Giữa Cơn Bão Tuyết

Chương 39: Năm Tháng Chênh Vênh 6



Ân Quả ra khỏi nhà vệ sinh, phòng khách đã không còn ai.
Cô lặng lẽ đi về phía trước, bỗng nhiên lại đá phải thùng chuyển phát nhanh, vẫn va cùng một chỗ…!
chắc chắn bị bầm tím rồi.

Cô khập khiễng mở cửa ra.
Lâm Diệc Dương vừa mới thay ga giường xong.

Ân Quả bước vào, trở tay đóng cửa lại.

Không gian nhỏ đã được khép kín, chỉ còn cửa sổ đang mở, đây là nơi duy nhất có không khí lùa vào.
Anh chỉ chiếc giường, ý nói: Chỉ có thể ngồi đó thôi, em chịu khó vậy.
Ân Quả im lặng ngồi xuống.
Bầu không khí tẻ nhạt.
Lâm Diệc Dương cũng không có chỗ nào để đứng, bèn dựa người vào cửa trượt.

Khớp xương đau nhức, cứ đứng một lúc lại phải đổi tư thế khác, nhưng Ân Quả ngồi có vẻ gò bó nên anh không dám ngồi cạnh cô.
“Anh vẫn đang bị ốm đấy…” Cô nhận ra Lâm Diệc Dương không thoải mái, “Ngồi thì đỡ hơn.”
Cô vỗ vỗ mép giường bên cạnh mình.
Lâm Diệc Dương quả thật không thể đứng lâu hơn được nữa, bèn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
“Ban nãy em ngồi trong phòng cũng nghe rõ hai anh nói chuyện bên ngoài, phòng không cách âm sao?”
Cô hỏi.
Anh gật đầu.
Đừng nói là đứng trong phòng bếp, dù cách cả một hành lang, anh vẫn có thể nghe thấy âm thanh trong phim sống động y như thật.
“Dù sao anh cũng không nói được, chúng mình nhắn tin qua WeChat nhé?”
Lâm Diệc Dương cầm điện thoại của cô lên, kết nối wifi.
Hai người ngồi kề sát nhau trên chiệc giường, trò chuyện với nhau trên WeChat, đúng là trải nghiệm yêu đương có một không hai.
Gió lùa vào qua cửa sổ khép hờ, rèm cửa bay phấp phới.
Cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong phòng, là mùi nến đang cháy.

Cây nến này chính là thứ lúc nãy Lâm Diệc Dương ra ngoài tìm.

Lần trước Ngô Ngụy mang một cây nến thơm hương dứa nghe nói được mua ở ngoài đảo đến đây.

Anh nghĩ mình bị ốm, sợ trong phòng bí bách nên mở cửa sổ, tìm nến châm lên.
Tiểu Quả: “Nến anh mua à?”
Lin: “Của Ngô Ngụy.”

Tiểu Quả: “Em còn nghĩ sao anh thích mùi hương này được chứ, cực kỳ…”
Anh định thổi tắt nến, vừa mới đứng lên thì bị Ân Quả kéo trở về.
“Không phải khó ngửi đâu, chỉ là không giống phong cách của anh thôi.”
Tay cô đang kéo ống tay áo khoác của anh.

Lâm Diệc Dương cúi đầu nhìn, muốn nắm tay cô trước khi cô rụt về song không kịp.
Cách một cánh cửa gỗ có thể nghe thấy tiếng nhạc rock xập xình đến từ phòng đối diện.
Có vẻ như người ta cố tình làm vậy.
Ân Quả cầm điện thoại tập trung trò chuyện.
Tiểu Quả: “Bình thường anh đi học bằng gì?”
Lin: “Xe đạp.”
Tiểu Quả: “Có xa không?”
Lin: “Cũng bình thường.”
Tiểu Quả: [Icon mặt cười]
Tiểu Quả: “Anh nghĩ gì nói đi, em sắp hết thứ để nói rồi.”
Lin: “Không chat nữa, gõ chữ mỏi tay quá.”
…!Không chat nữa? Chẳng lẽ ngồi ngây ra như phỗng à?
Lâm Diệc Dương để điện thoại lên bàn trà, quay người tìm cái gói dựa to nhất ném lên đầu giường, anh chỉ tay vào đó, nói: “Qua đó đi.”
Dứt lời, anh nói thêm: “Nằm thoải mái hơn.”
Ánh mắt của Lâm Diệc Dương đã bán đứng anh, đương nhiên anh không đơn thuần chỉ là muốn cô nghỉ ngơi.
Trong giọng nói khàn đặc không rõ ràng như bị chỉnh âm của anh, hơi thở của Ân Quả dần dần chậm lại, “Nằm xuống anh cũng không thể nói chuyện được.

Hơn nữa cổ họng không thể khỏi trong một tuần, có thể sẽ lâu hơn nữa.”
Anh bật cười.
Ai muốn nói chuyện với em?
Lâm Diệc Dương cởi áo khoác ném lên bàn, bên trong chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng đơn giản.
Anh cúi người xuống, nhìn gò má Ân Quả đỏ ửng, thấy cô vô thức rụt về phía sau, anh muốn nắm tay cô nhưng lại chần chừ.
Mấy hôm trước thời tiết nóng hơn, anh chuyển sang mặc quần áo mỏng, không ngờ hôm nay nhiệt độ đột ngột giảm xuống, anh đành mượn tạm chiếc áo khoác dày của một người bạn, định bụng về nhà thay quần áo rồi mới ra ngoài.

Nào ngờ kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, cô đột nhiên đến đây nên anh đành vội vội vàng vàng đi đón cô.
Trời thật sự rất lạnh.

Đến bây giờ tay vẫn còn lạnh cóng.
Lâm Diệc Dương chống khuỷu tay bên mặt Ân Quả, hai người cùng chen chúc trên chiếc giường sô pha chật hẹp khiến nó lún hẳn xuống.

Anh cúi đầu lưu luyến trên chóp mũi và cánh môi cô hồi lâu, bàn tay mân mê cằm cô, muốn hôn nhưng lại ngập ngừng.

Anh đổi sang hướng khác, hôn l3n cằm và sau tai cô.
Hôm nay khi gặp Ân Quả ở nhà ga Union, Lâm Diệc Dương đã biết mình hoàn toàn bị hạ gục rồi.
Sự lo lắng và đau lòng của cô đều phản chiếu hết trong mắt anh như một tấm gương vậy.

Điều đáng sợ nhất là người thật lòng thật dạ gặp được người thành tâm thành ý.

Anh trao cho em tất cả, em đáp lại vô tận, cả hai đều không còn đường lui.
Anh có thể tưởng tượng ra mai sau mình sẽ đối xử với Ân Quả như thế nào.

Hòa thuận nhường nhịn, không nỡ nặng lời, không nỡ chia tay với cô.

Dù sau này cô có coi thường hay rời bỏ anh, anh vẫn sẽ nhớ thương cô; dù cô thay lòng đổi dạ yêu người khác, anh vẫn không thể nào quên được cô.
Thích một người thì không thể buông tay.
Sống đến nay, điều anh tự hào nhất ở bản thân mình chính là điểm này.
Khi nụ hôn của anh rơi xuống, Ân Quả vẫn giống như lần đầu tiên, hơi thở hỗn loạn, tim đập thình thịch.
Cũng là yêu xa, bạn cùng phòng đại học của cô và anh bạn trai thường xuyên phải chạy đi chạy lại giữa Bắc Kinh và Tứ Xuyên, hai đến ba tháng mới được gặp nhau một lần, mỗi kỳ nghỉ lễ lớn nhỏ đều đóng góp cho ngành đường sắt nước nhà.

Theo lời miêu tả của cô bạn, mỗi lần được gặp bạn trai, cô ấy đều trông ngóng, mong sao được ở bên người ấy hai tư trên hai tư giờ, không muốn lãng phí một giây phút nào.
Bởi số lần gặp nhau hiếm hoi ít ỏi, nên mỗi lần thân thiết đều như lần đầu tiên.

Ngay cả nụ hôn cũng như thể chưa bao giờ được nếm trải.
Lúc này, anh và cô cũng giống như vậy.
Lâm Diệc Dương đặt cô xuống tấm đệm mềm, lần lượt hôn l3n cần cổ, vầng trán, vành tai và mái tóc của cô.

Hai người bắt đầu chếnh choáng, hơi thở loạn nhịp, ánh mắt mê man, mọi thứ đều hỗn loạn.
“Chờ đã…!để em đặt khách sạn trước.” Cô nói: “Nếu không lát nữa sẽ hết phòng mất.”
Hơi thở Lâm Diệc Dương nóng bỏng, anh ôm trọn lấy người cô, thì thầm bên tai: “Đừng đặt nữa.”
Đầu óc Ân Quả như nổ tung, cô dùng khuỷu tay đẩy anh ra.

Hình ảnh một đống túi nhỏ màu sắc sắc sỡ được lấy từ ngăn kéo ngoài phòng khách hiện lên trước mắt, cô thật sự rất sợ anh sẽ cầm nó vào.
Lâm Diệc Dương nhận ra sự né tránh và phân tâm của Ân Quả, có lẽ nụ hôn vừa quá nóng bỏng nên khiến cô hiểu lầm.
Sao có thể có chuyện mới xác định quan hệ đã kéo nhau lên giường chứ?
Lâm Diệc Dương quờ quạng tìm chiếc điện thoại ban nãy mình ném lên bàn, tiện thể nhích người vào trong, dựa lưng vào tường, nửa ngồi nửa tựa như ôm trọn Ân Quả vào lòng.
Anh mở ứng dụng ghi chú ra, gõ một dòng chữ đưa cho cô xem: Không làm gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh em thôi.
Trái tim đập rộn ràng, cô không lên tiếng.

Để chứng minh bản thân mình trong sáng, Lâm Diệc Dương xuống giường tìm laptop, định bụng xem một bộ phim nào đó với cô.

Khi bước qua chân cô, khuỷu tay anh chạm phải bắp chân Ân Quả, cô khẽ kêu lên, tránh người ra.
Lâm Diệc Dương nhận ra đầu gối cô bị thương, bèn quay lại xắn ống quần cô lên xem.

Quả nhiên đầu gối bị bầm tím.
“Ban nãy lúc đi vệ sinh em lại va phải chiếc thùng, lần thứ hai rồi đấy.” Cô nói: “Lúc vào nhà không thấy đau lắm.”
Lâm Diệc Dương im lặng đi ra ngoài.
Anh tìm mảnh vải xô trắng sạch sẽ trong hộp thuốc, cho mấy viên đá trong tủ lạnh vào, buộc lại thành một bọc nhỏ rồi chườm lên vết bầm tím trên đầu gối Ân Quả.
Anh bạn cùng phòng đối diện vẫn đang nghe ngóng từng động tác của Lâm Diệc Dương, anh ta muốn uống nước nhưng sợ đi ra phòng khách sẽ làm phiền hai người họ.
Vì tiếng Lâm Diệc Dương đẩy cửa khá lớn nên anh bạn nghe thấy, đoán chừng hai người họ đang “nghỉ giữa hiệp”, anh ta lén lút chạy ra, mau chóng uống nước.

Thấy Lâm Diệc Dương đang ngồi trước cửa phòng chườm đầu gối cho Ân Quả, anh ta tưởng tưởng ra đủ mọi khung cảnh.

Anh chàng thầm khâm phục sát đất, người anh em đúng là trâu bò thật, một khi đã chiến đấu là dùng “tư thế” khó nhằn.
Nhân lúc anh vào phòng ăn tìm thuốc bôi, anh bạn cùng phòng vui vẻ vỗ vai anh.

Việc giao tiếp giữa cánh đàn ông thật ra rất đơn giản, nhất là trên phương diện “giường chiếu”, chỉ cần một ánh mắt thôi đã thể hiện được cảm xúc rồi.
Lâm Diệc Dương không buồn đoái hoài đến anh ta, chỉ lo tìm thuốc, tiện thể ngậm luôn một viên thuốc thông họng.
Anh về phòng, khoá cửa lại.
“Anh ấy nói gì với anh vậy?” Ân Quả cầm bọc đá nhỏ bằng cả hai tay, tò mò hỏi.
Lâm Diệc Dương cong môi, cầm điện thoại gõ chữ cho cô đọc: Hỏi sáng mai mình muốn ăn gì?
Quả đúng là bạn cùng phòng, hiểu ý nhau đến nằm lòng.
Đá quá lạnh, cô mới chườm được một lúc đã bỏ cuộc, dù sao cũng chỉ bị bầm tím thôi, không phải vết thương nghiêm trọng.
Hồi lâu sau, ý nghĩa thân mật trong đầu Lâm Diệc Dương cũng “giảm nhiệt”.

Anh tắt đèn bàn đi.

Trong phòng, ngọn nến thơm lay động cũng bị anh thổi tắt.
Lâm Diệc Dương lấy một cái đệm dựa làm gối đầu, đắp áo khoác của mình.

Vì sợ Ân Quả nửa đêm không tiện đi vệ sinh nên anh nằm ở bên trong, quay lưng về phía Ân Quả, như muốn dùng hành động này để nói cho cô biết: Anh chỉ ngủ thôi, không làm gì cả.
Anh nhắm mắt lại, chợt cảm thấy áo khoác trên người mình bị vén lên, thay vào đó là chiếc chăn đắp ngang eo.
Giường hơi rung lên, anh nằm im không cử động.
Nửa phút sau, cô gái phía sau thì thầm: “Ngủ ngon.”
Hình như anh ngủ thật rồi, không thấy đáp lại.
Ân Quả lặng lẽ kéo cao một góc chăn lên, cố gắng che ánh sáng từ điện thoại của mình.

Cô không thể kiềm chế nổi nữa, bèn gửi tin nhắn WeChat cho Trịnh Nghệ.
Tiểu Quả: “Có đó không?”
Trịnh Nghệ: “Đây đây.”
Tiểu Quả: “Nói với cậu một chuyện…!bây giờ tớ đang ở nhà của Lâm Diệc Dương.”

Sau vài phút im lặng như tờ, bỗng nhiên cả căn phòng vang lên tiếng chuông báo cuộc gọi video.
Tim như nhảy vọt lên tận cổ họng, Ân Quả nhanh chóng ấn nút từ chối.
Tiểu Quả: “Anh ấy đang nằm ngay sau tớ!”
Trịnh Nghệ: “419* à? Có thực hiện biện pháp bảo vệ không đấy?”
*Đọc gần giống “for one night”, nghĩa là tình một đêm.
Tiểu Quả: “Không phải 419.

Vẫn chưa nói với cậu nhỉ, anh ấy đã theo đuổi tớ.”
Trịnh Nghệ: “???”
Tiểu Quả: “Sau đó tớ đến thăm anh ấy, không ở khách sạn mà ngủ lại nhà anh ấy luôn…”
Trịnh Nghệ: “???”
Trịnh Nghệ: “Trâu bò.”
Ân Quả kéo góc chăn lên cao hơn, che kín màn hình.
Tiểu Quả: “Tớ muốn thông báo với cậu, tớ có bạn trai rồi.”
Hình như bộc bạch với bạn thân xong cũng có nghĩa tình cảm của họ đã được công khai.

Nếu không Ân Quả cứ cảm thấy anh và cô đang lén lút yêu nhau, mập mờ trong một mối quan hệ không rõ ràng.
Trịnh Nghệ: “Nếu là bạn trai chính thức, tớ khuyên cậu đừng nói chuyện nữa, tắt máy, vén chăn rồi xông thẳng vào đi.

Dù sao cũng là của mình rồi, không dùng thì phí quá.

Đàn ông ấy mà, tuổi tác ngày một tăng, dùng được lần nào hay lần đấy.”
Tiểu Quả: “…!Nói chuyện tử tế đi.”
Trịnh Nghệ: “Được rồi, tớ nói nghiêm túc nhé, dù có làm gì thì cũng phải nhớ mang bao.”
Tiểu Quả: “Tạm biệt.”
Trịnh Nghệ: “Khoan đã, khoan đã, tớ rời khỏi quán cà phê để nói chuyện với cậu đấy, phải ra tận lề đường để bắt wifi.

Cậu quay lại đây ngay, quay lại ngay lập tức, không được ngủ! Anh ta muốn ngủ với cậu nhanh như thế thì không phải thật lòng đâu.”
Trịnh Nghệ: “Đàn ông muốn ngủ với cậu càng nhanh, chứng tỏ anh ta đã ủ mưu muốn ngủ với cậu từ lâu.

Càng dễ lên giường càng dễ chia tay, định luật từ xưa tới nay là như thế.”
Tiểu Quả: “Anh ấy chưa ngủ với tớ…”
Trịnh Nghệ: “Hôn chưa? Vuốt v3 chưa? Thế cũng chỉ là “muỗi” thôi, thanh niên trai tráng mà, chắc chắn phải có rồi, đó cũng là một cách bồi đắp tình cảm đấy.”
Tiểu Quả: “Tạm biệt.”
Cô lẳng lặng kéo chăn xuống, đặt điện thoại lên mép bàn.
Bỗng nhiên có tiếng rung rung, làm mu bàn tay cô cũng rung theo, là điện thoại của anh.

Tim cô đập thình thịch, người đàn ông nằm bên cạnh vẫn không cựa quậy, ừm, có lẽ anh ngủ say rồi.

Cô đặt điện thoại của mình song song với điện thoại của anh.
Trong bóng tối, hai màn hình chữ nhật lần lượt tắt sáng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận