Lâm Xuất cứ ngơ ngác đứng tại chỗ như vậy một lúc, ngay sau đó liền nhìn thấy Thẩm Phong Lai quay đầu nhìn mình, khẽ mỉm cười vươn tay với anh, “Tiểu Xuất, lại đây.”
Trái tim Lâm Xuất bỗng mềm mại rối tinh rối mù.
Anh không nghĩ nhiều, nhấc chân bước qua bậc thang, đi tới nơi có ánh sáng.
Tiếng piano phong phú liên tục tuôn ra từ đầu ngón tay của Thẩm Phong Lai, lấp đầy tai anh mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Ngay từ đầu, giai điệu chính không được trôi chảy, giai điệu lặp đi lặp lại nhiều lần, Thẩm Phong Lai đã sửa chữa sự khai, thừa, chuyển, hợp chủ đề của mười sáu ô nhịp dần dần lấp đầy máu thịt, một giai điệu tuyệt vời chưa từng được ai nghe đang ra đời trước mặt Lâm Xuất.
Một bàn tay, một bộ âm, một bộ khúc.
Vô số mảnh vỡ ký úc trôi nổi trong nốt nhạc, Lâm Xuất như nhìn thấy màu sắc mùa thu vô biên, gió tuyết gào thét, và bầu trời đầy sao, cũng như lần gặp lại quý giá, nỗi buồn lặng lẽ và niềm vui thấu xương.
Đúng rồi.
Lâm Xuất lẳng lặng nghĩ.
Đương nhiên là anh ấy, chỉ có anh ấy.
Có thể dễ dàng thuyết phục bản thân bằng âm nhạc, ngay cả khi so sánh với những bậc thầy âm nhạc vĩ đại như Vivaldi và Brahms, y cũng sẽ không tỏ ra rụt rè.
Khiến người ta bị thu hút, sau đó ỷ lại, khuất phục, hận không thể trở thành những nốt nhạc trong tay y.
Thẩm Phong Lai nhìn Lâm Xuất, trong ánh mắt mang theo lời mời.
Bất kể là bản thân Thẩm Phong Lai hay âm nhạc của Thẩm Phong Lai, đối với Lâm Xuất, đó đều hấp dẫn như tiếng ca Siren trong ảo ảnh, anh không có lý do để từ chối, nên liền mỉm cười, đi tới ngồi trên ghế đàn piano, dính sát vào người Thẩm Phong Lai.
Anh giơ tay trái lên, làm động tác tay trên phím đàn, đoạn tiếp theo thuộc về âm trầm, là một hợp âm phân tách rõ ràng xinh đẹp theo đuổi lên xuống, hai âm luật buồn triền miên, không có bất kỳ sự lấn lướt hay ngập ngừng nào, hoà thành một thể, tuy hai mà một.
Hình như Thẩm Phong Lai khẽ mỉm cười, tốc độ đầu ngón tay của y đột nhiên tăng tốc, âm cao thực hiện lần chuyển tông đầu tiên.
Không cần trao đổi, Lâm Xuất cũng hiểu ý định của y, tay trái mạnh dạn nhấn một lượt phím đàn, kết hợp nó với một hợp âm phù phiếm.
Hai người ăn ý phối hợp, ngay cả hô hấp cũng gần như đồng bộ.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, lặng lẽ chảy xuôi trên đầu ngón tay thon dài, để lại từng dấu vết vàng vụn trên phím đen trắng, giống như không muốn quấy rầy giờ phút này.
Dưới phím đàn, hai tay đan chặt vào nhau, Lâm Xuất ngước mắt nhìn Thẩm Phong Lai, cũng nhìn ra niềm vui trong mắt đối phương.
Bản nhạc kết thúc bằng một hợp âm dài, ngọt ngào và đầy hy vọng.
Lâm Xuất thở phào một hơi, toàn thân anh bị bao trùm bởi kho.ái cảm tột độ do âm nhạc mang lại, môi anh khô khốc.
Anh nghiêng người sang bên phải, tựa đầu vào vai Thẩm Phong Lai, một lúc lâu sau mới bật cười thành tiếng nói: “Cảm giác như lần cuối cùng PianoDuet (song tấu piano) với anh đã là chuyện đời trước rồi.”
Thẩm Phong Lai nói: “Đàn hai tay cũng là PianoDuet?”
“Sao lại không phải?” Lâm Xuất ngẩng đầu đáp: “Em nói phải.”
Trên người anh mang áo ngủ màu trắng của Thẩm Phong Lai, hơi rộng, khi cơ thể cử động, cổ áo sẽ tuột xuống, lộ ra một nửa xương quai xanh.
Về phần thân dưới chỉ mang một chiếc quầ.n lót, vạt áo không che được gì, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy hết đường cong từ đùi đến mông.
“Em quyết định.” Thẩm Phong Lai dịu dàng nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Quần cũng không mặc, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao?”
“Người khác đâu ra?” Lâm Xuất nhỏ giọng nói, “Còn không phải anh dùng tiếng đàn dụ dỗ em à?”
Thẩm Phong Lai nghe vậy thì cười, đưa tay mở tủ quần áo, lấy ra một cái quần đưa cho anh, nói: “Đi đánh răng, sau đó ăn chút gì đó.” Nói xong liền muốn buông tay giúp anh lấy sữa bò.
“Em chưa muốn ăn, lát nữa ăn.” Lâm Xuất cảm thấy vẫn chưa ăn đủ, nhất quyết nắm chặt tay y không chịu buông ra, “Bản nhạc này rất đẹp.
Nó có tên không anh?”
Thẩm Phong Lai kéo cũng không rút ra được, y bất lực thở dài, dứt khoát cúi người bế Lâm Xuất lên, để anh ngồi thẳng trên bàn ăn.
“Có.” Y nói, “Nhưng phải đợi em ăn xong bữa sáng đã, anh sẽ nói.”
Lâm Xuất nghe vậy hơi mất hứng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, ngoan ngoãn đi đến bên bồn nước đánh răng.
Bồn nước nằm ngược hướng với bàn ăn, ánh mắt anh nhìn cơ thể Thẩm Phong Lai qua gương.
Xem y đun nóng lại sữa, cho bánh mì vào máy nướng bánh mì.
Thẩm Phong Lai mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi giản dị, chân đi dép lê, trông cả người sạch sẽ ấm áp.
Như phát hiện được ánh mắt của Lâm Xuất, y dừng tay nhìn sang, ý cười dịu dàng trong mắt y phản chiếu rõ trong gương.
Lâm Xuất càng cảm thấy miệng khô khốc hơn.
Ngay lúc này, Thẩm Phong Lai bỗng nói: “Sunrise in the forest.”
“Gì ạ?” Lâm Xuất ngẩn người, không phản ứng kịp.
“Sunrise in the forest (Bình minh trong khu rừng).” Thẩm Phong Lai quay người lại nhìn anh, “Tên bản nhạc này anh mới nghĩ ra vài phút trước, em thấy ổn không?”
Lâm Xuất nhẹ nhàng lặp lại mấy từ này.
Có mùi hoa nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, chắc là mùi mật ong Manuka trong sữa tỏa ra.
Chút ngọt ngào ấy cứ ngấm dọc theo khoang mũi vào tận sâu trong cơ thể anh.
Anh nhắm mắt lại, khi lần nữa mở ra, trong mắt đã lấp lánh ánh nước, “Em rất thích cái tên này.”
Thẩm Phong Lai đi tới ôm lấy eo anh, sau đó nói: “Có thể khiến Master Lin xác định được cảm xúc rồi, giờ đánh đàn tốt được chưa?”
Lâm Xuất dùng ánh mắt ướt át miêu tả ngũ quan Thẩm Phong Lai, hỏi y: “Đây là bản nhạc anh cố ý viết cho em à?”
Thẩm Phong Lai cười trả lời anh: “Anh biết em vẫn luôn muốn bản nhạc như vậy.”
Giọng điệu của y rất thoải mái, như thể đối với y đây chỉ là chuyện bình thường như ăn uống.
Nhưng Lâm Xuất có thể hiểu Thẩm Phong Lao phải cần bao nhiêu dũng khí để nhấn phím đàn lần nữa.
Trong những ngày ở Queenstown, hầu như ngày nào Lâm Xuất cũng chìm vào giấc mộng, mơ thấy mình là Thẩm Phong Lai tám năm trước, trải qua sự không cam lòng và đau khổ, mang theo tuyệt vọng và đau đớn, cuối cùng buộc mình phải phai nhạt hết yêu hận.
Anh đã bị thương trong một giấc mộng như vậy, và chỉ từ trên người Thẩm Phong Lai, anh mới có lại được sự an ủi thật sự.
Tương tự, Lâm Xuất cũng vội vàng muốn xoa dịu vết thương choThẩm Phong Lai, để y có thể lấy lại sức mạnh từ chính mình.
Anh vùi đầu vào ngực Thẩm Phong Lai, vô cùng lưu luyến cọ cọ má y, thì thầm: “Thẩm Phong Lai, em rất yêu anh.”
“Anh biết, anh cũng yêu em.” Thẩm Phong Lai hôn lên trán anh, dùng giọng điệu thân mật giữa người yêu nói: “Có lẽ anh hy vọng mỗi lần chơi em bản nhạc này, em đều có thể yêu anh nhiều hơn một chút chăng?”
Lâm Xuất lại thấy mình muốn khóc, anh cố gắng nuốt xuống cổ họng nghẹn ngào, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Em sẽ đưa bài hát này ra mắt trên sân khấu đẹp nhất thế giới, làm nó nổi tiếng, được những người đam mê âm nhạc nghe thấy.
Em đảm bảo.”
Còn nhiều điều Lâm Xuất chưa nói.
Tình yêu, mộng tưởng, âm nhạc giữa anh và Thẩm Phong Lai sẽ được kể cho mọi người trên thế giới thông qua phương pháp này.
Có thể rất nhiều năm sau, khi ai đó chơi lại giai điệu này, tên tuổi của họ vẫn sẽ được nhắc đến cùng nhau.
Đây là sự lãng mạn tối cao của nghệ sĩ âm nhạc.
Thẩm Phong Lai cúi đầu nhìn Lâm Xuất, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Xuất, đây chỉ là một bản độc tấu đơn giản.”
Giọng điệu y bình tĩnh kiên định, nhưng Lâm Xuất lại kiên quyết lắc đầu, “Nó cũng có thể biến tấu, thànhmột bản concerto, thậm chí là một bản giao hưởng quy mô lớn.
Đúng không anh?”
Thẩm Phong Lai hồi lâu không nói gì, ánh mắt vẫn dán chặt vào mặt anh.
“Em sẽ cùng anh viết xong nó, bất kể thời gian bao lâu.
Em là tay của anh, là nhạc cụ của anh.” Lâm Xuất nói tiếp: “Nếu như anh không tin, em có thể chứng minh cho anh xem.”
Ngay sau đó, anh dùng tay phải xoay chiếc nhẫn trên tay trái rồi tháo ra.
Anh thấy sắc mặt Thẩm Phong Lai lập tức thay đổi.
—— Không biết từ khi nào, trên đốt ngón tay đeo nhẫn của Lâm Xuất có một hình xăm màu xám rất nhỏ, giống như một vết sẹo chồng lên ngón tay thon dài.
–
-.