Căn hộ của Lâm Tử Tích ở thành phố S là mua sau khi tốt nghiệp không bao lâu, lúc ấy hắn còn chưa kiếm được quá nhiều tiền, căn hộ được chọn nằm trong một tiểu khu bình thường ở gần Tam Hoàn.
Tuy rằng sau này diễn viên Lâm nhanh chóng làm ăn thuận buồn xuôi gió trong giới giải trí, nhưng hắn vẫn luôn đi đóng phim, nhận quảng cáo ở khắp nơi trên đất nước, thực chất cũng không ở đó được bao nhiêu thời gian, tính cách hắn lại lười đi lại nên cũng không mấy nghĩ tới chuyện đổi một căn hộ tốt hơn cho mình.
Cơ mà khi kim chủ daddy nhà hắn vừa lái xe tiến vào tiểu khu thì đã bắt đầu nhíu mày, đến lúc dừng xe tại tầng hầm dưới đơn nguyên mà hắn sống thì mặt đã không vui.
Đời này của ba Cố nếu không phải ở quân khu thì là ở căn hộ cao cấp hạng nhất, trước nay chưa từng ở cái chỗ nào mà một chiếc xe lạ lại có thể tùy ý ra vào, anh quay sang hỏi người đã đội mũ lưỡi trai và kính râm là Lâm Tử Tích bên cạnh: “Ngày thường bảo vệ tiểu khu của các cậu cũng lơ là như vậy sao?”
“Ngày thường hẳn là cũng được… nhỉ.” Lâm Tử Tích không quá xác định giải thích hộ cho bên quản lý: “Không cản ngài cũng không có gì lạ, dù sao cũng chẳng có ai lái Maybach tới loại tiểu khu này của chúng tôi làm chuyện xấu… nhỉ.”
Lâm Tử Tích vừa mới dứt lời, cằm đã bị người ngồi bên cạnh nắm lấy, ép hắn ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Cố Trạch Thành dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi hắn, hơi nheo mắt lại, cười khẩy hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Lâm Tử Tích vốn định đùa “Chẳng lẽ ngài muốn à?”, nhưng chẳng biết vì sao lại cảm thấy bầu không khí trong chiếc xe bức bí này hình như có gì đó không đúng, theo bản năng chuyển đề tài: “Hẳn là lịch trình ngày thứ Hai của ngài rất dày đặc nhỉ, tôi sẽ không làm mất thời gian của ngài nữa, hôm nào…”
“Được.” Cố Trạch Thành không đợi hắn nói hết lời đã gật đầu đáp.
Lâm Tử Tích có chút ngơ, “Được cái gì?”
Cố Trạch Thành buông tay, nhìn xoáy vào đôi mắt hắn, bật cười có chút bỡn cợt, “Không phải cậu muốn mời tôi vào nhà cậu ngồi chơi hay sao, được đấy.”
Daddy à, ngài không bám sát kịch bản rồi nhé, quy củ “Dậy làm việc vào 5 giờ sáng mỗi ngày, bình quân thời gian làm việc mỗi tuần là một trăm giờ” của ngài đâu?!
Diễn viên Lâm vừa nhớ lại tình trạng cái “ổ chó” của mình trước khi rời nhà, vừa cầu nguyện mấy lần trước trợ lý Tiểu Trương đi lấy đồ cho hắn đã thuận tay giúp hắn dọn dẹp, tặng hắn một niềm vui bất ngờ.
Nhưng còn không đợi hắn về đến nhà thì đã có một “niềm vui bất ngờ” đang đợi hắn.
“Lâm… Lâm Tử Tích!” Lâm Tử Tích mới vừa dẫn Cố Trạch Thành đi vào đại sảnh đơn nguyên thì chợt nghe được một giọng nói cao đến chói tai gọi tên mình.
Hắn hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn qua, hai bóng người vốn đang ngồi trên sô pha đại sảnh cũng đã vọt vài bước đến trước mặt hắn.
Đó là hai cô bé nhìn qua chỉ khoảng 18-19 tuổi, cô nào cô nấy gương mặt cũng trắng nõn, bây giờ vì kích động mà đỏ ửng, mắt ngân ngấn nước, trên mặt lại là ý cười ngăn không được, chính là chân dung đích thực của các fan khi nhìn thấy idol đó.
Cảnh tượng như vậy mấy năm nay diễn viên Lâm đã thấy nhiều, tuy hắn không ngờ mình sẽ bị các fan tình cờ bắt gặp ngay tại cửa nhà, nhưng ngay sau đó hắn lập tức phản xạ có điều kiện, treo lên nụ cười thương mại.
Cơ mà không đợi Lâm Tử Tích nhờ đối phương giữ bí mật hành trình và địa chỉ cho mình, lời của hai cô bé kia đã đập tan nụ cười trên gương mặt hắn.
“Anh Tử Tích, cuối cùng anh cũng xuất viện, tụi em đợi ở đây gần một tháng, sắp lo gần chết rồi đó.” Nữ sinh thắt bím đuôi ngựa bên trái nói.
Nữ sinh bới tóc củ tỏi bên phải tiếp lời: “Thấy anh bình phục tốt như vậy, tụi em cũng yên tâm, lúc trước chỉ thấy anh post Weibo…”
Lâm Tử Tích không đợi mấy nhỏ nói hết lời, nhịn không được ngắt ngang, có chút kinh ngạc xác nhận lại: “Hai bạn ở đây đợi tôi gần một tháng?”
“Đúng vậy.” Cô bé bới tóc củ tỏi gật đầu.
Cô bé thắt bím đuôi ngựa nhìn thấy sắc mặt Lâm Tử Tích trầm xuống, nhanh chóng giải thích: “Anh yên tâm, bọn em không phải fan cuồng đâu, bọn em không có theo dõi anh! Do lúc anh mới vừa mua căn hộ này đã post một bài trên Weibo là “Dọn qua nhà mới”, lúc ấy em nhìn quang cảnh được chụp ngoài cửa sổ thì đã nghi nghi anh ở cùng một tiểu khu với em, sau lại dựa vào góc chụp mà đối chiếu từ từ mới đoán ra hẳn là đơn nguyên này…”
“Tụi em đã thích anh từ lúc anh mới ra nghề diễn vai Hồng Lam rồi, sau khi biết anh ở nơi này cũng không muốn quấy rầy anh, lần này thật sự rất lo lắng mới ngồi canh ở đây… Bọn em không phải loại fan cuồng theo dõi đâu, anh Tử Tích, anh đừng giận mà.” Cô bé bới tóc cũng nói.
Lâm Tử Tích không phải giận mà là sởn tóc gáy.
Tuy rằng hai cô bé này không thể coi như fan cuồng thực sự, nhưng Sherlock Holmes như vầy cũng có chút đáng sợ đó!
Cơ mà nhìn hai gương mặt trẻ tuổi sau khi mừng rỡ xong rồi thì lại tràn ngập thấp thỏm bất an trước mắt, diễn viên Lâm chẳng thể nói nặng được câu nào —— Tuy “cưng fan” là nhân cách mà công ty thiết lập cho hắn nhưng hắn cũng thật sự biết ơn và quan tâm fan nhà mình.
“Mấy đứa…”
“Mấy đứa là học sinh cấp ba?” Không đợi Lâm Tử Tích vắt hết óc đáp lại, Cố Trạch Thành vốn vẫn luôn đứng bên cạnh lẳng lặng nghe, bây giờ bước lên trước, che hắn sau lưng mình, từ trên cao cúi đầu xuống nhìn chằm chằm hai nữ sinh kia mà hỏi.
“Không phải, không phải, bọn em là sinh viên đại học năm nhất.” Cô bé tóc bím đuôi ngựa nhanh chóng xua tay.
“À, vào đại học rồi?” Cố Trạch Thành cười lạnh một tiếng, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, “Có phải mấy cô cảm thấy thi đậu đại học xong là có thể thỏa thích hoang phí thời gian nên liên tục cúp học một tháng, ở đây chờ đợi?”
Ông chủ Cố mà nghiêm mặt thì ngay cả Lâm Tử Tích cũng có thể bị rầy la như con đẻ —— tuy rằng hắn cũng đích thực là con đẻ của ba Cố —— huống chi là mấy cô fan nhỏ nhà Lâm Tử Tích.
Hai cô bé bị Cố Trạch Thành chất vấn đến cúi đầu, nhưng nữ sinh thắt bím đuôi ngựa vẫn muốn đấu tranh một phát: “Không, không tính là lãng phí… Có thể tận mắt nhìn thấy anh ấy bình an thì có chờ bao lâu cũng đáng…”
Cố Trạch Thành không chờ nhỏ cãi xong đã nói tiếp: “Cảm thấy đáng giá chẳng qua là do các cô nhìn cuộc đời của mình quá thấp. Cho nên để thấy được thần tượng một cái cũng có thể xao nhãng việc học hành, ngồi canh ở nơi cậu ta có khả năng xuất hiện; vì chế tạo “giá trị thương nghiệp” cho cậu ta mà có thể máy móc đi post Weibo ngày đêm, cày view giữ vững thứ hạng, bình luận dắt mũi, report bình luận tiêu cực; vì giúp cậu ta đua doanh số mà có thể tiêu hết tiền để dành, thậm chí cõng nợ… Các cô dốc hết sức chỉ để mang đến vinh quang cho thần tượng các cô, nhưng cậu ta thực sự là hạng người như thế nào các cô cũng không rõ, chẳng qua chỉ là cuồng hoan tập thể vì một hình tượng hảo huyền do các nhà tư bản tạo ra, mãi cho đến khi bị tư bản rút cạn đến giọt máu cuối cùng.”
Anh nói, thở dài, vươn tay chỉ Lâm Tử Tích ở bên cạnh, “Vì cậu ta mà ảnh hưởng đến cuộc đời của mình, các cô cảm thấy đáng giá không?”
Vì thế, hai cô bé đang im lặng nghe dạy dỗ giờ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Cố Trạch Thành, kiên định nói: “Đáng giá!”
“Anh nhà chúng tôi là người chân thật nhất, không phải nhân cách giả do công ty tạo ra giống những người khác đâu!” Cô bé tóc củ tỏi nói một cách hùng dũng.
“Anh Tử Tích thương fan nhất, cho dù là quảng cáo, làm đại sứ thì cũng là quảng cáo những sản phẩm chúng tôi dùng hằng ngày, sẽ không làm chúng tôi tốn tiền uổng phí đâu!” Tóc đuôi ngựa cũng không chút do dự.
Cuối cùng, hai người lại cùng đồng thanh: “Gặp được anh Tử Tích là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của chúng tôi!”
Nhân tiện, còn tặng cho ông chủ Cố một ánh mắt khinh thường “Anh chẳng biết cái gì hết thì đừng có mà nói bậy.”
Lâm Tử Tích đứng bên cạnh nghe hai cô bé thổi rắm thành cầu vồng, hắn vốn dĩ cũng sắp mắc phải hội chứng xấu hổ rồi, cơ mà nhìn thấy cái bản mặt của ba hắn, suýt chút thì hắn đã phụt cười ra tiếng ——
Cố Trạch Thành, đường đường một vị lão đại giới kinh doanh, chủ tịch của một công ty đại chúng* cỡ lớn, bất kể tham gia hội thảo nào, diễn đàn gì thì cũng không biết có bao nhiêu người chờ nghe ba Cố phát biểu, có bao nhiêu truyền thông chờ chỉnh lý tin tức ba Cố nói, không ngờ hôm nay ấy vậy mà lật thuyền ngay trước mặt hai cô bé mới vừa thành niên.
*Công ty đại chúng là những công ty thực hiện huy động vốn rộng rãi từ công chúng thông qua phát hành chứng khoán (cổ phiếu, trái phiếu) niêm yết tại các trung tâm giao dịch chứng khoán hoặc chứng khoán không niêm yết nhưng được giao dịch thông qua các thể chế môi giới chứng khoán. Tùy từng nước có thể có định nghĩa cụ thể hơn về công ty đại chúng. – wikipedia.
Không thể không nói, ở trên đời này, bàn về chuyện tẩy não, e là các fandom có thể chiến một trận với tà giáo đấy.
Lâm Tử Tích liều mạng nhịn cười, lấy lại danh dự cho ba hắn: “Trong lòng tôi, fan các em là bảo vật vô giá nhất. Cho nên tôi hy vọng các em cũng có thể có hạnh phúc tiến về phía trước, dù có thích tôi đi chăng nữa thì cũng phải yêu quý chính bản thân mình, nỗ lực vì tương lai… Tôi nghĩ, chỉ có thần tượng và fan cùng nhau phấn đấu, cùng nhau cố gắng, nhiều năm sau chúng ta đều sẽ cảm thấy không phụ thời gian của nhau, đây mới là làm bạn, là lời tỏ tình dài lâu nhất.”
“Anh Tử Tích…” Trong mắt củ tỏi và đuôi ngựa đều trào nước, liều mạng gật đầu, “Anh yên tâm đi, tụi em nhất định sẽ học hành cho giỏi, không để anh phải lo lắng, cũng không để anh phải mất mặt!”
Lâm Tử Tích nhanh nhẹn rút khăn giấy ra lau mặt cho hai cô bé, lại khuyên nhủ một lúc nữa, cuối cùng tiễn hai vị “Holmes” này ra khỏi đại sảnh.
Đến khi trở lại, thấy kim chủ daddy đang nhìn mình chằm chằm, diễn viên Lâm sờ sờ cái mũi, cẩn thận chọn lựa cái cớ không làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương: “Chuyện đó… nói về vụ dỗ fan ấy mà, vẫn là thần tượng chúng tôi chuyên nghiệp hơn.”
“Ha.” Ba Cố hừ lạnh một tiếng, “Dỗ cho đã, cuối cùng vẫn là tư bản và xã hội dạy làm người.”
Lâm Tử Tích ho khan một tiếng, nói lảng sang chuyện khác: “Lịch trình hôm nay của ngài sắp xếp như thế nào, còn có thời gian tới nhà tôi ngồi chơi không?”
“Còn ngồi cái gì mà ngồi.” Ba hắn nói rồi lại ấn nút xuống thang máy, “Còn không mau vào nhà thu dọn hành lý đi.”
“Hả?”
“Cậu cũng đã bị người ta tìm tới cửa rồi, còn không mau chuyển chỗ… Vừa hay tôi có một căn hộ ở gần công ty, bình thường cũng không ở, chính là căn lần trước cậu say rượu từng ngủ qua đấy, trước mắt cậu ở đó đi.” Cố Trạch Thành nói.
“Hả!”