Ngoài cửa sổ trời đã tối đen, trong phòng khách tương đối ngăn nắp chỉ có một bóng đèn mờ ảo, Lê Vu An thói quen nhìn về chiếc sô pha đơn trong góc——
Quả nhiên, An Dương khoác lên chiếc khăn mỏng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cuốn album trên tay.
Từ sau khi chồng qua đời, An Dương bị bệnh nặng, hai năm này rất vất vả mới trở về như cũ, nhưng bà vẫn ngồi hàng giờ đồng hồ nhìn bức ảnh hai vợ chồng chụp chung.
Không ai biết bà đang suy nghĩ gì.
Lê Vu An nhiều lần muốn kéo bà ra khỏi những hồi ức cũ, nhìn về phía trước, tiến đến, nhưng mỗi lần khuyên bà liền dễ dàng bị cảm xúc cực đoan của An Dương cho là “bất hiếu”.
Dần dà, y cũng tùy ý để mẹ mình gọi như vậy
“…”
Lê Vu An không để lại dấu vết thở dài.
Y đè xuống nỗi chua xót suốt chặng đường, nở nụ cười bật đèn lên: “Mẹ, con trở về rồi, mẹ đừng chỉ bật một bóng, cẩn thận kẻo đau mắt, còn có hôm nay con ký hợp đồng rất thuận lợi, còn…”
An Dương chậm nửa nhịp ngẩng lên đầu, ánh mắt rất thờ ơ, rất yên tĩnh, thậm chí giống như đang nhìn một người xa lạ.
Lời y muốn nói ra kẹt lại trong cổ, Lê Vu An sững sờ một giây, thu về toàn bộ: ” Mẹ ăn cơm chưa?”
Ánh mắt An Dương đảo qua đạo lại giữa cuốn album ảnh và Lê Vu An, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Không phải đã nói trong Wechat, đêm nay sẽ không về ăn tối sao? Sao bây giờ đã về rồi.”
Lê Vu An nhớ tới tình huống trong nhà hàng, thấp giọng nói: “… Ah, người đầu tư bên kia gặp người quen, con không tham gia vào.”
An Dương đứng dậy: ” Ừ mẹ mệt rồi, bữa tối của con tự giải quyết đi.”
Lê Vu An đã quen với sự lạnh lùng của bà: ” Vâng, vậy mẹ nghỉ ngơi sớm đi, trước khi ngủ nhớ uống thuốc.”
An Dương không trả lời, chỉ gật đầu qua loa rồi đi vào phòng.
Cạch!
Âm thanh khoá cửa phòng rất nhỏ truyền đến.
Lê Vu An nghe thấy âm thanh này, chỉ cảm thấy có loại cảm giác đâm nhói nói không nên, y đã nhớ không rõ “về nhà được ăn cơm nóng” là từ khi nào ——
Sự ra đi của ba Lê, tựa như đã lấy đi linh hồn của An Dương.
Rõ ràng không phải cô nhi, nhưng Lê Vu An lại cảm thấy so với đại đa số các gia đình đơn thân càng thêm cô đơn hơn.
Cảm giác đói cồn cào trong bụng.
Lê Vu An không gọi đồ ăn ngoài, mà
đi về phía phòng bếp, mở tủ lạnh ra——
Bên trong còn lại một bát cơm trứng chiên lớn.
Tối hôm qua Lê Vu An đau đầu, không muốn ăn, vì để tránh lãng phí nên y giữ nguyên bát cơm này cho vào trong tủ, hiện tại hâm nóng mấy phút, liền thành một bữa tối đơn giản.
Phòng ăn, phòng khách trống rỗng, không có sự tiếp xúc của con người.
Lê Vu An nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt của An Dương, yên lặng mang theo bát cơm rang trứng về phòng mình.
Cơm rang để nguội hâm nóng lại sẽ không ngon.
Lê Vu An ăn hai miếng, không biết thế nào, chuyện hôm nay phát sinh lại hiện lên trong đầu ——
Vốn tưởng rằng kinh hỉ đột nhiên giáng lâm, y còn có thể ăn bữa tối hải sản mà mình yêu thích, kết quả phần kinh hỉ này chưa đến một giờ liền kết thúc.
Người ta đều nói có duyên phận thì ở đâu cũng sẽ gặp được nhau, xem ra học trưởng và Bùi Hoán chính là như vậy.
Lúc này bọn họ hẳn là chưa ăn xong đi? còn trò chuyện về thứ gì? với gia thế và bối cảnh của hai người họ, hẳn là có nhiều chủ đề chung để nói chuyện?
Lê Vu An càng nghĩ càng chua, đến cuối cùng đắng chát tự giễu: “Đừng nghĩ tới nữa, đây không phải chuyện của mày.”
Ăn cơm rang trứng như đang nhai sáp, Lê Vu An chỉ ăn được mấy miếng liền dừng lại, y không nhưng điện thoại đang sạc trên bàn, cầm quần áo rồi đi vào phòng tắm.
…
Lê Vu An từ phòng tắm đi ra, tiện tay cầm lấy điện thoại trên bàn, nhìn qua mới phát hiện trên màn hình xuất hiện thông báo của Wechat ——
Là Yến Sầm gửi tin nhắn tới, thời gian gửi 37 phút trước.
“…Sao vừa rồi mình không thấy nhỉ?”
Ánh mắt Lê Vu An bỗng nhiên giật mình, đầu ngón tay nhanh chóng mở khoá màn hình, bấm vào wechat được âm thầm ghim lên đầu.
“Tiểu Lê Tổng, cậu về đến nhà chưa?”
“Không biết chuyện gì đã xảy ra, nếu như cần giúp đỡ, có thể tùy thời gian gọi cho tôi.”
Hai tin nhắn cách nhau khoảng 10 phút, có nghĩa là trong khoảng thời gian này, đối phương cố ý chờ câu trả lời của mình?
Lê Vu An nảy ra ý nghĩ này, ngay lập tức phủ nhận bản thân.
Y hít một hơi thật sâu, cân nhắc hồi lâu mới trả lời: “Yến tổng, xin lỗi vừa rồi tôi không kiểm tra điện thoại, đã về nhà an toàn, không gì quan trọng, cảm ơn đã quan tâm.”
Tinh.
Tin nhắn được gửi đi
Lê Vu An nhìn thời gian hiển thị ở góc trên bên phải, chỉ nghĩ Yến Sầm và Bùi Hoán vẫn còn đang ăn tối vui vẻ, y vừa mới chuẩn bị để điện thoại xuống, âm thanh nhắc nhở có tin nhắn lại vang lên.
Yến Sầm: “Vậy là tốt rồi.”
Yến Sầm: “Đêm nay cậu rời đi quá đột ngột, tôi mời khách không thành.”
Lê Vu An mấp máy môi, duy trì lấy lễ độ cùng khách sáo: “Thực xin lỗi nếu không, bữa cơm lần sau tôi mời anh và Bùi tiên sinh?”
Một lúc sau, “đang nhập…” hiển thị ở đầu màn hình, nhưng chưa tới ba giây liền biến mất.
Lê Vu An cụp mắt che giấu sự thất vọng lại không ngờ đối phương trực tiếp gọi điện thoại.
“Ah?”
Tay y run run đánh rơi điện thoại xuống mặt đất, Lê Vu An luống cuống tay chân nhặt lên, chưa chuẩn bị xong chỉ nghe thấy một tiếng ” Alo?”.
“…”
Đần chết mất.
Bấm nhầm nút kết nối mất rồi!
Lê Vu An ảo não nhăn mày, cố giả vờ bình tĩnh: ” Alo, yến tổng, anh, anh cùng Bùi tiên sinh cơm nước xong xuôi rồi sao?”
Nếu không, sao mà rảnh để gọi điện thoại cho y được?
Yến Sầm trả lời đơn giản dứt khoát: ” Tôi không ăn tối với Bùi Hoán, sau khi cậu rời đi không bao lâu, tôi cũng đi về.”
“…”
Lê Vu An tạm ngừng.
Y chậm hai ba giây mới xác nhận tính xác thực của câu nói này, dù sao Yến Sầm không cần thiết nói dối.
Yến Sầm đầu bên kia điện thoại như có như không cười khẽ một tiếng, tiếp tục làm rõ: ” Tôi ngay từ đầu đã nói, bữa cơm này là bồi tội với Tiểu Lê Tổng, cũng không nghĩ sẽ gặp phải Bùi Hoán.”
“Nếu như không phải Tiểu Lê Tổng trước đó đáp ứng, tôi vốn định từ chối yêu cầu ngồi chung của cậu ta, không nghĩ tới nhà cậu lại xảy ra chuyện, nên tôi đương nhiên sẽ đi theo.”
“…”
Lê Vu An không tự giác nắm chặt điện thoại di động, hiển nhiên không ngờ sau khi mình rời đi lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Có lẽ là im lặng thời gian quá lâu, Yến Sầm lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Lê Tổng, cậu đang nghe sao?”
“Tôi đây.”
Lê Vu An định thần lại, ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi, Yến tổng.”
“Mở miệng ra là một tiếng Yến tổng, nghe xa lạ quá.” Yến Sâm bất đắc dĩ cười, lại đề nghị: “Hôm khác có cơ hội tôi sẽ bù đắp bữa ăn này cho cậu.”
Giọng nói dịu dàng truyền qua điện thoại, ẩn chứa một tia trêu chọc.
Lê Vũ An “bịt tai trộm chuông”, để điện thoại ra xa, không để mình suy diễn nhiều.
Suy cho cùng, yêu thầm nhiều năm như vậy, cử chỉ ân cần của Yến Sầm dù nhỏ hay lịch sự đến đâu cũng sẽ bị y vô thức phóng đại vô hạn, nếu lún sâu hơn, cuối cùng y sẽ sợ chính mình hiểu lầm và tự làm khổ bản thân.
Lê Vu An vội vàng đáp: “Yến tiên sinh, chiều nay ký hợp đồng không hề lãng phí thời gian của tôi, anh không cần để trong lòng. Hơn nữa, tối nay tạm thời bỏ giữa trừng là lỗi của tôi.”
” Như này đi, khi vòng đầu tiên của «Mạt Vụ» thành công, tôi sẽ mời người phụ trách và cả đội hai bên tới ăn một bữa cơm, anh thấy thế nào?”
Dăm ba câu, Lê Vu An đã thay đổi “cuộc gặp gỡ cá nhân” giữa hai người thành “bữa tối tập thể”.
Yến Sầm ở đầu bên kia điện thoại dừng lại hai giây: “Nếu vậy thì nghe theo cậu Lê nói, tôi cúp máy trước.”
Không biết vì sao, Lê Vu An luôn cảm thấy Yến Sầm đáp lại có chút im lặng, nhưng y cũng không dám phân tâm, suy nghĩ nhiều: “Được rồi, tạm biệt, Yến tổng.”
“Ừm.”
Cuộc gọi thoại đột ngột bị cúp máy.
Lê Vu An nhìn chằm chằm vào giao diện WeChat, cảm thấy một nỗi buồn khó tả.
Y kéo chăn đem chính mình bao bọc lại, nhắm mắt muốn mau chóng chìm vào giấc ngủ. ——
Rất tốt, làm rất đúng, đừng ảo tưởng, đừng vượt quá giới hạn, cuối cùng cũng sẽ lại thất vọng, nếu như “tình cảm đơn phương nhiều năm” cùng với “Sự nghiệp nhiều năm âm u” nhất định phải hai chọn một, như vậy cái sau mới là thứ tốt nhất mà y nên lựa chọn.
…
Màn hình điện thoại di động chuyển từ sáng sang tối.
Yến Sâm mơ hồ nhìn thấy nét mặt của chính mình, bất đắc dĩ mỉm cười.
Mời cả cả hai bên đi ăn tối?
Được rồi, xem ra Lê Vu An chỉ coi hắn là ông chủ nhà đầu tư mà mình đang hợp tác, không có ý định phát triển thêm quan hệ cá nhân, cho dù chỉ là bạn bè.
Suy cho cùng, không có nhiều người như hắn còn nhớ đến vụ “tai nạn ô tô nhỏ” cách đây năm sáu năm, cũng không có nhiều người chỉ sau khi gặp mặt một nhân tài ba bốn lần mới thấy được một người dễ thương và thú vị.
Yến Sầm biết bất kỳ quan hệ gì đều dựa vào ngươi tình ta nguyện, là hắn không cẩn thận hiểu sai ý, còn tưởng rằng Lê Vu An lãnh đạm thờ ơ với người ngoài là giả.
Bây giờ xem ra, có lẽ Lê Vu An trời sinh có tính tình lạnh lùng, hoặc có lẽ y có giao tiếp của riêng mình, trong lời nói của đối phương toàn câu khách sáo, một chút cũng không muốn vượt qua quan hệ hợp tác vậy không nên làm khó.
“Thật đáng tiếc, nghe nói đồ tráng miệng ở nhà hàng đó rất ngon.”
Yến Sầm không để ý tới trong lòng có chút thất vọng, buông điện thoại xuống, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Từ lúc rời nhà hàng cho đến khi về nhà, đầu óc hắn dường như hoàn toàn tập trung vào điện thoại, lúc này hắn thực sự rất đói.
– –
Chớp mắt đã đến giữa tháng 11.
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ, Thẩm Na vội vàng bước vào: “Yến tổng, tôi cần ngài xem xét và ký báo cáo về khoản đầu tư đợt thứ hai. Bộ tài chính đang chờ phê duyệt.”
“Được rồi.”
Yến Sầm cầm lấy tài liệu, xác nhận là đúng và ký tên: “Đây đã là đợt tài trợ dự án thứ hai rồi à?”
Thẩm Na trả lời: “Chỉ có 《Mạt Vụ》vẫn chưa tung ra đợt quỹ đầu tư thứ hai. Chúng ta ước tính rằng sẽ đợi phiên bản 1.0 của họ ra mắt vào khoảng ngày đầu năm mới, mới bắt đầu đầu tư đợt hai.”
Ánh mắt Yến Sâm chớp chớp, tùy ý hỏi: “Tiến độ dự án của bọn họ thế nào? Có ổn không?”
Với tư cách là người bên ngoài phụ trách dự án «Mạt Sương Mù», Lê Vu An đã đích thân đến G.M để lấy báo cáo cuối tháng trong hai tháng liên tiếp, nhưng Yến Sầm lại giao tất cả cho nhóm dự án điều phối.
Thẩm Na đáp: ” Rất thuận lợi.”
Yến Sâm hơi nhướng mày, đưa lại văn kiện: “Tôi hiểu rồi.”
Thẩm Na lấy lại tài liệu, duyên dáng rời khỏi văn phòng.
Cánh cửa văn phòng lại đóng lại.
Yến Sầm tháo kính ra, xoa hai huyệt thái dương, đột nhiên, khóe mắt thoáng nhìn thấy ngày hôm nay, ngày 15 tháng 11.
“…”
Suy nghĩ của hắn đọng lại trong giây lát, rồi lóe lên nhanh chóng.
Như để xác nhận điều gì đó, Yến Sầm đột nhiên mở WeChat trên điện thoại di động của mình và nhấp vào ảnh đại diện của Lê Vu An – số cuối cùng trong cột ID WeChat của đối phương là “1116”.
Nếu hắn hiểu chính xác thì chín trên mười phần hôm nay là ngày sinh nhật.
Những suy đoán hình thành trong tâm trí hắn, và sự thôi thúc đã mất từ lâu quay trở lại thúc giục hắn.
Yến Sầm do dự một chút, sau đó mở phần mềm giao hàng mà hắn không thường xuyên sử dụng, tìm kiếm trước những cửa hàng bánh gato được đánh giá cao.
…
Ngày hôm sau, vào giờ nghỉ trưa.
Lê Vu An mặc một chiếc áo len trắng, từ bên ngoài công ty trở về, mặt mày của y toát ra ý cười, làm cho tính tình vốn lạnh lùng có thêm một tia mềm mại hiếm có.
Nhân viên tiếp tân đang dùng bữa trưa chào hỏi: “Tiểu Lê Tổng, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Lê Vu An thu liễm ý cười, thuận miệng trả lời: “Ừm? Đồ ăn trưa của cô nhìn đẹp mắt lắm.”
Chỉ là một tuần trước y đòi hỏi quấy rầy An Dương, cuối cùng hôm nay cũng chính thức thuyết phục đối phương ——
Đêm nay, mẹ con y sẽ cùng nhau đi ăn bữa tối, coi như là lời chúc mừng sinh nhật y lên 25 tuổi.
Nhân viên tiếp tân cười đến ngọt ngào: “Bạn trai tôi làm cho á, Ah Tiểu Lê Tổng, hôm nay sinh nhật anh đúng không?”
“Gì?”
Lê Vu An khẽ giật mình.
Y xưa nay chưa bao giờ tiết lộ sinh nhật của mình với người khác, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, bạn bè bên cạnh y càng ngày càng ít đi, An Dương thậm chí bị bệnh một thời gian, sinh nhật hàng năm cũng không có người tổ chức, chỉ có thể coi như ngày bình thường mà trôi qua.
Cũng chính là năm nay hai mươi lăm tuổi, Lê Vu An muốn kỷ niệm một chút ——
Nũng nịu cầu xin An Dương cùng mình tổ chức sinh nhật, còn sớm mua cho mình một bộ quần áo mới, y sợ nói ra sẽ bị người khác cười nhạo.
Nhân viên tiếp tân bưng một hộp bánh gatô nhỏ đến trước mặt Lê Vu An: ” 10 phút trước cái bánh này được giao tới, còn nói là giao cho anh Lê tổng.”
“Cho tôi?”
Lê Vu An kinh ngạc, tiến lên xem bill đơn hàng
Trừ địa chỉ công ty bọn họ với tên của y bên ngoài, số điện thoại cũng được ẩn đi, thực sự không thể đoán được ai tặng.
Chị Lâu Ương? hay là Will?
Dù sao là ai cũng không thể là An Dương, bà ghét nhất là bánh gatô, nhiều lần còn nói qua khẩu vị của Lê Vu An một chút đều không giống con bà.
“…”
Trong đầu Lê Vu An thực sự không có nhiều người, chỉ có thể tạm thời bỏ cuộc, xách hộp bánh gatô được đóng gói tinh xảo trở lại trong phòng làm việc của mình.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, không có nhân viên làm phiền.
Lê Vu An mang theo “niềm vui ngoài ý muốn”, cẩn thận từng li từng tí mở hộp bánh gatô ra.
Bốn khối bánh gatô nhỏ, được phủ một lớp màu vàng nhạt bơ, đặc biệt nhất bên trên có một chú vịt nhỏ đang cõng một quả lê trên lưng được khắc bằng socola trắng và mứt, bên trên tròn vo, nhìn qua rất đáng yêu.
Quả Lê nhỏ, dường như được tùy chỉnh đặc biệt.
Lê Vu An nháy mắt liền bật cười, y xích lại gần đánh giá khối bánh gatô nhỏ, chóp mũi tràn ngập mùi kem bơ ngọt ngào, đáy lòng tràn ra niềm vui không thể tả.
Cũng năm sáu năm rồi đi?
Từ khi ba Lê qua đời, không có ai chuẩn bị cho bánh gatô và quà sinh nhật cho y nữa, cho dù một người mẹ là An Dương, cũng không phải người thích ăn bánh ngọt.
Lê Vu An lấy điện thoại ra, nghiêm túc chụp hai bức ảnh, khóe mắt lập tức thoáng thấy cây nến sinh nhật gần bên cạnh.
“…”
Y do dự suy xét một hồi lâu, lúc này mới rón rén đứng dậy.
Cửa văn phòng đã khóa, rèm cửa phía trước đã được kéo lại, thậm chí còn cố tình kéo màn cửa xuống.
Ánh sáng bên trong phòng tối xuống.
Lê Vu An bước nhanh trở lại bàn, lấy ra một cây nến, sau đó móc ra cái bật lửa mang theo bên người, răng rắc bật lửa.
Ánh nến yếu ớt cô tịch nhảy vọt lên.
Lê Vu An nhanh chóng cảm thấy ấm áp, chắp tay cầu nguyện:
Nguyện vọng thứ nhất, hi vọng mẹ luôn bình an khỏe mạnh.
Nguyện vọng thứ hai, hi vọng trò chơi Lê Minh và « Mạt Vụ » có thể thuận lợi phát triển.
Nguyện vọng thứ ba ——
Lê Vu An mở mắt ra, nghĩ một hồi vẫn là đem nguyện vọng của mình nhường lại: “Hi vọng mọi việc sau này của học trưởng đều diễn ra thuận lợi.”
Ba nguyện vọng kết thúc.
Lê Vu An nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến đang cháy, cầm chiếc thìa nhỏ trong túi nilon, một hơi lại một hơi trân quý mà nhấm nháp vị kem.
Vị ngọt yêu thích bùng nổ trên đầu lưỡi.
Lê Vu An hài lòng cong môi, lẩm bẩm: “Chúc mình sinh nhật vui vẻ.”