Phía sau tấm rèm dày, giọng nói của Trưởng công chúa trầm và lạnh buốt, tựa như còn giá băng hơn cả cơn gió tuyết đang gào thét ngoài kia.
“Đừng nói là hắn nhịn đói hai ngày, dù có tuyệt thực ba ngày hay mười ngày, ta cũng không bao giờ mềm lòng.”
“Ngày hắn rước Lâm thị vào phủ, tình nghĩa phu thê giữa ta và hắn đã dứt đoạn.”
“Anh Anh đã mất rồi, đời này giữa ta và hắn chỉ còn mối thù hận.”
“Nếu tuyệt thực có thể khiến hắn chết, ta đã mong hắn chết đi từ lâu…”
Tiểu quận chúa Hoắc Anh qua đời, hôm nay đúng 230 ngày kể từ ngày bé mất.
Hoắc Nguy Lâu lê bước, chậm rãi xoay người, hòa mình vào gió tuyết. Vóc người nhỏ bé ấy tựa thân trúc khô, mong manh như sắp gãy, nhưng vẫn gắng gượng đứng thẳng.
Phúc Yên lặng lẽ bước đến, thấp giọng an ủi:
“Điện hạ, về nghỉ ngơi thôi. Lão nô sẽ chuẩn bị đồ ăn thức uống mang đến trước cửa, không tin rằng Quốc công gia sẽ thật sự tuyệt thực ba ngày.”
Hoắc Nguy Lâu cau mày, bước chân chậm rãi quay về viện, nhưng vừa đi đến đầu hành lang, như có điều thôi thúc, y đột nhiên quay đầu nhìn về phía viện của Định Quốc công.
Một dự cảm kỳ lạ dâng lên, y bất giác chạy vội về phòng phụ thân trong đêm đen. Hành lang ngoằn ngoèo kéo dài như vô tận, sương mù dày đặc tràn ngập khắp nơi. Gió lạnh cắt vào da thịt, nhưng y không hề cảm nhận, nỗi kinh hoàng bao trùm khiến y trượt ngã trong tuyết.
Đầu đau nhói, nhưng Hoắc Nguy Lâu vẫn gượng đứng dậy, hít sâu, ngẩng đầu nhìn. Sương mù bất ngờ tan đi, trước mắt hiện ra chính đường nơi Định Quốc công bị giam.
Cánh cửa theo gió mở ra, âm thanh ken két vọng lại. Đôi mắt y mở lớn trong sợ hãi.
Phụ thân y, Định Quốc công Hoắc Minh Đức, trong bộ đồ trắng, mái tóc đen rối xõa, lặng lẽ treo mình tự vẫn.
Thi thể đung đưa theo gió, bóng đổ dài trên mặt đất, trùm lên người Hoắc Nguy Lâu, nuốt chửng tia sáng cuối cùng trong đôi mắt y.
Thời khắc đó, vẻ ngây thơ của thiếu niên hoàn toàn tan biến. Tuổi thơ của Hoắc Nguy Lâu chấm dứt trong đêm tuyết lạnh giá khi y tận mắt chứng kiến phụ thân treo cổ.
Giật mình tỉnh dậy, Hoắc Nguy Lâu thấy mình đang ngã giữa trời tuyết Sóc Bắc.
Khắp nơi trắng xóa, máu trên thân y đã khô, kết thành băng trên da thịt, vết thương ngang eo sâu đến tận xương, nhưng y không còn cảm giác đau đớn.
Hoắc Nguy Lâu thở dốc, biết rằng lần này dữ nhiều lành ít.
Bởi chỉ khi cận kề cái chết, ký ức mới tràn về như cuộn phim không thể xóa nhòa.
Đây là năm thứ ba y trấn giữ Bắc Cảnh chống giặc. Mười lăm tuổi, dưới trướng đã có vạn quân, mọi người tôn xưng “Thiếu tướng quân.” Trận này y đã giết hàng trăm địch, chỉ cần giành lại Bạch Mã Quan, y sẽ lập đại công, vạn quân Bắc Cảnh sẽ chính thức quy phục.
Y lấy mạng mình ra cược, nhưng giờ như đang cận kề thất bại.
Trong thoáng chốc, y dường như nhìn thấy hình ảnh cái bóng treo trên xà năm xưa là chính mình.
Y không cam lòng. Nếu chết nơi này, mẫu thân ở kinh thành xa xôi sẽ ra sao? Tôn quý là Trưởng công chúa, nhưng liệu sau cùng sẽ phải chịu thê lương nhường nào? Là người kiêu hãnh không chịu chung sống với phụ thân y, quyết liệt đối đầu đến mức kẻ sống người chết. Còn phụ thân y lại yếu đuối đến mức chọn con đường trốn chạy.
Cái chết, chỉ là một lối thoát dễ dàng.
Họng y nghẹn lại, đầu ngón tay run rẩy siết chặt tuyết lạnh, gắng gượng đứng dậy, tay lau qua mặt.
Hoắc Nguy Lâu y, sẽ không bao giờ chọn con đường dễ dàng như thế.
“Vương gia, sắp đến rồi!”
Tiếng gọi kéo y trở về thực tại. Hoắc Nguy Lâu chậm rãi mở mắt, nhìn thấy chiếc xe ngựa quen thuộc, ánh mắt mờ mịt dần tỉnh táo.
Hóa ra chỉ là mộng trong mộng.
Y vén rèm, phố Lan Chính phường quen thuộc hiện ra, lòng y an yên trở lại. Xa xa, mái hiên cong của phủ Võ Chiêu Vương đã hiện rõ, ánh mắt y phút chốc tràn đầy ôn nhu.
Giờ đã là cuối năm Kiến Đức thứ bảy. Hai năm sau khi Đại hoàng tử đăng cơ, y được phong tước Vương, là Vương gia khác họ duy nhất của Đại Chu triều. Bảy năm phụ tá tân đế chỉnh đốn triều chính, nếu không phải vì Tây Nam xảy biến loạn, y vốn chẳng muốn rời kinh.
Trận bình loạn Tây Nam lần này tuy thuận lợi, nhưng đã khiến y chia cách Bạc Nhược U ba tháng. Thành thân đến nay, đây là lần đầu hai người xa cách lâu như vậy. Vừa ổn định Tây Nam, y đã vội ngày đêm hồi kinh.
Đêm đã khuya, xe ngựa dừng trước cửa phủ Vương gia. Phúc Yên ra đón, ông nay đã ngoài sáu mươi, lưng còng hẳn nhưng mặt vẫn nở nụ cười. Thấy Hoắc Nguy Lâu, ông bước nhanh đến hành lễ, ân cần hỏi han rồi theo sau y vào chủ viện.
“Vương phi vừa dỗ quận chúa ngủ. Thế tử hôm trước theo Ninh chỉ huy sứ ra đại doanh luyện cung luyện ngựa, sáng mai lão nô sẽ cho người mời thế tử về.”
Hoắc Nguy Lâu thoáng gật đầu, bước chân càng nhanh hơn. Đến bên ngoài chủ viện, y nhẹ bước, cẩn trọng đi vào. Hạ nhân định hành lễ, nhưng y ra hiệu im lặng.
Đẩy cửa vào, đèn trong phòng chỉ còn leo lét ánh sáng dịu nhẹ. Bạc Nhược U và con gái nhỏ Hoắc Trăn Trăn đang ngủ say trên sạp.
Hai người thành thân đã hơn mười năm, sau ba năm Bạc Nhược U hạ sinh trưởng tử Hoắc Linh Quân, năm năm sau lại sinh quận chúa Trăn Trăn. Y thấy một trai một gái đã đủ mỹ mãn, không muốn nàng chịu khổ sinh nở thêm nữa.
Giờ vóc dáng Bạc Nhược U không còn vẻ gầy yếu khi xưa. Gương mặt nàng thanh tú, mặn mà, ánh mắt tựa xuân thủy dịu dàng. Nàng hơi nghiêng đầu tựa gối, một tay vòng qua Trăn Trăn. Nhìn cảnh tượng ấy, lòng y khẽ xao động, chờ áo choàng bớt lạnh, y mới rón rén tiến lại gần.
Y bước cực khẽ, nhưng khi đến gần, đã thấy đôi mắt to tròn của Trăn Trăn mở ra. Bé tựa vào mẹ, nhìn y ngơ ngác rồi bập bẹ gọi:
“Phụ thân…”
Thanh âm non nớt như ngọt vào tim gan, Hoắc Nguy Lâu cúi xuống, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con. Ánh mắt dịu dàng chuyển sang Bạc Nhược U, y nhẹ nhàng cúi xuống hôn nàng.
“Vương gia…”
Vừa nắm tay Trăn Trăn, y vừa ôm lấy eo Bạc Nhược U, hôn nàng thật lâu. Đến khi nàng hơi rối nhịp thở, y mới buông ra, tựa trán nàng thì thầm:
“Ta về rồi.”
Bạc Nhược U tỉnh hẳn, ánh mắt sáng trong dịu dàng nhìn y. Hoắc Nguy Lâu khẽ cười, bế Trăn Trăn lên. Trăn Trăn ôm cổ y, hân hoan nhìn qua mẫu thân rồi lại nhìn phụ thân, khuôn mặt phảng phất niềm vui.
Y hôn lên má con, Bạc Nhược U dặn hầu chuẩn bị canh nóng, rồi dỗ Trăn Trăn ăn cùng. Đợi đến khi bé con lại buồn ngủ, y ra hiệu ma ma bế bé đi.
Cửa vừa khép lại, y liền ôm chặt Bạc Nhược U, hôn nàng nồng nàn, tay luồn vào trong áo nàng. Nàng mềm nhũn, ngoan ngoãn trong vòng tay y.
“Có nhớ ta không?”
Câu hỏi ấy khiến tim Bạc Nhược U đập nhanh, nàng khẽ gật đầu. Y càng cúi xuống trêu nàng, từng lời hỏi nhỏ nhấn nhá.
“Nhớ như thế này sao? Hay là như vậy?”
“Nhớ ở đây, hay ở đây?”
“Thích nhanh một chút, hay chậm một chút? Nào, gọi ta đi…”
Vài lần cuồng nhiệt mới nguôi nỗi tương tư. Hoắc Nguy Lâu bế nàng vào phòng tắm, lúc nàng ghé vào ngực y, mới khe khẽ hỏi tình hình Tây Nam.
Mười năm trước, Hoàng Kim Cao từng bị quét sạch, nhưng núi rừng Tây Nam lại là nơi sinh ra mỹ nhân cười. Chưa qua mười năm, loại độc ấy lại tái xuất. Tuy y bình loạn thành công, nhưng cả hai đều hiểu rằng, nếu mỹ nhân cười không hoàn toàn biến mất, sẽ chẳng thể dứt bỏ tận gốc.
Sáng hôm sau, Hoắc Nguy Lâu thức dậy, nghe tiếng chuyện trò bên ngoài. Y thay y phục, mở cửa đi ra thấy Ninh Kiêu và Hoắc Linh Quân đang đợi.
“Phụ thân!”
Hoắc Linh Quân nay gần tám tuổi, vóc người rắn rỏi hơn bạn đồng lứa, gương mặt sáng ngời hào hứng. Hắn lập tức chạy tới, nhưng nhìn thoáng vào phòng rồi nhỏ giọng nói:
“Mẫu thân vẫn chưa dậy, con biết mà.”
Hoắc Nguy Lâu đi ra ngoài, khép cửa lại rồi nhìn con.
“Muốn khoe với phụ thân? Được, chúng ta đến giáo trường xem thử.”
Hoắc Linh Quân vui mừng, lập tức gọi người chuẩn bị ngựa. Đến giáo trường, hắn nhanh nhẹn lên ngựa, roi vung băng băng qua tuyết. Ninh Kiêu mỉm cười:
“Vương gia, thế tử khổ luyện hai tháng, chỉ đợi ngài về để khoe tài.”
Hoắc Nguy Lâu khẽ gật đầu, mắt nhìn con đầy tự hào. Một lát sau, y cũng dắt ngựa, cưỡi cùng Linh Quân chạy băng băng giữa giáo trường.
Hai cha con đẫm mồ hôi trở về, Bạc Nhược U không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ. Y tặng Linh Quân thanh cổ kiếm từ Tây Nam mang về, con mừng rỡ, bỏ bữa sáng chạy ngay ra sân múa kiếm.
Bạc Nhược U vội gọi con lại, quay sang nhìn Hoắc Nguy Lâu, khẽ trách:
“Vương gia chiều con quá rồi!”
Hoắc Nguy Lâu vẫn ôm Trăn Trăn trong lòng, nghe thế chỉ cười đáp:
“Tuổi còn nhỏ, cứ để con vui vẻ chút, sau này tự nhiên hiểu chuyện.”
“Con muốn kẹo!”
Trăn Trăn rướn tay đòi mẹ, Bạc Nhược U nhẹ nhàng dỗ dành con. Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, khẽ nói:
“Mười năm nữa, ta và nàng giao lại vương phủ, thoái lui khỏi triều chính. Khi ấy chúng ta sẽ tự do đi khắp nơi.”
Nàng ngẩng lên, đôi mắt sáng:
“Vậy khi ấy, ta và Vương gia sẽ làm gì?”
Y khẽ cười:
“Về Giang Nam ngắm mưa bụi triền miên, hay đến Sóc Bắc, ta cũng sẽ đưa nàng đi, ngắm dải ngân hà lấp lánh. Những việc muốn làm, còn nhiều lắm.”
Đôi mắt Bạc Nhược U long lanh ánh nước, nàng khẽ gật đầu rồi tiếp tục đút canh cho Trăn Trăn. Ngoài sân, Linh Quân đang múa kiếm, miệng khe khẽ đọc kiếm quyết do phụ thân dạy. Nàng chợt nhớ đến câu trong thoại bản:
“Lầu sâu u tịch, năm tháng vô tình, lưu giữ tuổi xuân.”