Hạc Lệ Ngọc Kinh - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 36


Minh Quy Lan nhìn Hoắc Nguy Lâu, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Ta nhớ hầu gia đã thay đổi nhiều thuộc hạ bên cạnh, những người còn ở lại đến nay đều giống như làm bằng sắt mới có thể theo hầu gia bôn ba khắp nơi. Bây giờ hầu gia còn mang theo nữ tử bên mình, cũng không thấy nàng tỏ ra mệt mỏi.”

Hoắc Nguy Lâu thoáng cau mày, nhìn sang Bạc Nhược U đang ngồi xổm bên tượng Phật, không hề e ngại đám xác côn trùng khô, tỉ mỉ cạo từng chút từ trong vách tượng Phật. “Sao lại không biết mệt?” – y nghĩ thầm. Đêm ấy nàng còn dựa vào ngực y mà ngủ cả đoạn đường. Dù vậy, nét mặt Hoắc Nguy Lâu vẫn giữ vẻ bình thản.

Phúc công công thấy Bạc Nhược U đang xem xét đám xác côn trùng khô, tiến tới hỏi:

“Tiểu Nhược, xem mấy thứ này để làm gì?”

Bạc Nhược U giải thích: “Dân nữ đã kiểm tra vật chứng, không thấy manh mối khác. Đã xác định hài cốt là của Tịnh Không đại sư, bây giờ cần tìm hiểu nơi ngài ấy bị mưu hại mới có thể biết rõ sự việc.”

Phúc công công thở dài: “Qua mười năm, muốn điều tra thật không dễ.”

“Xác thực không dễ, nhưng cũng không phải không có hy vọng.”

Bạc Nhược U cầm một thanh đao nhỏ, từ vách tượng Phật cạo xuống một cái xác sâu bọ khô cứng. Năm đó, khi xác bị cắt rời và đặt vào tượng Phật, sự phân hủy tự nhiên dẫn đến sâu bọ sinh ra, rồi cuối cùng chết khô bên trong.

Cạo sạch xung quanh, nàng thắp một ngọn đèn nhỏ để quan sát kỹ bên trong tượng Phật. Khom người quan sát một lúc, nàng nói:

“Lúc tượng này được đắp, có lẽ người ta nặn xong phần bệ trước, tiếp đó là thân tượng, cuối cùng là phần đầu. Phía trong vách tượng còn lại một số vết mờ màu nâu, có lẽ là dấu vết lúc đưa từng phần thi thể vào từ phía trên.”

Hoắc Nguy Lâu bước tới gần:

“Người đi Ký Châu vẫn chưa truyền tin về. Nếu như lời cô nói đúng, thì người nặn tượng không thể nào không nhận ra điều bất thường.”

Bạc Nhược U gật đầu: “Lúc mới đặt thi thể vào, trọng lượng của một nam tử trưởng thành sẽ làm tượng nặng hẳn lên. Mùi máu tanh chưa kể, chỉ riêng trọng lượng tăng thêm đã khiến việc di chuyển trở nên khó khăn, sao có thể không nhận ra?”

Nàng ngước nhìn Hoắc Nguy Lâu:

“Có khả năng hung thủ đã mua chuộc người nặn tượng rồi không?”

Bạc Nhược U ngồi xổm, mồ hôi lấm tấm trên trán. Khuôn mặt nàng ánh lên dưới tia nhìn của Hoắc Nguy Lâu, đôi mắt sáng trong. Hoắc Nguy Lâu đáp:

“Tất nhiên. Nếu tìm được người thợ năm đó, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Bạc Nhược U khẽ gật đầu, rồi quay lại đống xác khô bọ, cẩn thận tìm kiếm. Nàng cầm nhíp trúc, gắp lên một cái xác sâu màu nâu, quay hướng về ánh sáng để xem xét kỹ hơn. Phúc công công che mũi, ngồi bên cạnh hỏi:

“Xác sâu này có gì mà cháu xem kỹ thế?”

Bạc Nhược U lắc đầu: “Đây không phải xác sâu.”

Phúc công công kinh ngạc, Minh Quy Lan cũng nhích xe lăn lại gần.

“Đây là ruồi xanh, loại này thường xuất hiện gần nhà vệ sinh, ưa thích những vật ô uế. Nếu có xác chết phân hủy, ruồi xanh cũng sẽ bị hấp dẫn đến.”

Phúc công công nhíu mày: “Cháu nói vậy là có ý gì?”

Ánh mắt Bạc Nhược U sáng lên:

“Nơi Tịnh Không đại sư bị mưu hại có thể gần nhà vệ sinh, hoặc nơi thi thể bị chặt rời cũng nằm gần đó.”

Phúc công công suy nghĩ: “Nhưng đã mười năm trôi qua, khó mà tìm được dấu vết.”

“Công công quên rằng, Tịnh Không đại sư còn có chuỗi Phật châu 108 hạt. Hiện chỉ mới tìm thấy một hạt, còn lại rất có thể vẫn ở nơi ngài bị hại.”

Bạc Nhược U đứng dậy nhìn về phía Hoắc Nguy Lâu, y quay sang hỏi Liễu Phàm, người đang đứng lặng im:

“Trong chùa có bao nhiêu nhà vệ sinh?”

Pháp Môn Tự rất lớn, nhà vệ sinh tất nhiên không chỉ có một. Liễu Phàm lập tức đáp:

“Có năm chỗ. Từ cửa chùa đến điện Thiên Vương có một cái, phía sau Đại Hùng bảo điện có một cái nữa, chủ yếu cho khách thập phương dùng. Ngoài ra, mỗi khu thiền viện đều có một chỗ, thêm một chỗ bên hông pháp đường.”

Hoắc Nguy Lâu ra lệnh:

“Dẫn bản hầu đi xem.”

Y vừa dứt lời, từ trong sương phòng bên phải, ba người Nhạc Minh Toàn bước ra. Hoắc Nguy Lâu nói:

“Ba người các ngươi ở lại chờ ở đây.”

Ba người đáp ứng, Hoắc Nguy Lâu dẫn nhóm người theo Liễu Phàm đến các nhà vệ sinh trong chùa. Bạc Nhược U nhìn xác ruồi xanh trên nhíp, nở một nụ cười nhẹ, Minh Quy Lan nhìn nàng, thốt lên:

“Cả chi tiết nhỏ thế này mà Bạc cô nương cũng không bỏ qua.”

Bạc Nhược U cẩn thận để riêng xác ruồi, nói:

“Ngỗ tác vốn là vậy, nghiệm thi cần trọng, cả những vật chứng nhỏ nhặt cũng không được xem thường. Bất cứ chuyện gì đã xảy ra, đều để lại dấu vết. Ngỗ tác phải giúp nha môn nhận ra dấu vết đó.”

Minh Quy Lan lẩm bẩm:

“”Bất cứ chuyện gì đã xảy ra, đều để lại dấu vết”… Lời này nếu kẻ ác nghe thấy, ắt sẽ rùng mình mà run sợ.”

Hoắc Nguy Lâu trở về rất nhanh, ánh mắt mọi người đều dồn về phía y.

Hoắc Nguy Lâu nói với giọng kiềm nén:

“Không có nơi nào thích hợp để gây án. Nhà vệ sinh gần điện Thiên Vương và Đại Hùng bảo điện đều có người trông giữ, nhà của họ lại ở ngay cạnh đó. Nếu hại người thì còn có thể, nhưng để chặt xác không ai phát hiện là điều không thể. Còn nhà vệ sinh gần pháp đường mới sửa lại bảy năm trước, mười năm trước chưa từng có.”

Bạc Nhược U thoáng cau mày. “Mình nghĩ sai sao?” Nhưng nàng chắc chắn đã không nhầm xác ruồi xanh.

Bạc Nhược U nhìn sang Liễu Phàm:

“Liễu Phàm sư phụ, mười năm trước trong chùa chỉ có các nhà vệ sinh như vậy sao? Lúc đó là đại điển Xá Lợi, đông người, có thể xây thêm nhà vệ sinh tạm thời ở đâu đó chăng?”

Liễu Phàm lắc đầu:

“Chưa từng. Trong chùa lễ Phật, phải lấy thanh tịnh làm đầu. Đại điển Xá Lợi là sự kiện lớn, ai nấy đều cẩn trọng.”

Đúng lúc ấy, Phúc công công nói:

“Không đúng, ta nhớ có nhà vệ sinh bên ngoài chùa.”

Hoắc Nguy Lâu quay sang, Phúc công công ngẫm nghĩ, rồi cười khổ:

“Ngự lâm quân đổi phiên trực đều đi vệ sinh ở ngoài chùa. Ta nhớ mơ hồ là vậy, nhưng không nhớ rõ ở đâu.”

Liễu Phàm chợt sáng mắt, nhớ ra điều gì đó:

“Tiểu tăng nhớ rồi. Khi đó có một xưởng tạm dựng bên ngoài chùa để nặn tượng, bên trong có cả nhà vệ sinh cho các thợ thủ công.”

Hoắc Nguy Lâu hỏi ngay:

“Xưởng được dựng ở đâu?”

Liễu Phàm chỉ về phía Đông:

“Sát ngoài chùa, sau khi nặn xong tượng thì xưởng bị dỡ bỏ để giữ phong thuỷ, giờ chỗ ấy thành rừng bạch dương rồi.”

Hoắc Nguy Lâu lập tức phân phó:

“Tìm người am hiểu tình hình đến đây.”

Liễu Phàm đáp: “Năm đó, Liễu Giác sư huynh chính là quản sự trong xưởng.”

Hoắc Nguy Lâu phái người truyền Liễu Giác tới. Biết xưởng chế tạo tượng có thể là nơi Tịnh Không bị hại, nét mặt Liễu Giác lộ rõ nỗi bi ai, rồi dẫn đoàn người về phía rừng bạch dương.

Ra cửa Đông, đường mòn uốn lượn. Rừng bạch dương xanh um, giữa trưa, ánh mặt trời chiếu qua tán cây thành từng vệt sáng loang lổ. Liễu Giác chỉ vào một góc rừng, nói:

“Khi đó, nơi này còn hoang vu. Thợ thủ công phải làm việc tại đây trong vài tháng, có nhà vệ sinh dựng tạm ở góc Đông Bắc.”

Liễu Giác dẫn cả nhóm đi tới một khu đất trũng, nơi bạch dương mọc dày hơn hẳn.

“Chỗ này từng là xưởng nặn tượng, sát bên là khu phơi nắng cho tượng Phật. Tượng phải đắp bằng đồng hoặc đất sét, sau đó mạ vàng, khắc thêm chi tiết.”

Hoắc Nguy Lâu hỏi:

“Lúc đó sư phụ ngươi mất tích, tượng Phật đã hoàn thành đến đâu?”

Liễu Giác suy nghĩ:

“Tiểu tăng không giỏi nặn tượng, ngày thường chỉ lo an bài chỗ ăn ở cho thợ, nhưng nhớ rằng tượng Già Diệp và A Nan tôn giả gần như hoàn thành. Sau khi sư phụ mất tích, tiểu tăng và mọi người tìm kiếm khắp nơi không thấy, đến khi trở về, tượng đã được nặn xong, mạ thêm hai lớp vàng rồi đưa vào chính điện.”

Hoắc Nguy Lâu nhìn quanh không thấy dấu vết nào của xưởng, hỏi:

“Sau khi phá xưởng, có phát hiện gì bất thường không?”

Liễu Giác đáp:

“Không có gì cả. Mọi thứ đều bị phá dỡ, không thấy điều lạ.”

Hoắc Nguy Lâu hỏi tiếp:

“Khi phá xưởng, người trong chùa tự làm?”

Liễu Giác lắc đầu:

“Không, chùa nhờ mấy nhà nông dưới chân núi. Những người này quanh năm trồng rau quả bán cho chùa kiếm tiền, khi xưởng đắp tượng dựng lên, họ cũng được mời đến phụ giúp.”

Hoắc Nguy Lâu thấy đây là manh mối quan trọng, lập tức phân phó Lộ Kha:

“Đi thăm dò quanh vùng, xem có ai còn nhớ gì về việc dựng tượng năm đó, nhất là tượng Già Diệp tôn giả.”

Lộ Kha đáp ứng, dẫn Tú Y Sứ xuống núi. Hoắc Nguy Lâu lại dẫn nhóm người tìm kiếm thêm trong rừng. Nhưng mười năm qua, rễ cây bạch dương đã ăn sâu vào đất, muốn đào bới tìm manh mối thực sự không dễ.

Không lâu sau, cả nhóm trở về chùa mà không thu hoạch được gì. Hoắc Khinh Hoằng thấy Hoắc Nguy Lâu liền chạy tới, vẻ mặt sáng ngời:

“Đại ca! Nghe nói các người ra ngoài tìm manh mối, có phát hiện gì không?”

Hoắc Nguy Lâu lắc đầu:

“Đệ mới gặp Lâm Chiêu?”

Hoắc Khinh Hoằng ngáp dài: “Lâm Chiêu đang đọc sách Phật trong Tàng Kinh Các. Thật chán muốn chết, đệ vào đó ngồi chợp mắt…”

Nói đến đây, hắn liếc nhìn Bạc Nhược U, rồi lượn tới gần, cười híp mắt hỏi:

“Bạc cô nương, cô có biết nguồn gốc của Pháp Môn Tự không?”

Bạc Nhược U hơi mờ mịt, lắc đầu:

“Dân nữ không biết.”

Hoắc Khinh Hoằng cười ranh mãnh:

“Pháp Môn Tự có truyền thuyết về một thư sinh tên A Môn rất sùng kính Phật pháp, nhưng bị thiên tử không thích Phật giáo bắt lại, chém tay chân, cắt đầu lưỡi, móc mắt…”

Hắn vừa kể đến đây thì bị Hoắc Nguy Lâu túm cổ áo, xách đi như xách món đồ.

“Vừa nãy ta đã bảo đệ không được gây chuyện. Bây giờ lại bắt đầu nói vớ vẩn?”

“Đại ca từ từ, đệ chỉ muốn dọa nàng một chút thôi, nhưng nàng không hề tỏ ra sợ hãi…”

Phúc công công cười tủm tỉm:

“Thế tử à, Bạc cô nương là ngỗ tác, sao sợ mấy lời này của người chứ?”

Hoắc Khinh Hoằng chỉnh lại áo, ngạc nhiên nhìn Bạc Nhược U:

“Hừm, chẳng trách được đại ca ta mang theo bên mình. Cô có phải là nữ tử không đây…”

Hoắc Nguy Lâu lạnh lùng nhìn hắn, khiến hắn không dám nói thêm.

Trở về viện, Bạc Nhược U đi tới bên Hoắc Nguy Lâu, nói:

“Hầu gia, thế tử nói Tàng Kinh Các có nhiều sách. Dân nữ nghĩ rằng có lẽ trong đó có ghi chép liên quan đến Xá Lợi Tử chăng?”

Hoắc Nguy Lâu nhìn nàng, nàng nói tiếp:

“Nếu biết được mục đích của kẻ trộm Xá Lợi Tử, hẳn sẽ giúp ích cho vụ án.”

Hoắc Nguy Lâu suy ngẫm một lát rồi nói:

“Muốn biết tác dụng của Xá Lợi Tử, chỉ cần hỏi tăng nhân trong chùa là được.”

Hoắc Khinh Hoằng xen vào:

“Tàng Kinh Các nhiều sách đến thế, ngươi tính tìm đến bao giờ?”

Liễu Phàm bước tới, nghe vậy liền giải thích:

“Xá Lợi Tử là linh cốt Phật Đà, thánh vật chí cao vô thượng trong Phật đạo, ban phúc cho chúng tăng và bảo hộ quốc mạch muôn dân. Phật cốt Xá Lợi vừa có thể phù hộ vạn dân, cũng là tín ngưỡng của đệ tử Phật môn.”

Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, nói:

“Ngươi là đệ tử Phật môn, tất nhiên biết là thật hay giả, nhưng nếu có kẻ vì tin lời đồn nhảm mà liều mạng, thì cũng không lạ.”

Y quay sang nhìn Bạc Nhược U:

“Còn muốn vào Tàng Kinh Các không?”

Bạc Nhược U cúi đầu đáp:

“Dân nữ vẫn muốn vào xem.”

Hoắc Nguy Lâu nhìn Phúc công công, ông hiểu ý, mỉm cười nói:

“Được, tạp gia đi cùng Tiểu Nhược.”

Phúc công công dẫn nàng đến Tàng Kinh Các. Trên đường đi, ông nhẹ giọng:

“Thế tử từ nhỏ bị chiều hư, có chút trẻ con, mong Tiểu Nhược không phiền lòng.”

Bạc Nhược U mỉm cười: “Không sao.”

Đến cửa Tàng Kinh Các, nàng thấy Lâm Chiêu cùng hai tăng nhân vừa bước ra, nhìn thấy nàng, Lâm Chiêu khẽ gật đầu:

“Cô nương muốn tìm loại sách nào?”

Bạc Nhược U đáp:

“Muốn tìm các điển tịch liên quan đến Xá Lợi Tử và báu vật Phật môn.”

Lâm Chiêu hiểu ý, dẫn họ tới trước một loạt kệ sách:

“Nơi này là kinh văn, có nhiều sách về Phật môn và Xá Lợi Tử.”

Bạc Nhược U khẽ cúi đầu cảm tạ.

Trong tàng kinh các yên tĩnh, Bạc Nhược U cầm sách chăm chú đọc. Nhưng không lâu sau, nàng bất giác cảm thấy sống lưng lạnh buốt, như có ánh mắt dõi theo từ phía sau.

Nàng nín thở, đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy khung cảnh trống trải.

Nàng hít sâu, cho rằng mình đa nghi, rồi tiếp tục lật sách. Nhưng ở góc khuất ngoài cửa sổ, trên đống lá khô còn lưu lại một vết chân nhẹ. Một cơn gió lạnh thổi qua, lá khô bay lên, vết chân dần mờ đi rồi biến mất không dấu vết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận