Giữa Cơn Bão Tuyết

Chương 32: Chuyện Xưa Tựa Sóng Triều 5



Kết quả về đến nhà, Ngô Ngụy đã chuẩn bị xong một đống đồ ăn đêm, tiện thể còn lườm Lâm Diệc Dương một cái sắc lẹm, đưa cho anh tờ hoá đơn.

Sau khi nhận ra mùi vị cánh gà của quán ăn đó không ngon lắm, Lâm Diệc Dương đã nhắn tin cho Ngô Ngụy, nhờ anh ta chuẩn bị bữa ăn phụ.
Có điều Ân Quả đã nhét đầy một bụng nui ống nên không ăn quá nhiều, phần lớn đều do cậu em họ và Ngô Ngụy càn quét.
Ở nhà có hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm nên hai người không tỏ ra quá thân thiết.

Ăn được một nửa, Ân Quả nhận được cuộc gọi của huấn luyện viên.

Cô về phòng kể lại tình hình tập luyện cho ông nghe, khi ra ngoài thì thấy Ngô Ngụy đang thu dọn bát đũa, còn Lâm Diệc Dương đang nói chuyện điện thoại với giáo viên của mình, thế là lại để lỡ mất một cơ hội gần gũi nhau.

Mãi đến trước khi đi ngủ, hai người mới thầm nói chuyện với nhau mấy câu, rồi ai nấy tắm rửa về phòng mình.
Trong phòng, Ân Quả nhắn tin WeChat với anh.
Tiểu Quả: “Ngày mai anh phải về rồi à?”
Lin: “Ừ.”
Tiểu Quả: “Sáng hay chiều thế ạ?”
Lin: “Giống tuần trước.”
Tốt rồi, không đến mức ngủ dậy không thấy anh đâu.
Tiểu Quả: “Ngủ ngon nhé, ngày mai gặp.”
Lin: “Night.”
Cùng chúc nhau ngủ ngon, rồi cùng tắt điện thoại, nhưng chẳng ai ngủ được.
Ba giờ sáng, Ân Quả hoàn toàn bỏ cuộc sau bao lần cố gắng đi vào giấc ngủ.

Cô ngồi dậy, mở nhóm trò chuyện của câu lạc bộ và nhóm nhỏ bi a 9 bi trong điện thoại.
Giờ này trong nước đang là buổi chiều, mọi người đều đang thảo luận sôi nổi về các giải đấu giữa giờ giải lao.
Giải đấu bi a pool 9 bi lớn nhất trong thời gian gần đây là giải mở rộng lần này.

Trong nhóm chat, mọi người rối rít kiểm tra lại thời gian đến New York của mình.
Ba ngày nữa, cả đội sẽ bay sang đây.

Đám nhóc sẽ thi đấu vào tuần sau nữa, giải đấu được tổ chức vào tuần đầu tiên của tháng Tư, sau đó họ sẽ về nước.
Mọi người đều biết Ân Quả đang ngủ nên không ai bắt chuyện với cô, chỉ có huấn luyện viên Trần nhắn tin WeChat cho cô từ hai tiếng trước.
Huấn luyện viên Trần: “Nếu không bị chậm chuyến bay, chiều mai thầy sẽ đến sân bay.”
Huấn luyện viên Trần: “Sau khi thầy sang thì em chuyển về khách sạn ở đi, phòng đã chuẩn bị xong hết rồi.


Cần phải điều chỉnh lại kế hoạch tập luyện của em để chuẩn bị cho giải đấu.

Gặp rồi nói sau nhé.”
Chuyển về khách sạn ư?
Cũng đúng, phải chuyển tới đó rồi.
Lúc trước, khi thuê căn hộ này, cô đã có dự định ấy.

Tuy thời hạn thuê là đến cuối tháng Tư, nhưng đó là để Ngô Ngụy dễ ăn nói với chủ nhà, dù sao thời gian thuê ngắn quá cũng không hay cho lắm.
Vì vậy nhiều nhất là ở đến hết tuần này, sang tuần sau phải chuyển đi.
Ân Quả ngước mắt nhìn cánh cửa phòng mình, im lặng thất thần.
Dưới khe cửa có ánh sáng, ai đang ở phòng khách vậy? Cô bèn nhắn tin WeChat hỏi thử.
Tiểu Quả: “Anh ngủ chưa?”
Không thấy trả lời, có lẽ người ngoài kia không phải anh.
Ân Quả tắt đèn bàn đi, đầu vừa mới chạm vào gối thì điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên.

Cô lập tức ngồi dậy nhìn điện thoại.
Lin: “Vừa đọc được.”
Tiểu Quả: “Vậy anh ở bên ngoài à?”
Lin: “Ừ.

Đang ở phòng khách, em ra không?”
Ân Quả ném điện thoại xuống, khoác thêm áo khoác thể thao vào, nhón chân đi về phía cửa, khẽ vặn tay nắm đấm cửa màu đồng thau.

Cửa vừa mới hé ra, bỗng nhiên cô cảm thấy có người đẩy vào.
Bóng hình cao lớn bước vào, sau đó trở tay khép hờ cửa lại.

Anh không đóng chặt vì sợ sẽ vang lên tiếng khoá cửa.
“Em trai em.” Lâm Diệc Dương hạ giọng nói.
Ngay sau đó có tiếng dép lê loẹt quẹt đi ngang qua cửa phòng Ân Quả, từ xa tới gần, rồi lại dần dần đi xa.
“Sao không ai tắt điện vậy?” Mạnh Hiểu Thiên lầm bầm trong cơn ngái ngủ, rồi trở tay đóng cửa.
Lâm Diệc Dương cũng lặng lẽ đóng cánh cửa sau lưng lại.
Cô không bật đèn bàn, rèm cửa cũng kéo vào, nên căn phòng không có chút ánh sáng tự nhiên nào.
Trong bóng tối, Ân Quả đứng trước mặt anh, thậm chí còn có ảo giác phải chăng anh có thể nghe thấy nhịp tim của mình? Có lẽ không đâu, về mặt lý thuyết thì là thế…!Lâm Diệc Dương trước mặt cô mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, chắc anh đã thay trước khi đi ngủ, vì trước đó cô không thấy anh mặc.

Hai người đều đang chờ Mạnh Hiểu Thiên về phòng, khi đó nói chuyện mới không bị người khác nghe thấy.
Cứ thế bốn, năm phút dài lê thê trôi qua, tiếng bước chân vòng trở về, biến mất một lần nữa.
Ân Quả thở phào nhẹ nhõm, khẽ hỏi: “Anh vẫn chưa ngủ à?”
“Tìm thuốc.” Lúc tắm anh không để ý, ngủ được một lúc thì cảm thấy khó chịu, ngồi dậy kiểm tra mới phát hiện vết thương bị tróc da do bị thứ gì đó quẹt phải khi tránh đong người hỗn loạn trên phố.
“Anh bị ốm à?” Cô lo lắng hỏi.
Lâm Diệc Dương giơ tay phải lên cho Ân Quả xem, anh đang cầm thuốc bôi, băng gạc và một xấp băng cá nhân, “Vết thương nhỏ thôi.”
Lâm Diệc Dương chỉ vào chiếc sô pha nhỏ bên cửa sổ, “Anh ngồi chỗ đó có tiện không?”
“Mau vào đi.” Cô định bật đèn.
Lâm Diệc Dương giữ tay Ân Quả lại, chỉ vào đèn ngủ đầu giường.

Cô hiểu ý anh, bèn bật ngọn đèn nhỏ lên.
Lâm Diệc Dương đã ngồi xuống chiếc sô pha bệt nho nhỏ, đặt mấy thứ đồ đang cầm xuống sàn nhà.

Anh xắn gấu quần lên, để lộ vết thương.

Mặc dù Ngô Ngụy thuê căn hộ này lâu lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh vào căn phòng này.
Chiếc sô pha bệt được Ân Quả mua khi mới chuyển vào, giá rất rẻ.

Thật ra không thể gọi nó là sô pha, mà chỉ là một tấm đệm to mà thôi.

Bình thường cô ngồi thì không sao, có điều một người đàn ông cao lớn như Lâm Diệc Dương ngồi trên chiếc đệm đỏ sẫm, trông khá khôi hài.
Ân Quả ngồi xổm bên cạnh anh, nương theo ánh sáng quan sát vết thương, không sâu lắm, nhưng rất dài, như bị một vật sắc nhọn quệt phải vậy.

Cô chau mày, khẽ hỏi: “Sao lại bị thế này?”
“Va quệt trên tàu hoả.” Lâm Diệc Dương thuận miệng bịa một địa điểm.
“Đến bây giờ mới biết à?” Vết thương quá lớn, suốt từ chiều đến giờ.
“Cũng không đau, nên anh không để ý lắm.”
Ân Quả nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.
Trước khi cô tìm anh, anh đã bôi thuốc xong trong nhà tắm.
Lâm Diệc Dương nghĩ miệng vết thương không sâu, không cần phải băng bó, chỉ cần dán mấy miếng băng cá nhân là được, quan trọng là ngày mai đi đường không muốn chạm vào vết thương, về Washington anh tháo ra, một, hai ngày sau sẽ khỏi thôi.

Vì vậy anh xé mấy miếng băng cá nhân ra, nương theo ánh đèn định dán chúng lên vết thương.

“Để em giúp anh.” Ân Quả ngồi xổm xuống, nói khẽ.
Không nghe thấy anh trả lời, cô thắc mắc ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt anh qua ánh đèn đầu giường.
Lâm Diệc Dương đang nhìn cô, vì câu nói ấy.
Để em giúp anh.
Từ bé đến lớn, anh chưa từng được nghe câu nói ấy bao giờ.

Chẳng ai có cơ hội nói với anh, mà anh cũng không cần.
Màn đêm sâu thẳm, không gian cũng tĩnh mịch.
Người ở phòng bên cạnh yên lặng vì đang chìm trong giấc ngủ say.
Còn ở đây, một người bỗng nhiên im lặng, làm người kia buộc phải phối hợp theo.
“Để anh tự làm.” Giọng anh trở lên là lạ.
Trong căn phòng nhỏ nhất nằm ở phía Đông căn hộ, một cảm xúc lạ lẫm chợt dâng lên trong lòng một người thường ngày luôn khép kín mình, dùng sự tu dưỡng, học vấn và kĩ thuật chơi bi a tích luỹ được để mài giũa, xây đắp nên bản thân.

Đó là sự suy sụp, buồn bã vô cớ và một thứ gì đó không thể diễn tả được bằng lời.
Lâm Diệc Dương xé một miếng băng cá nhân, ngẫm nghĩ giây lát anh lại vo tròn miếng băng mới bóc một nửa trong tay, vứt vào thùng rác.
Dùng băng gạc vẫn hơn, sẽ tránh bị va chạm.
Anh mở cuộc băng gạc y tế ra, đặt lên chân ước tính chiều dài rồi quấn một vòng, thấy quá mỏng, thế là lại quấn thêm một vòng nữa.
Quấn xong anh mới ra mình quên không lấy kéo, cô cũng nhận ra điều đó.
“Để em đi lấy.” Nói xong, Ân Quả cầm điện thoại rón rén chạy ra ngoài.
Cô không bật đèn mà dùng đèn pin của điện thoại, tìm được cây kéo.

Lúc quay về phòng, Lâm Diệc Dương đã buộc xong băng gạc, anh nhận lấy cây kéo rồi cắt đoạn thừa.

Dùng xong anh cố ý đặt cây kéo sát tường để tránh việc Ân Quả giẫm phải.
“Buồn ngủ không? Nói chuyện một lát nhé?” Anh hỏi.
“Em không buồn ngủ.” Ân Quả trải tấm đệm dựa hình vuông xuống sàn nhà, ôm gối ngồi trước mặt anh.
Chân Lâm Diệc Dương quá dài, mà chiếc sô pha anh ngồi lại thấp, không duỗi thẳng được nên anh đành đặt chân sang hai bên Ân Quả, còn cánh tay gác lên đầu gối mình.

Tư thế này chẳng khác gì cô ngồi giữa h4i chân anh, mặt đối mặt với anh.
“Nhà anh không còn ai cả, bố mẹ đều đã qua đời, anh có một em trai, năm ngoái thằng bé lấy vợ rồi.”
“Sớm thế ạ?” Em trai chắc chắn nhỏ hơn anh, kết hôn sớm quá.
Trọng điểm câu nói của Lâm Diệc Dương là ở vế trước, nhưng anh nhận ra Ân Quả không hề ngạc nhiên chút nào, thầm đoán Mạnh Hiểu Đông chắc hẳn đã nói gì đó rồi.

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Em trai nhỏ hơn anh mấy tuổi.

Năm bố mẹ anh mất thằng bé được đưa tới nhà họ hàng làm con nuôi, gia đình đó không có con cái, nuôi nấng nó như con trai ruột, cuộc sống khá tốt.

Hồi nó lập gia đình, anh cho nó một khoản tiền nhưng bị trả lại, nó cũng không muốn làm phiền đến anh.”
“Em trai anh rất thương anh.”

Lâm Diệc Dương gật đầu, “Bởi vậy anh ở đây tuy điều kiện kinh tế không dư dả gì, nhưng cũng không có quá nhiều gánh nặng phải lo toan.”
Ân Quả đáp “Ừm.”
Lúng túng giới thiệu về bản thân như thế này hình như có gì đó không ổn? Cứ như đang giới thiệu gia cảnh của mình trong buổi xem mắt vậy.

Hai người từng có đoạn đối thoại tương tự ở trên tàu ngầm, khiến cô không thể nào quên được.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Lâm Diệc Dương là:
“Em muốn biết gì thì có thể hỏi anh bất cứ lúc nào.”
Nhưng cảm xúc không còn giống như lúc ở trong toa tàu điện ngầm ngày ấy.
Anh nói xong, vẫn nhìn cô không rời mắt.
Ân Quả lắc đầu, “Hết rồi, em không muốn hỏi gì cả.”
Vài giây yên tĩnh trôi qua.
Anh không thể cứ nhìn chằm chằm người ta mãi, bèn đưa mắt quan sát xung quanh phòng ngủ.

Đèn bàn bằng sứ màu trắng do chủ nhà để lại, ga giường màu hồng phấn…!hẳn là do cô mang đến.

Laptop màu bạc để ngay dưới đèn bàn.
Được rồi, nên về phòng thôi.
Lâm Diệc Dương cảm thấy hai người họ ở chung một phòng thế này mà không xảy ra chuyện gì thì có lỗi với cảm xúc của cuộc nói chuyện vụng trộm lúc nửa đêm quá.

Anh chống tay lên sàn đứng dậy, cầm kéo, băng gạc và xấp băng cá nhân rời khỏi phòng cô.

Kết quả, anh vừa để những thứ đó vào trong tủ nhựa, cánh cửa phía sau lại mở ra lần nữa.
Lâm Diệc Dương quay đầu lại nhìn.
Ân Quả chột dạ chỉ tay vào nhà vệ sinh, lặng lẽ đi về phía đó.

Đến khi đóng cửa lại, tâm trí cô vẫn trong trạng thái hồn vía trên mây.

Thật ra cô chỉ vào rửa mặt, cả đêm mất ngủ, giờ khuôn mặt tiết đầy dầu, rửa mặt sạch sẽ sẽ ngủ thoải mái hơn.

Cô vừa thoa sữa rửa mặt vừa dỏng tai nghe ngóng bên ngoài, lần này chắc anh về ngủ rồi nhỉ?
Chờ thêm lát nữa, chờ đến tận hai phút.
Ân Quả mát xa mặt, cuối cùng rửa sạch bằng nước.

Cô mở cửa ra, tiện thể tắt đèn.
Vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, cô liền thấy anh chờ mình ở bên ngoài, làm cô giật thót cả tim suýt nữa thì hét lên.

May mà tố chất tâm lý thi đấu được rèn luyện trong nhiều năm đã giúp cô kiềm chế lại trước khi tiếng hét bật ra khỏi cổ họng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận