Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 22: Chương 22:


Hậu viện của dòng dõi cao quý vọng tộc cũng giống như phiên bản thu nhỏ của hậu cun.
 
Thứ bậc nghiêm ngặt không ngừng gây chiến, người mới đến đều phải đối mặt với cái nhìn đầy địch ý.
 
Trắc phi mới vào cửa, mặc dù phải kính trà chính phi nhưng cơ thiếp đã từng hầu hạ Đoan Thân vương mà có thân phận thì cho dù có lai lịch ân sủng thế nào cũng đều phải kính trà thỉnh an trắc phi trong ngày này. Ngày tháng sau này, trắc phi dù có khác biệt với các nàng ta ra sao thì cũng giống như người chơi bình thường vất vả để lên cấp nhưng cũng không thể vưở qua được người có tiền. Mà sủng ái giống như vận may của người chơi, nếu như có được sự sủng ái của vương gia, cho dù thân phận có thấp kém, chính phi cũng phải nể mặt không quá phận, nếu không dễ bị người ta đặt điều nói rằng ghen tị thiếu đức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trước khi xuất giá, Lý thị đã nghe ngóng qua tình hình hậu viện của Đoan Vương phủ, Nhan Hoan Hoan được gả vào khá sớm, Đoan Thân Vương không mê nữ sắc, chỉ đưa theo mỗi một cung nữ khai trai từ trong cung nâng lên làm tuyển thị*.
 
*Cách gọi của thị nữ nhập cung nhưng chưa có tên gọi thời nhà Minh.
 
Theo lý mà nói cung nữ thuộc hàng thiếp thì cũng bình thường, chỉ có được chức vị tuyển thị, xem ra Đoan Thân Vương không có mấy cảm tình.
 
Bà lại sợ nữ nhi vì thế mà ôm kỳ vọng cao nên có nhắc nhở nàng, Đoan Thân Vương xuất cung lập phủ, Hoàng Hậu hay Lương phi vể tình về lý thì đều sẽ ban người đến phủ, như khi trởi trở lạnh thì khoác thêm áo lông cho con trai, ở Đại Tấn đó là trách nhiệm của một người mẫu thân, tỏa ra hào quang rực rỡ bản năng của một người mẹ.
 
Khi Nhan Hoan Hoan đến chính viện thỉnh an Từ Vương Phi, ở đại sảnh chỉ có mình nàng.
 
Ánh Tụ dâng trà, nàng ngồi không chẳng cảm giác gì, nhưng Đàn Văn đứng sau nàng bề ngoài thì điềm tĩnh nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên, sợ chủ tử tủi thân vì bị gây khó dễ. Đúng là hoàng đế không sốt ruột nhưng thái giám thì lại có.
 
Nhan Hoan Hoan ngồi một lúc vẫn chưa thấy Từ Vương Phi đâu, ngược lại Lâm tuyển thị lại tới trước.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm tuyển thị xuất thân là cung nữ, đã quen làm nô tỳ của hoàng gia nên nắm rất rõ mấy việc loanh quanh lòng vòng của hạ nhân.
 
Tuy không dám với quá cao nhưng bên ngoài thì càng cung kính với Vương phi giống như đối với một người chủ tử vậy, nhưng ở Đoan Vương phủ cũng có vài nô bộc nhận được lợi ích từ nàng ta nên cũng báo một vài tin tức cũng không ảnh hưởng tới đại thể lắm. Lần này biết Trắc phi tới sớm nên cũng đi tới tránh đánh mất quy củ.
 
“Tỳ thiếp thỉnh an Trắc phi tỷ nương nương.”

 
Lâm Tuyển Thị mặc một bộ váy áo xanh biếc, vừa tới còn chưa giáp mặt với Nhan Hoan Hoan đã cực kỳ khiêm tốn cúi đầu thỉnh an nàng. Nhan Hoan Hoan ngây người, tự xưng là tỳ thiếp nhưng lại có thể tới phủ Vương phi thỉnh an, trong phủ trừ nàng ra cũng chỉ còn có một người: “Muội muội đa lễ rồi, không ngờ là ngươi cũng tới sớm như vậy, Vương phi tỷ tỷ nói là chúng ta đợi ở đây một lát.”
 
Hai nữ nhân trong sảnh mới lần đầu gặp nhau đã xưng tỷ muội với nhau, mỗi bên đều có ý xấu riêng.
 
Mà Nhan Hoan Hoan gọi Vương phi tỷ tỷ vô cùng thắm thiết mặc dù chưa gặp mặt bao giờ. Lâm tuyển thị tự biết thân phận có sự khác biệt, không có Từ Vương Phi cho phép nên cũng không dám ngồi chỉ đứng yên tĩnh chờ ở một bên, Ánh Tụ cũng đi vào nói với Từ Vương phi một tiếng, lúc đi ra vẻ mặt vẫn tươi cười nhưng chỉ nói một câu đơn giản: “Vương phi nương nương đã biết, mong tuyển thị chờ một lát.”
 
Ý tứ quá rõ rồi, chính là cứ đứng đợi đi.
 
Nhan Hoan Hoan có thể ngồi nhấp một ngụm trà nhưng Lâm Tuyển Thị không khác gì nha hoàn chỉ có thể đứng ở một bên, hai người không thân, lại đang đợi Từ Vương phi, không có chuyện gì để nói nên cả đại sảnh yên tĩnh tới mức cũng có thể nghe thấy tiếng ve đang đậu trên hàng cây xanh bên ngoài phủ, tiếng kêu của chúng nó cứ liên hồi vang vọng.
 
Từ Vương phi ở trong phòng, áo quần của nàng ta sớm đã chỉnh tề, trên đầu đầy châu ngọc, trang điểm vô cùng tỉ mỉ.
 
Nàng ta ngồi thất thần ngắm bản thân ở trong chiếc gương đồng lớn.
 
Nàng ta kế thừa anh khí của cha anh, mày rậm mắt to, ngũ quan rất rõ ràng, khi không cười nhìn lạnh tới rợn người nhưng lúc cười lên lại phong tình đến khó hiểu. Diện mạo của một người là một chuyện rất kỳ lạ, cho dù có được gọi là tỉ lệ vàng cũng khó mà tạo nên một mỹ nhân tuyệt sắc thật sự, mỹ nhân nổi tiếng khắp nơi không bằng gặp mặt, tự chụp ảnh không góc chết bằng điện thoại 1200 megapixel đều không bằng vẻ đẹp động lòng người khi nhìn quanh của người thật.
 
Nhất thiết phải lông mày mảnh, cằm nhọn, mắt hai mí sao? Đúng là một quan niệm thẩm mỹ hạn chế của thế gian.
 
Từ Vương Phi vẫn luôn không hài lòng với ngũ quan quá giống nam tử của bản thân, nàng ta luôn ao ước có một diện mạo dịu dàng êm dịu nhưng cho dù xuất giá thành Vương phi, chẳng qua cũng là thiếu nữ mười lăm tuổi, phải bắt đầu lo liệu hạ nhân cả một phủ, còn phải quản thúc cơ thiếp không để các nàng vượt qua bản thân nên càng ngày càng ít cười, cuối cùng cũng chỉ có sự uy nghiêm giữa hai lông mày.
 
Khuê danh của Từ Vương Phi là Noãn Trúc, ý từ đó là bốn mùa xanh tươi, dầm sương dãi nắng, là quý nữ nhà quyền quý được gia giáo tốt đẹp, bất cứ chuyện gì cũng đều bình tĩnh, biết mình nên làm cái gì, lễ nghi ở trong phủ hay trong cung đều thuộc lòng.
 
Điều mà nàng ta ngập ngừng không chắc nhất bây giờ chính là: làm thế nào mới có thể khiến Đoan Thân vương thích mình đây?
 
Thành hôn ba tháng, Đoan Thân vương thật sự đã làm được sự tôn trọng nhau, thái độ cũng rất xem trọng nàng ta nhưng lại không có bất cứ một lời dịu dàng nên có trong các câu chuyện tình yêu trong thoại bản.
 

Từ Vương Phi không thể chắc chắn được là Đoan Thân vương Triệu Trạm thật sự có tính cách lạnh lùng, không thích nữ sắc như tiếng đồn bên ngoài hay chỉ là không thích nàng ta.
 
Nếu đúng như vế đầu, đối xử với ai cũng lạnh nhạt thì ít nhất nàng ta vẫn còn thân phận có thể nhờ vào, hắn sẽ tới viện của nàng nhiều hơn, sinh hạ con trai trưởng thì sẽ có hi vọng. Còn nếu như không thích nàng ta vậy thì thật sự khiến người ta rất khó chịu. Dù gì với gia thế của nàng ta, Triệu Trạm vẫn sẽ phải nhờ cậy nhiều vào Từ Quốc cung nên tuyệt đối sẽ không đối xử với nàng ta như thế.
 
Sinh ra thân phận nữ nhi lúc nào cũng hy vọng có thể nhận được sự sủng ái của phu quân.
 
Tất cả những người thông minh đều sẽ biết khi nào nên làm cái gì, sẽ không bao giờ sai sót, cho đến khi vướng vào tình cảm.
 
“Nương nương, nô tỷ có nhìn qua rồi, Nhan thị thực sự không thể sánh bằng vẻ đẹp của nương nương được.”
 
Một câu của Ánh Tụ khiến Từ Vương phi trở lại bình thường: “Nhan thị có vẻ ngoài thế nào thì có liên quan gì tới ta? Huông chi nàng ta là do Lương phi chủ động thỉnh cầu nên chắc hẳn sắc đẹp cũng sẽ không hề thua kém, Ánh Tụ, ngươi không cần an ủi ta, lấy sắc giành người chắn chắn sẽ không được lâu đâu, lời này dừng để cho người khác nghe thấy là được.”
 
Một Trắc phi xuất thân từ quan ngũ phẩm vốn dĩ không đáng để nàng ta coi trọng.
 
Lời là nói như vậy cũng là đạo lý này, nhưng càng như thế thì trong lòng lại không thể vượt qua được vết sạn đó cho nên mới không ngủ ngon cả một đêm.
 
Nói đến cùng vẫn là còn quá trẻ.
 
“Nô tỳ biết sai rồi,”
 
Nghe giọng chủ tử không tốt, Ánh Tụ nhanh nhẹn nhận lỗi, vẫn là tình cảm chủ tớ đã nhiều năm không nên làm chủ tử tức giận, nàng ta đã có thể nhận ra được tính khí của chủ tử nên thay đổi chủ đề: “Nương nương, cây trâm hoa lan này thật là hợp với hoa tai của người.
 
Trang sức bằng bạc được khắc thành hình hoa lan, nhụy hoa điểm đá quý, thanh nhã mà không mất đi sự sang trọng.
 
Trâm ngọc được đưa tới trước mặt Từ Vương Phi, mắt nàng ta sáng lên: “Vậy dùng cái này đi.”
 

Hoa lan nhẹ nhàng gài vào tóc, điểm xuyết giữa mái tóc đen nhánh.
 
Ánh Tụ hiểu rõ sở thích của Từ Vương Phi nhất, chọn thứ hợp ý nàng ta thì tâm trạng càng tốt hơn, hơn nữa hai người ở ngoài đã đợi được một lúc rồi, thực ra để các nàng chờ thêm một lúc cũng không việc gì chỉ là lát nữa còn phải dẫn trắc phi tiến cung thỉnh an, nếu chậm trễ sẽ thành lỗi của nàng ta.
 
Từ Vương Phi định thần, trên khóe môi nở một nụ cười khéo léo, đứng lên đi ra sảnh cùng với Ánh Tụ.
 
Nhìn qua thì thấy nhiệt tình nhưng nhìn kỹ lại thật xa cách.
 
Đêm qua ngủ không ngon, Từ Vương Phi cứ luôn hồi tưởng lại vẻ ngoài của Nhan thị như thế nào, đáng tiếc nàng không thích ra ngoài, cũng không có mỹ danh ở bên ngoài, ở nhà quan lại cũng được xem là rất an phận tầm thường, nếu như không phải lúc ở điện tuyển được Hoàng Thượng khen một câu thú vị thì bây giờ cũng không chắc đang ở trốn ở cái xó nào rồi. 
 
Dù sao cũng đừng quá xinh đẹp.
 
Nàng giương mắt lướt qua, một người sống sờ sờ xuất hiện lại còn có Ánh Tụ bên cạnh, Nhan Hoan Hoan vừa nhìn đã đoán được ra người tới là thần thánh phương nào nên vội vàng đứng dậy thỉnh an nàng ta: “Thiếp thân diện kiến Vương phi nương nương, thỉnh an Vương phi nương nương.”
 
Lâm tuyển thị cũng tiến lại gần thỉnh an.
 
“…… Ngồi xuống cả đi, để các muội muội đợi lâu rồi.”
 
Khoảnh khắc nhìn thấy Nhan Hoan Hoan, lòng Từ Vương Phi đã nặng lại càng nặng nề hơn.
 
Bề ngoài thì rất bình tĩnh nhưng bên trong lại tựa như nhìn bạn cùng bàn được điểm tuyệt đối trong bài thi của môn học mình yêu nhất ra sức so đo, nàng ta vừa căm ghét vừa đố kị. Vẻ ngoài của trắc phi chính là dáng vẻ dịu dàng nhu mì mà nàng ta ngày nhớ đêm mơ.
 
Ban nãy còn trách móc Ánh Tụ lấy đạo lý ‘lấy sắc giành người chắn chắn sẽ không được lâu để nói, bây giờ đều lập tức cho chó ăn hết rồi.
 
Giống như cách nói ‘tiền nhiều không tiêu hết cũng không có nghĩa là có được hạnh phúc, chỉ là đạo lý vĩ quang chính* để an ủi người nghèo, có thể xinh đẹp ai mà không muốn chứ?
 
*vĩ đại – quang vinh – chính xác
 
Hơn nữa, không đủ đẹp cũng được tính rồi, tình địch xinh hơn cả mình mới được gọi là tức tới mức hộc máu.
 
Mọi người cùng xấu như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn nhiều.

 
Nàng ta quan sát Nhan Hoan Hoan, nàng cũng đang quan sát vị bề trên của ngày sau này.
 
Từ Vương Phi không xấu xí chút nào, vẻ đẹp nàng ta rất thùy mị, chỉ là trang điểm đậm quá, một nửa là dáng vẻ, một nửa là mang theo ý lập uy. Son phấn hoa phục châu ngọc đều là khôi giáp, là vũ khí của nữ nhân cổ đại, được trang bị lên dù không đẹp cũng khiến trong lòng người khác sinh ra sự tôn kính. Thói quen này kéo dài tới tận thời hiện đại, đó là quan trọng tới vẻ ngoài.
 
Khi kính trà cho Vương phi, Nhan Hoan Hoan phải quỳ, nàng chưa từng có cơ hội tiến cung, từ lúc xuyên qua tới nay cũng chưa quỳ với ai, đây là lần đầu tiên.
 
Nàng quỳ rất thoải má, trà đã sớm được chuẩn bị, chẳng qua chỉ là hình thức, để nàng dâng Vương phi.
 
Từ Vương Phi cúi đầu chăm chú nhìn nàng, hình như lại ngây người, lâu đến nỗi đầu gối Nhan Hoan Hoan cũng đau nhức, đôi tay cố gắng ổn định không run, vững vàng dâng chén trà, Lâm tuyển thị đứng nhìn bên cạnh lại nghĩ rằng có lẽ Vương phi đang thị uy với Trắc phi, dù sao nàng ta không ra tay, vui vẻ nhìn người khác mâu thuẫn với nhau, đặc biệt là cơ thiếp khác bị giày vò.
 
Trong chốc lát, Từ Vương Phi tiếp nhận chén trà, ung dung cười: “Trông ta ngây người như vậy là do muội muội xinh đẹp quá nên nhất thời không phục hồi lại tinh thần được,” nàng ta nhấp ngụm trà, nụ cười vẫn không đổi: “Muội muội đứng dậy đi, sau này là tỷ muội cùng nhà rồi, nhưng mà vương phủ với nhà bình thường không giống nhau, quy củ đều phải làm đủ. Trừ điều đó ra thì chúng ta đều là tỷ muội tốt hầu hạ Vương gia mà.”
 
“Tạ ân điển của Vương phi tỷ tỷ.”
 
Những lời này chưa có ai từng dạy cho Nhan Hoan Hoan, nàng chỉ nhớ lại cách đối đáp trong mấy quyển tiểu thuyết trạch đấu thôi, nàng cười tủm tỉm đáp lại rồi đứng dậy, ngồi bên cạnh Vương phi. Nàng kính trà Vương phi xong thì tới phiên người khác kính nàng. Đáng tiếc Đoan Thân vương không ham nữ sắc, lúc này chỉ có mỗi một Lâm tuyển thị kính trà nàng mà thôi.
 
Nhan Hoan Hoan đang định tiếp nhận trà rồi để nàng ta đứng dậy, ra vẻ ta đây ở chỗ này không có gì thú vị lại càng không muốn gây thù chuốc oán với ai khi chưa có cơ sở vững chắc.
 
Nhưng mà trời không thuận theo ý người, do vừa rồi nâng chén trà quá lâu, dâng trà phải giơ hai cánh tay cao qua đầu, để không làm chén trà lắc lư thì gần như phải dùng hết lực. Lúc này ngồi xuống, tay vẫn còn đang tê, nàng đang muốn tiếp nhận chén trà nhưng tay lại bị run nên va đổ cái chén.
 
……
 
Mẹ nó như này thật khó xử quá.
 
Càng khó xử hơn là đúng lúc này lại còn có người chúc mừng nàng.
 
[ chúc mừng ký chủ kích hoạt gói biểu cảm hệ thế lực ‘cúi đầu trước thế lực hắc ám’, đạt được [hào quang của thế lực hắc ám] x1, có thể mở ra sử dụng bât cứ lúc nào, khi đó sẽ nhận được hào quang mê hoặc có thể kích hoạt lặp lại để khiến người khác phải cung kính khúm núm trước khí thế vương bá của cô! Thống nhất giang sơn cũng không chỉ còn là ảo tưởng nữa! ]


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận