“Mẫu hậu, chúng con đi về trước rồi.” Hiên Viên Ngạo đứng dậy.
Thái hậu nhìn nhìn bọn hắn, cười gật gật đầu: “Trở về đi, nhớ rõ bồi bổ thân thể cho Tam nhi , đừng để tôn nhi của ai gia bị đói !”
“Vâng!” Hắn đương nhiên sẽ bồi bổ cho nàng , tiện nhân này , liền là đáng đánh đòn!
“Mẫu hậu, để cho Vương gia đi về trước đi, con dâu muốn ở lại với mẫu hậu .” Nói xong nịnh nọt xem thái hậu, người giữ ta lại đi, giữ ta ở lại đi, để cho hắn một người trở về đi!
Rồi sau đó căm tức liếc Hiên Viên Ngạo một cái, đặc biệt sao anh muốn về thì một mình trở về đi , kéo theo tôi làm cái gì? Ở nơi này có soái ca a, lão nương mới không quay về!
Khuôn mặt lạnh lùng của Hiên Viên Ngạo lại đen, tiện nhân này còn muốn để cho hắn đi về trước, chờ hắn đi thì thuận tiện để cho nàng thông đồng nam nhân phải không? Nằm mơ!
Thái hậu đang muốn mở miệng, liền nghe Hiên Viên Ngạo nói : “Mẫu hậu, nhi thần có một số việc muốn thương lượng với vương phi .”
“Vậy được rồi, Tam nhi hãy đi về trước đi, khi nào có thời gian trở lại cùng ai gia!” Thái hậu nghe xong Hiên Viên Ngạo nói, lập tức xuống lệnh đuổi khách.
Vũ Văn Tiểu Tam một bộ biểu tình chết cha mẹ , mím mím môi, vẻ mặt cầu xin đối với thái hậu mở miệng: ” Vâng , con dâu cáo lui!”
Hu hu hu. . . . . . Có rảnh đến người ? Ta không phải nghĩ muốn bồi người , ta là nghĩ muốn cua soái ca a!
“Uh`m! Lui ra đi.” Thái hậu xem bộ dáng không tha của nàng kia , lại vẫn cho là không nỡ chính mình, cảm thấy hơi chút cảm động vỗ vỗ tay Vũ Văn Tiểu Tam , rồi sau đó quay đầu đối Phượng Hoa phân phó, “Tuyên Lật phi các nàng tiến vào.”
” Vâng !” Phượng Hoa đi theo đoàn người Hiên Viên Ngạo ra ngoài. . . . . .
Đi đến trước mặt Hiên Viên Triệt , Vũ Văn Tiểu Tam lại vẫn lưu luyến quay đầu nhìn hắn một cái, Hiên Viên Triệt đối với nàng cười cười, cười đến nàng tâm hoa nộ phóng, tình cảm ly biệt bi thương trong nháy mắt tan thành mây khói!
Không để ý sắc mặt xanh mét của Hiên Viên Ngạo , trả lại cho Hiên Viên Triệt một cái tươi cười sáng lạn hết cỡ , ngâm nga một một câu hát không biết tên vênh mặt lên đi theo phía sau Hiên Viên Ngạo , cước bộ nhẹ nhàng vô cùng, đầy đủ biểu lộ tâm tình đang sung sướng của nàng .
Chỉ là cước bộ của nàng càng nhẹ nhàng, thì nam tử phía trước nàng sắc mặt lại càng đen! Nếu không phải đang ở trong điện của mẫu hậu , hắn cần phải làm thịt nàng !
Đến chỗ cửa đại điện, cùng chào hỏi với các phi tử của Hiên Viên Mặc , ài, đáng tiếc hôm nay không gặp được soái ca Hiên Viên Mặc ôn nhu kia ! Ài. . . . . . Bất quá gặp được Hiên Viên Triệt cũng làm cho người ta happy rồi ! Nhớ lại sắc mặt lại chuyển biến một chút.
Hiên Viên Ngạo liếc mắt xem xét biểu tình thay đổi thất thường của nàng , ẩn ẩn có thể đoán được trong lòng nàng suy nghĩ, một hơi kìm nén tại ngực, tức giận đến mức hắn suýt nữa muốn đánh ! Nữ nhân chết tiệt này!
Ra khỏi hoàng cung, bởi vì Vũ Văn Tiểu Tam cúi đầu, suy nghĩ như thế nào có thể cùng Hiên Viên Triệt ngẫu nhiên gặp lại , khiến cho Hiên Viên Ngạo trước lên xe ngựa, Nguyệt Vô Hạ theo sát trên này. Rhời điểm nàng ngẩng đầu chuẩn bị lên xe thì nghe thấy bên trong xe truyền ra một tiếng: “Xuất phát!”
“Này! Hiên Viên Ngạo, lão nương còn không có lên xe a!” Mỗ nữ tức giận đến giậm chân!
“Vương phi hôm nay liền chính mình trở về đi, cố gắng suy nghĩ xem mình đã làm sai cái gì!” Tiếng nói vừa dứt, vung tay lên, xa phu liền lái xe rời đi. . . . . .
Tốc độ chạy rất nhanh , làm cho người ta chớ đuổi. . . . . . Bởi vì khẳng định đuổi không kịp! Mỗ nữ nhe răng trợn mắt đứng ở phía sau , nghiến răng nghiến lợi đối với xe ngựa ở nơi xa chửi ầm lên: “Hiên Viên Ngạo, nếu là ngày nào đó ngươi rơi vào trong tay lão nương , lão nương sẽ đem ngươi ngũ mã phanh thây! Đặc biệt sao ! Vương phủ khoảng cách xa như thế , còn muốn lão nương chạy chết a! Hiên Viên Ngạo, ngươi con heo này ! Lợn chết! Ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế được!”
Hạ triều bọn quan viên nhao nhao quay đầu lại đây , nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, mỗi người đều co rúm lại gật đầu hành lễ: “Tam vương phi!” Rồi sau đó rất nhanh tháo chạy. . . . . .
Ta đi! Ngay cả vương gia mặt lạnh giết người như ngóe mà còn dám mắng như vậy ,nếu muốn giết bọn hắn chẳng phải là giống như bóp chết một con kiến sao? Bọn hắn không chạy, chờ điều xấu trước mắt a!
Vũ Văn Tiểu Tam xem xét bóng lưng các đại thần thoát được rất nhanh , khóe miệng hơi hơi giật giật, nếu là đợi phụ thân ra đây , thấy nàng một người bị để ở nơi này lại không tránh khỏi đau lòng, oa. . . . . . Từ từ, nhãn tình sáng lên! Nàng nên ở chỗ này chờ phụ thân đi ra , để cho phụ thân đi thu thập con heo Hiên Viên Ngạo kia , xem hắn còn dám khi dễ nàng!
Nghĩ tới đây, một đôi mắt tràn đầy chờ mong quét cửa hoàng cung, miệng nói lảm nhảm: “Phụ thân a, nhanh lên ra đây , giúp ta giáo huấn tên hỗn đản nào! . . . . . .”
Chợt , bên tai truyền đến một giọng nói cực từ tính lại mang theo một chút ý cười: ” Đây không phải tam vương phi sao?”
Người nào đang bảo ta? Quay đầu, liền thấy một gương mặt tuấn tú đang phóng đại trước mặt nàng , tâm trùng điệp nhảy dựng, thậm chí cảm giác hô hấp đều đã khó khăn , người này quần áo áo trắng, so với mình vẫn còn đoạt hồn người a, khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta mê say, kia đôi mắt cười như không cười tựa hồ muốn đem người hút đi vào, hút tâm hồn người. . . . . .
Một giọt nước miếng, dọc theo khóe miệng chảy xuống, mồm miệng không rõ nói: “Anh là ai? Làm sao mà nhận thức tôi?”
Nam tử kia nhẹ nhàng cười, lại càng mê đảo ba hồn bảy vía của Vũ Văn Tiểu Tam : “Tính ra , ngươi nên gọi ta một tiếng hoàng thúc.”
Nói xong nhìn nhìn bên người nàng , kinh ngạc nói: “Ngạo a?”
Lời này vừa hỏi , Vũ Văn Tiểu Tam mặt liền đen một nửa! Nổi giận đùng đùng mở miệng: “Không cần nói về con heo kia với ta ! Hắn ngồi xe ngựa chạy về vương phủ đầu thai rồi !”
Chạy về vương phủ đầu thai rồi hả ? Lời này nói ra làm Hiên Viên Vô Thương và Đình Vân ở phía sau khóe miệng giật giật nghiêm trọng . . . . . .
Hiên Viên Vô Thương xinh đẹp cười, từ trong tay áo lấy ra khăn tay, đưa cho nàng. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam sửng sốt, không rõ chân tướng, người nọ cười cười, đưa khăn thêu lau hết nước miếng mới vừa từ miệng nàng chảy ra . . . . . .
Chợt , gương mặt dày hơn tường thành của mỗ nữ trắng xanh đỏ! Quá dọa người , nước miếng. . . . . .
“Ta đưa ngươi về vương phủ được không ?” Ôn nhu mở miệng.
Người nào đó bị mê đến thất điên bát đảo gật gật đầu, rồi sau đó lại lắc lắc đầu: ” Không được , ta muốn chờ phụ thân ta , tìm phụ thân ta. . . . . .”
Nam tử đối với Vũ Văn Tiểu Tam tà mị cười, đi về phía trước vài bước, kéo gần khoảng cách lại cùng Vũ Văn Tiểu Tam, rồi sau đó có chút ái muội mở miệng: “Mỹ nhân không muốn cùng ta ngồi chung một xe?”
“Ta muốn ! Ta nguyện ý!” Gần gũi nhìn gương mặt xinh đẹp của hắn kia , người nào đó bị mê đảo thần chí không rõ, điên cuồng gật đầu! Trời ạ, rất đẹp trai a!
Đình Vân không đành lòng xem nên quay mặt đi, Vương gia nhà bọn họ vì tam vương gia đúng là mỹ nam kế đều đã sử dụng đi , đều bởi vì vừa lúc bọn hắn mới ra khỏi cửa cung , liền nghe thấy vị tam vương phi này có vẻ như nghĩ muốn châm ngòi quan hệ của tam vương phủ cùng với phủ tướng quân , vì muốn giúp tam vương gia giảm bớt phiền toái. . . . . . Ài. . . . . .
“Chúng ta đây đi thôi?” Hiên Viên Vô Thương cười giẫm chân trèo lên xe ngựa có giá trị xa xỉ!
Vũ Văn Tiểu Tam tràn ngập khát khao nhìn chiếc xe ngựa tuyệt đối rất đáng tiền bạc này , mồm miệng không rõ nói: ” Xe ngựa này là của anh ?” Ôi mẹ nó! Như vậy có tiền?
Hiên Viên Vô Thương xinh đẹp cười: “Đúng vậy, ngươi còn chưa lên sao?”
Nói xong đứng ở thùng xe vươn tay về trước , Vũ Văn Tiểu Tam cười đến cảnh xuân sáng lạn, ngồi ở trên xe này , khẳng định so với ngồi với BMW hay Roll- Royce ở thế kỷ hai mươi mốt đều phong cách hơn nhiều !
Nhớ đến nỗi khát vọng đối với tiền tài và mĩ nam , mỗ nữ lập tức ba chân bốn cẳng rất nhanh tiêu sái qua đi, đem móng vuốt của chính mình vươn ra. . . . . .
Xe ngựa hoa lệ dị thường hướng về phía tam vương phủ chạy tới, lưu lại không ít đại thần trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng xe ngựa , Vô Thương Vương gia không phải không gần nữ sắc sao? Còn có vừa mới nữ nhân kia , có vẻ như là tam vương phi đi? Này. . . . . .