Chu Ánh Tuyết phát hiện, không biết vì duyên cớ gì, biểu ca cùng Vương thị còn có Uyển Nhược tựa như có gì đó không giống nhau, mặc dù không đến nỗi quá thân cận, nhưng so với trước kia, đã là khác biệt một trời một vực.( sang chương này sẽ dùng từ “bà ” để gọi Chu Ánh Tuyết và Vương thị nha)
Trong một tháng luôn có mấy ngày sẽ qua đêm ở trong phòng Vương thị , vả lại đối với Uyển Nhược hiển nhiên cũng để ý hơn so với Uyển Như một chút, Chu Ánh Tuyết lúc này mới cảm thấy chân chính nguy cơ, nếu như Vương thị mang bầu, sinh hạ nam hài, chính là con trai trưởng danh chánh ngôn thuận rồi, mặc dù bà có Thừa An, cũng vô ích, tương lai mọi chuyện của Tô phủ đương nhiên do con trai trưởng thừa kế, đây là quy củ của tổ tông.
Nghĩ tới những thứ này, bà gần như đứng ngồi không yên, suy nghĩ bằng cách nào để ngăn chặn việc này, hôm nay mặc dù biểu ca không đến nỗi lạnh nhạt, nhưng cũng không thể thân thiết bằng lúc trước.
Nếu nói về vẻ thùy mị, so ra bà còn kém hai nha đầu thông phòng phục vụ trong thư phòng, thế lực nhà mẹ đẻ lại xa xa không bằng Vương thị, duy nhất chỉ còn nhi tử là đáng tin, nhưng bây giờ đối với bà cũng ngày càng xa lạ.
Bà sốt ruột tâm tư đau khổ tựa như đè nặng trên lưng, tuy rằng bên cạnh có bà vú đi theo, là người một nhà đáng tin, nàng cũng biết bà vú nhát gan nên dè dặt, ngày thường cũng hay khuyên bà đòi hỏi Vương thị một chút, bà lấy chủ ý không phải là tự làm mất mặt ấy chứ, vì vậy lại bị đè nén ở trong lòng, lâu ngày phát bệnh.
Thời tiết vào thu liền bị một trận bệnh nặng, gần đến cuối năm mới thấy tốt hơn, lúc đầu biểu ca cũng coi như chịu khó đến thăm bà, nhưng về sau lại dần dần thưa thớt, lại thường xuyên nghe nha đầu phía dưới len lén nói:
“Hôm nay lão gia lại ở lại trong phòng đại phu nhân. Lão gia khen Nhị tiểu thư chữ viết rất tốt đấy. Hôm nay lão gia lại khen Nhị tiểu thư làm văn tinh tế. . . Đại phu nhân.., Nhị tiểu thư. . . . . .”
Cơ hồ mỗi ngày trong tai nghe được đều là những thứ này, trong lòng Chu Ánh Tuyết càng thêm khẩn trương cực kỳ, nghĩ đến trước kia biểu ca thường xuyên ân cần đến xem, lúc nhàn hạ sẽ vuốt đầu Uyển Như, hỏi đôi câu chuyện vặt, bây giờ những thứ này, lại giống như hư ảo mộng cảnh không thành thật, có thể thấy được tâm tư nam nhân lạnh bạc.
“Đại tiểu thư”
Bên ngoài có tiếng nha đầu vang lên, Chu Ánh Tuyết hồi hồn, một chân Uyển Như đã bước đi vào, sang năm là mười một tuổi rồi, cũng ra dáng một đại cô nương rồi, phải nói nữ công thêu thùa may vá cũng không tồi, nhưng mà đi học biết chữ lại không bằng nha đầu Uyển Nhược kia.
Trong đầu Chu Ánh Tuyết cũng kỳ quái, nha đầu Uyển Nhược kia, trước kia không phải là cái có thể làm được việc gì, tuy nói tính tình không biết như thế nào, nhưng nhìn liền hết sức lanh lợi , đi học biết chữ so Thừa An cũng không kém cái gì, cầm kỳ thư họa, bây giờ không tới một năm, đứa bé kia trổ mã tựa như biến thành người khác.
Mặc dù không tốt bằng Uyển Như ( ý nói vẻ đẹp nha), lại có một ý vị khó nói ra được, nếu để hai tỷ muội đứng ở cùng một nơi, cũng không kém chút nào, không nói đến còn có thể cao hơn một bậc, cũng không lạ khiến cho biểu ca càng ngày càng có sắc mặt tốt.
Vả lại trên người cũng sớm có một mối hôn sự tốt, sau này còn lo lắng cái gì nữa, nhưng nữ nhi của mình lại không có nơi nào, trong lòng Chu Ánh Tuyết cũng biết Uyển Như coi như xinh đẹp, dù sao cũng là thứ xuất, người có gia cảnh tốt, dù có yêu mọi thứ, chưa chắc vui lòng cưới về nhà, người có gia cảnh bình thường, bà không đồng ý.
Nghĩ tới mấy ngày trước biểu ca nói rằng sang tháng gia đình sẽ hồi kinh, Chu Ánh Tuyết càng thêm buồn bực, mấy năm nay ở Ký Châu, mặc dù bị Vương thị quản thúc, dù sao có biểu ca khắp nơi bảo hộ, miễn cưỡng cũng có được thể diện, nếu trở về kinh, Chu gia nhà bà có thể tính cái gì đấy.
Chỉ là thương nhân, mà Vương gia lại hiển hách, không chỉ có Hiền phi nương nương, bây giờ lại cùng Duệ thân vương kết hôn, mình đâu còn có thể diện gì, tiếp đến hôn sự của Uyển Như cũng muốn trì hoãn, chẳng phải buồn chết người.
Uyển Như nào biết suy nghĩ của mẫu thân, ngồi ở một bên, trên mặt còn có mấy phần vui mừng nói:
“Mẫu thân, con nghe Phân nhi nói, tháng sau nhà chúng ta phải trở về kinh rồi, sớm nghe nói trong kinh thành náo nhiệt, hơn nữa vào ngày rằm tết hoa đăng, trên đường đèn màu đeo đầy cả kinh thành, đến lúc đó con cũng muốn đi xem một chút”
Chu Ánh Tuyết đánh nàng một cái:
“Nha đầu đã lớn rồi, còn muốn đi chơi, con học thêu thùa ra sao rồi, mấy ngày trước thêu mấy đồ trang trí nhỏ có tốt chứ? Tháng sau là lễ mừng thọ của tổ mẫu con rồi,nhưng sẽ tặng đấy.”
Uyển Như chu chu miệng:
“Chẳng lẽ tổ mẫu vẫn thích con thêu gì đó, nếu không thì tôn kính đáp lại mà thôi”
Chu Ánh Tuyết thở dài, bây giờ bà còn có thể trông cậy vào ai đây, không thể trông cậy vào dì làm sao có thể xin nói tốt, vì bà mà cho chút thể diện. Chạm vào tay nữ nhi:
“Chờ hồi kinh rồi, mẫu thân nói chuyện với tổ mẫu của con, xin một sư phụ về dạy đàn cho con, những thứ bản lãnh này, con học cho thật tốt,con xem nha đầu Uyển Nhược kia. . . . .”
Uyển Như nghe xong, vụt một cái đứng lên:
“Mẫu thân nói tiện nha đầu kia làm chi? Không phải mẫu thân nói , so với nha đầu kia con mạnh hơn rất nhiều sao?”
Chu Ánh Tuyết không khỏi thở dài, trước kia thì mạnh, nhưng bây giờ khó mà nói, nha đầu kia thông minh, dụ dỗ biểu ca và Thừa An đều hướng về phía nàng, về sau nếu hồi kinh, cộng thêm nhà ngoại cường đại như vậy, Uyển Như biết đi hướng nào bây giờ.
Nếu là những năm trước đây, bà chưa từng nghĩ qua những thứ này dù có hay không đều được, nhưng những ngày gần đây, bà mới suy nghĩ thông suốt, nam nhân là không trông cậy được, trông cậy vào, nói không chừng chính là công dã tràng, bà phải sớm một chút thay nữ nhi tính toán.
Mới vừa vào tháng chạp, đã có một trận bão tuyết, chờ đến khi tuyết tan một chút, Tô gia liền vội vàng dọn dẹp hồi kinh, lần này rời đi Ký Châu, cũng không trở lại, ca ca của Vương thị đã gửi thư tới nói, lần này Tô Triệt tám chín phần có thể ở lại trong kinh nhậm chức.
Vì vậy lúc này Tô gia đem toàn bộ gia sản mang chở về kinh thành, thật ra thì đồ cũng không có gì nhiều, đều là một chút quần áo chăn màn và mấy món vật tùy thân quan trọng, còn phần lớn những thứ vô dụng kia, liền bỏ ở nơi này, dù sao ở kinh thành đồ tốt có nhiều cũng dễ mua.
Dù vậy, cũng phải mười mấy chiếc xe ngựa xếp hàng dài, nha đầu, bà tử, gã sai vặt, tiếng người không dứt, đợi đến thời điểm xe ngựa lộc cộc rời đi, mặt trời đã ló rạng đông, đem bầu trời nhiễm một mảnh hồng quang mênh mông.
Uyển Nhược và Thừa An ngồi ở trong xe cùng phụ mẫu( phụ thân,mẫu thân), lòng xe rộng rãi , cũng ấm áp, nhưng vì có Tô Triệt ở đây, nên luôn có mấy phần câu nệ, cũng may qua buổi trưa, Tô Triệt đi xuống cưỡi ngựa trước xe.
Lúc này Uyển Nhược mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Vương thị buồn cười hai mắt liếc nhìn nàng nói:
“Được rồi, không cần giả bộ, phụ thân con cũng đi xuống rồi, con cũng căng thẳng hơn nửa ngày, tới chỗ của mẫu thân nằm cho thoải mái đi!”
Thừa An nở nụ cười, Uyển Nhược lặng lẽ trừng mắt liếc hắn một cái, quay lại nhào vào trong ngực mẫu thân, liền hận không được lăn lộn, nửa ngày ngồi chỗ đó không nhúc nhích, thực sự mệt chết người.
Vương thị không khỏi cười nói:
“Con cứ dựa vào cho thoải mái, hai ngày nay trong người mẫu thân mệt mỏi, không thể nào ra sức xoa bóp cho con được.””
Uyển Nhược thích thú thoải mái nằm tựa vào trong ngực của mẫu thân hỏi:
“Chúng ta phải đi mấy ngày mới có thể đến kinh thành?”
Vương thị vuốt vuốt tóc của nàng nói:
“Nếu thời tiết tốt, năm ba ngày là có thể đến, nếu như gặp gió lớn bão tuyết, trì hoãn ở nửa đường thì khó nói, dù sao cũng cuối năm rồi, bên kia ngoại tổ mẫu của con gởi thư hỏi con bao nhiêu lần, lần trước gặp con lúc đó con mới hai tuổi, bây giờ đã là đại cô nương rồi.”
Đầu của Uyển Nhược hiện đầy hắc tuyến, thế này là thế nào a, mình vẫn chưa tới tám tuổi đi! Làm sao lại là đại cô nương.
Vương thị nói xong, nhẹ nhàng thổn thức, có một số việc thật là rất khó nghĩ đến, mấy năm nay lập gia đình cùng Tô Triệt, cũng trôi qua không trôi chảy bằng nửa năm nay, trong lòng Vương thị cũng biết rõ ràng, nguyên nhân Tô Triệt quay về, có lẽ là bởi vì hôn sự của Thanh nha đầu cùng Duệ thân vương, cộng thêm cũng nhanh phải hồi kinh rồi, luôn là như vậy, sợ người nhà bà trách tội, dù sao hiện giờ Vương gia cũng là gia tộc đứng đầu, Tô gia có vỗ ngựa cũng không đuổi kịp.
Ai ngờ thường xuyên qua lại, cũng thay đổi bộ dạng, dần dần thành tâm quay trở lại, bà mới biết lời nói của bà vú không sai, nam nhân này ai cũng thích một cô gái nhu thuận, nếu mà kiên cường, tránh được thì nên tránh, bây giờ mặc dù phu thê không coi là có nhiều ân ái, cũng coi như tôn trọng nhau như khách, so với quá khứ, không biết mạnh hơn bao nhiêu đi.
Vương thị lấy lại tinh thần, buồn bực hơn nửa ngày, sao nha đầu bướng bỉnh trong ngực không có động tĩnh, cúi đầu nhìn xuống, không khỏi bật cười, có thể thấy được nha đầu này là một con heo chuyển thế, sao cứ thích ngủ như vậy, vào lúc này mắt nhắm lại, hơi thở đều đều, hẳn là đã ngủ say.
Vương thị sợ nàng cảm lạnh, nhưng lại không muốn kinh động nàng, đang muốn nhỏ giọng kêu nha đầu bên ngoài, thì thấy Thừa An đã tìm áo choàng của Uyển Nhược, nhẹ nhàng cho nàng khoác lên người, cẩn thận bao bọc, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ở bên ngoài, một sợi lông thỏ nhỏ trên áo choàng cọ nhẹ lên má Uyển Nhược, tiểu nha đầu lẩm bẩm hai tiếng, giơ tay lên gãi gãi, động cũng không động lại ngủ say.
Đối với Thừa An, trong lòng và thái độ của Vương thị cũng có chút phức tạp, thứ nhất đứa nhỏ này thật sự rất khó làm người ta chán ghét, nhưng lại kiêng kỵ mẫu thân ruột của hắn, tuy nói bây giờ nhìn an phận không ít, nhưng Vương thị cũng sẽ không phớt lờ, nếu nàng lại dâng lên ý định mưu hại Uyển Nhược, liền khó bảo toàn.
Thừa An có khá hơn nữa, dù sao cũng là hài tử do Chu Ánh Tuyết sinh ra, chuyện sau này đúng là khó nói, vả lại Thừa An quá thông minh, người ta nói ba tuổi nhìn lão, tương lai Thừa An cần nhiều đất dụng võ, Vương thị cân nhắc, nếu như mình không có con trai trưởng, như vậy Thừa An ở bên người bà lớn lên, tuy không nói chính xác nhưng cũng phải dựa vào, điều kiện trước tiên là, phải tách hắn và Chu Ánh Tuyết ra một thời gian dài, điều này cũng khá khó khăn.
Uyển Nhược đang nằm mơ, chợt phía dưới một hồi lắc lư, giật mình tỉnh lại mới phát hiện xe ngựa dừng lại, Vương thị liền hỏi bên ngoài người cửa:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Phía ngoài đại quản gia vội trả lời:
“Dạ, thưa phu nhân, trước mặt gặp xe của Duệ thân vương hồi kinh, chúng ta tạm thời né tránh”
Vương thị đáp một tiếng:
“Biết”
Uyển Nhược bĩu môi, biết Duệ thân vương cùng nhà bọn họ nhà sắp tới sẽ là người thân, Thánh thượng gả đại biểu tỷ của nàng là Vương phi của Duệ thân vương, Duệ thân vương là ai? Uyển Nhược cũng không có khái niệm gì, chỉ nghe bà vú và Xuân Mai âm thầm nói qua.
Nói vị Duệ thân vương này là đệ đệ nhỏ nhất của hoàng thượng, văn thao võ lược đều xuất sắc vô cùng, hàng năm luyện binh ở phía nam, rất ít khi hồi kinh, lúc này chợt gặp gỡ, không khỏi tò mò, liền vạch rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề ra, nhìn ra ngoài.
Vương thị bị hù dọa giật mình, vội vàng kéo nàng qua, đem áo choàng che lại trên đầu của nàng:
“Vừa mới tỉnh ngủ, cẩn thận kẻo nhiễm cảm lạnh, nếu bị bệnh thì làm sao?”
Nhìn nàng bộ dáng vội vàng, không khỏi cười nói:
“Hơn nữa cũng coi như thân thích, về sau cũng không thiếu cơ hội gặp mặt, bây giờ gấp gáp như vậy làm gì? Mau trở lại ngồi xuống, cẩn thận phụ thân con nhìn thấy.”
Lúc này Uyển Nhược mới ngồi xuống bên cạnh Thừa An, nghiêng đầu ở bên tai Thừa An nhỏ giọng nói:
“Đệ nói xem Duệ thân vương có phải rất uy vũ ( nghiêm túc,oai nghiêm )hay không? Dù gì cũng là người cầm binh mà.”
Thừa An liếc nhìn nàng một cái, nhỏ giọng nói:
“Nhược Nhược cảm thấy uy vũ rất tốt?”
Uyển Nhược hừ một tiếng, rất có mấy phần ý xấu mà nói:
“Dĩ nhiên, nam nhân thì phải oai nghiêm còn đệ là kiểu nho nhã yếu ớt, tay không thể gánh, vai không thể nâng, chính là gửi hồn vào người mạnh khỏe, nếu không thì sớm chết đói rồi.”
Vương thị cười hì hì một tiếng, đưa tay điểm điểm cái cái trán của nàng:
“Lời này của con lại cố ý xảo trá rồi, theo lời con nói, thì người đọc sách khắp thiên hạ cũng nhanh chết đói hết rồi.”
Vừa dứt lời, Tô Triệt đẩy cửa xe ra đi vào:
“Vương gia bên kia nói rồi, ngày hôm nay sắc trời không còn sớm, phía trước là dịch quán, nhân tiện gặp ở đây, liền cùng nhau đi vào ở cũng không sao, cũng không cần đặc biệt kiêng dè, dù sao đều là thân thích trong nhà, nếu bỏ lỡ không vào, chỉ còn cách đi đường suốt đêm thôi.”