuyện gì, có liên quan đến trận chiến này sao, là điềm lành hay điềm gở? Hắn một lòng vì đại nghiệp, thuần khiết như một mảnh tuyết trắng, cho nên không hề có chút phòng bị gì, gần như toàn tâm toàn ý lãnh trọn một cú bạo kích của chủ tử đầy đầu óc là chuyện khó miêu tả, như bị sét đánh ngang tai không kịp phản ứng.

“Liễu Liễu Liễu… Liễu nhị công tử?” Cao Lâm líu lưỡi, gian nan nuốt một ngụm nước bọt.

Lương Thú liếc hắn một cái: “Có vấn đề gì không?”

Ít nhiều gì cũng có một chút chứ!

Toàn thân Cao Lâm như muốn nứt vỡ, vạn phần không hiểu nổi cảm tình chớm nở kia là ở đâu chui lên. Liễu nhị công tử, tạm không bàn công tử của Bạch Hạc Sơn Trang có tùy tiện cưới về được không, mặc dù cưới được, y cũng từng là nam nhân lọt mắt xanh công chúa, hơn nữa Hoàng thượng luôn tâm niệm tứ hôn Vương gia nhà mình cho Liễu tam tiểu thư… Tỷ tỷ đệ đệ ca ca muội muội, dây mơ rễ má chồng chéo đan xen, quan hệ của mấy người còn có thể phức tạp hơn được nữa không vậy?

“Vương gia.” Cao Lâm mang ý định tổ lái, “Có khi nào là, ở trong mộng người nhìn hoa mắt, cho nên nhầm với tiểu thư Liễu gia?”

Lương Thú hỏi: “Sao, muốn bổn vương miêu tả chi tiết hơn đúng không?”

Cao Lâm hít sâu một hơi vội vàng cự tuyệt, không cần, chuyện này người ở thân phận như ta không nên nghe!

Lương Thú vốn chuẩn bị không ngại học hỏi kinh nghiệm kẻ dưới một phen, xem loại tình huống này nên xuống tay kiểu gì, nhưng lúc này nhìn dáng dấp đối phương lại cảm thấy đầu óc hắn chắc cũng không đủ dùng, không phun ra được ngà voi, vì thế vung tay tàn nhẫn đuổi người đi chỗ khác.

Cao phó tướng trằn trọc đến hơn nửa đêm, chưa suy nghĩ được tiền căn hậu quả đã thành công tra tấn chính mình đến váng đầu hoa mắt, ngày hôm sau leo núi đốc chiến vẫn còn lơ lơ lửng lửng, có thể xem như nạn nhân đầu tiên trong chuyện tình mới nhú của Kiêu Vương điện hạ.

Liễu Huyền An cũng đứng dưới một ngọn núi khác thấp hơn, xung quanh là một đội binh mã bảo vệ. A Ninh buộc chặt áo choàng cho y, nói: “Gió càng lúc càng lớn rồi.”

“Đúng là rất lớn, nhưng chưa đủ.” Liễu Huyền An cắm một cây phong tiêu xuống mặt đất, “Chờ thêm một khắc nữa đi.”

Nơi y đứng có thể trông thấy rõ Cao Lâm ở trên cao chỉ huy các binh sĩ mang Ách Thứu, cũng có thể nhìn thấy ở một đầu hẻm núi khác thấp hơn là quân đội do Lương Thú suất lĩnh, bọn họ đang thong thả bước đi từ phía đường chân trời, sau đó chỉnh tề dừng bước, đứng vừa vặn ngoài tầm bắn tên từ thành Thanh Dương.

Mây đen che khuất thái dương ảm đạm, gió thổi khiến cả ngọn núi như lay động.

A Ninh không thể không nắm chặt ống tay áo công tử nhà mình để cả hai không bị thổi bay. Liễu Huyền An lại không rảnh lo lắng nhiều như thế, chỉ nhìn chằm chằm phong tiêu không chớp mắt, mãi đến khi lá cờ nhỏ gắn trên đó căng lên thành trạng thái gần như đứng yên mới mở miệng: “Chính là lúc này!”

Cùng lúc đó, Cao Lâm cũng đứng lên khỏi cọc phong tiêu, cao giọng ra lệnh: “Xuất phát!”

Một trăm con Ách Thứu lập tức xông thẳng lên trời!

Liễu Huyền An quên cả hô hấp, y bấm đốt tay tính thời gian, đếm từng chiếc cánh lượn, thẳng đến lúc toàn bộ Ách Thứu đều bay vào quỹ đạo lộ tuyến giả định từ trước, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cao Lâm cũng nằm trong số một trăm người này, đầu óc bận tính toán đường bay, nhưng vừa nhìn thấy quân Đại Diễm ở xa xa lại không khỏi nhớ tới giấc mộng hạ lưu của Vương gia nhà mình, căn bản không thể khống chế suy nghĩ, có thể thấy là chịu thương tổn lớn đến mức nào.

Mà trong thành Thanh Dương đã sớm rối loạn, quan thủ thành nhìn cả trăm đôi cánh Diễm quân bay lượn, hô to: “Bắn tên!”

Không có tác dụng, bởi vì Liễu Huyền An dựa theo thiết kế nguyên bản của Ách Thứu, đã chế tạo thêm một một bộ nhuyễn giáp mỏng nhẹ và mặt nạ bảo hộ để phòng mưa tên. Cao Lâm dẫn đầu hạ cánh, giơ tay vung kiếm chém bay thủ cấp phản quân, thành thạo tháo cánh lượn khỏi người: “Theo ta xông lên!”

Tiếng giết rung trời.

Xe bắn đá và dầu hỏa bị hất xuống khỏi tường thành, cũng không biết là ai hoảng loạn thả một mồi lửa, trong thoáng chốc, trên vách thành xây bằng đá xanh chảy xuống một thác chất lỏng màu đỏ chói mắt. Khói đen cuồn cuộn, mây mù giăng đầy, tiếng đao kiếm va chạm và tiếng kêu la thảm thiết vang vọng thật lâu trong khe núi.

Một quả đạn tín hiệu bay lên trời.

Lương Thú rút kiếm ra khỏi vỏ, cao giọng hạ lệnh: “Công thành!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận