Tên tiện nam này, đóng cửa mà vẫn còn làm lớn tiếng như vậy! Hại soái ca trong mộng của nàng đã không có! Nàng hôm nay không mắng hắn một trận, nàng sẽ không là Vũ Văn Tiểu Tam!
Mỗ nữ đi đến trước cửa, nhìn nhìn thị vệ hai bên , bọn thị vệ lập tức mở miệng: “Vương phi, chúng ta đi vào bẩm báo Vương gia!”
“Không cần!” Mỗ nữ một tiếng hét to, sau đó. . . . . . Cực kì hung hãn nhấc chân, dùng lực. . . . . . một cước đá văng cánh cửa!
Tiếng nói tiếng cười tràn đầy đại điện trong nháy mắt an tĩnh lại. . . . . .
Hai nam nhân ngồi hai bên trái phải đồng loạt quay đầu nhìn cái chân vừa đạp cửa kia. . . . . .
Nam tử ngồi trên chủ vị đen mặt nhìn cái chân đang đặt trên cửa kia. . . . . .
Mỗ nữ nâng bàn chân vừa đạp cửa lên , mặt đầy lửa giận đánh giá tình hình trong đại điện . . . . . .
Chợt . . . . . . Sắc mặt tức giận đến đỏ bừng cứng đờ, tiếp theo chuyển sang mầu hồng nhàn nhạt , ánh mắt tỏa ra đào tâm, nhìn hai người đang ngồi bên cạnh Hiên Viên Ngạo . . . . . .
Bên trái là một nam tử văn nhã tuấn tú , càng xem càng làm cho người ta đặc biệt thoải mái, phải gọi là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc. . . . . .
Bên phải là một nam tử khí phách sắc bén , trên mặt còn có một vết sẹo mờ càng tôn thêm cho gương mặt cương nghị kia có vị nam nhân . . . . . .
Mẹ kiếp, nhìn ánh mắt kinh ngạc của hai người bọn họ , khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Văn Tiểu Tam khó có được đỏ lên, nhiễm lên một chút ý tứ khó xử . . . . . .
Mắc cỡ ngại ngùng đi vào, nhìn nhìn hai người bọn hắn , đang muốn mở miệng, lại nghe Hiên Viên Ngạo một tiếng gầm lên: “Vũ Văn Tiểu Tam, là ai cho ngươi vào?”
Mỗ nữ một hơi chặn tại ngực, rất muốn điên cuồng hét lên đối với con heo làm lớn tiếng ảnh hưởng tới giấc ngủ của nàng , nhưng là xét thấy soái ca ở trong này, nàng cố gắng nhịn xuống. . . . . .
“Vương gia lúc này chiêu đãi khách nhân, làm nữ chủ nhân của vương phủ , người ta đương nhiên nên tham dự . ” Vũ Văn Tiểu Tam nói xong thâm tình khẩn thiết dừng ở hai đại soái ca.
Úy Trì Phong cùng Phùng Giang liếc nhau, vì sao bọn hắn cảm thấy được ánh mắt của vị vương phi này nhìn bọn hắn có chút. . . . . . Quái dị?
Tuy là kinh ngạc, nhưng hai người vẫn lại cùng đứng dậy, đối Vũ Văn Tiểu Tam hành lễ: “Bái kiến vương phi!”
“Ây da, không cần khách khí, hành cái gì lễ , hành lễ có vẻ không quen a!” Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì nói xong, trong ánh mắt đều là một lùm một lùm mộng ảo . . . . . .
Hai người nhìn nhìn bộ dáng thân thiện của nàng , liếc nhau, sau đầu mỗi người treo một giọt mồ hôi lạnh, bọn hắn cùng vương phi rất quen thuộc sao?
Xem bộ dáng cao hứng phấn chấn của tiện nhân kia , lồng ngực mỗ Vương gia lại bắt đầu kịch liệt lên xuống, tiện nhân này ! Thấy nam nhân anh tuấn liền là đức hạnh này đây ! Nàng coi Hiên Viên Ngạo hắn đã chết hay sao?
“Được rồi , nơi này không có chuyện của vương phi , vương phi đi về trước đi!” Hiên Viên Ngạo lạnh lùng hạ lệnh trục khách.
Mẹ kiếp ! Đem lão nương đánh thức liền tính , rất không dễ dàng nhìn thấy hai vị soái ca lại còn bắt ta trở về? Ngươi nghĩ rằng ta cũng ngốc giống ngươi à?
Mỗ nữ ở trong lòng hung hăng đem Hiên Viên Ngạo mắng một trận, rồi sau đó cười tít mắt mở miệng: “Vương gia, vương phủ không phải lúc nào cũng có khách đến đây, bổn vương phi nếu là trở về, có vẻ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa a! Vương gia là đại nam nhân, tâm tư khó tránh khỏi không có để ý như nữ nhân chúng ta , nô tì sợ người nhất thời không chú ý , thất lễ với khách nhân, cho nên nô tì liền cả gan nghịch ý Vương gia , ở lại rồi !”
Nói xong, không đợi Hiên Viên Ngạo đáp lời, liền đối với hai vị soái ca đang xấu hổ đứng ở đằng kia mở miệng: “Hai vị là?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Ngạo nhiễm lên hừng hực lửa giận, Phùng Giang và Úy Trì Phong là phụ tá đắc lực của hắn , đồng thời cũng là huynh đệ xuất sinh nhập tử là huynh đệ tốt của hắn , hôm nay thật không dễ dàng cùng gặp bọn họ , mà tiện nhân này lại vào đây phá rối!
Nếu là trên tay Hiên Viên Ngạo có một chiếc dao phay, thì không thể không phi vào nữ nhân kia !
Nam tử tuấn tú lịch sự mở miệng: ” Bẩm vương phi, thuộc hạ Phùng Giang!”
Phùng Giang —— là thủ hạ của Hiên Viên Ngạo đồng thời cũng là Đệ Nhất Đại Tướng, dũng mãnh vô cùng, cái gọi là đánh tất thắng, công nhất định khắc! Vốn có tên gọi là “Sát thần” !
“Bẩm vương phi, thuộc hạ Úy Trì Phong!” Nam tử còn lại mở miệng.
Úy Trì Phong ——thủ hạ thứ hai của Hiên Viên Ngạo , một thế hệ”Sát Thần” , đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi!
“Ừ, tên rất hay, tên rất hay!” Mỗ nữ cười hì hì gật đầu, rất nhanh suy tư làm như thế nào để ngáng chân con heo Hiên Viên Ngạo dám phá giấc ngủ của nàng , lại vẫn không ảnh hưởng đến việc nàng theo đuổi soái ca, hừ. . . . . .
Hai nam tử sau đầu mỗi người đều xẹt qua một đường hắc tuyến. . . . . . Dưới tình huống bình thường không phải là nên nói vài câu khách sáo giống như ” ngưỡng mộ đã lâu ” , hoặc là nói một chút an ủi như là bọn hắn đi theo bên người Vương gia rất vất vả ư ? Vậy “Tên rất hay” là ý tứ gì?
Chợt mỗ nữ nào đó hai mắt sáng lên, rồi sau đó dừng lại ở trên gương mặt của Phùng Giang tinh tế đánh giá, lại vẫn lộ ra một bộ dáng suy tư . . . . . .
Thấy thế Phùng Giang có chút như lọt vào trong sương mù, da đầu run lên, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi. . . . . .
Trái lại ở vị trí chủ tọa Hiên Viên Ngạo có chút không thể nhịn được nữa mở miệng: “Vương phi tới cùng đang nhìn cái gì?”
“Nếu là bổn vương phi không đoán sai, Phùng Giang là tướng quân đi?” Nàng có vẻ đăm chiêu mở miệng.
Này. . . . . . Chẳng lẽ vị vương phi này ngay cả hắn đều không có nghe qua? Ra ngoài đánh trận vài năm , ở kinh thành mọi người đều quên hắn rồi hả ?
Tuy là có chút không nói gì, nhưng vẫn cung kính mở miệng: “Bẩm vương phi, thuộc hạ thật là tướng quân dưới trướng Vương gia !”
Mỗ nữ vây quanh hắn chuyển đổi vài vòng, thỉnh thoảng thở dài, lại thỉnh thoảng nhíu mày, ra vẻ bộ dáng của một cao nhân. Rồi sau đó mở miệng: “Kỳ thật đêm hôm qua bổn vương phi xem sao , liền tính tướng quân hôm nay sẽ đến!”
Đêm qua xem sao? Nữ nhân này còn có bản lĩnh này nữa ? Hiên Viên Ngạo vẻ mặt hoài nghi xem nàng, chợt mặt tối sầm, nữ nhân này đêm qua không phải làm cả một đêm mộng tưởng hão huyền sao, xem sao cái gì?
“Mong vương phi vui lòng chỉ giáo!” Phùng Giang bộ dáng cung kính , có thể làm vương phi của Vương gia , nhất định không phải người bình thường.
“Lấy tài của tướng quân , làm sao có thể ở vị trí này ? Số mệnh của tướng quân không phải là như vậy, y bổn vương phi xem ra, tướng quân phải làm. . . . . . Làm Thừa tướng mới đúng!” Mỗ thần côn dương dương đắc ý nói xong, lại nhớ lại những lời mà chính mình vừa nói, đột nhiên có một loại kích thích che miệng mình lại , khóe mắt có một chút giật giật!
Sặc. . . . . . Nàng vốn là muốn nói với tài năng như ngươi , phải làm đại soái, sau đó kích Phùng Giang phấn khởi phản kích, đem Hiên Viên Ngạo một cước giẫm xuống, kết quả không biết lại nói thành”Thừa tướng” . . . . . . Chết tiệt. . . . . .
Quả nhiên, Úy Trì Phong vẻ mặt không tin nhìn nàng, cảm thấy thầm nghĩ: tên Phùng Giang kia, mặc dù có thời điểm nói chuyện thích bắt chước danh nhân nhã sĩ , nhưng trên thực tế là một chữ cũng không biết , lại còn làm Thừa tướng?
Hiên Viên Ngạo lại càng là vẻ mặt không tin thêm một chút khinh bỉ !
Ai ngờ vậy mà Phùng Giang lại nhéo nhéo mi, suy tư , rồi sau đó nâng lên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc: “Tạ vương phi chỉ giáo! Thuộc hạ sinh ra ở danh môn thế gia, tổ tiên ra quá tám vị Tể tướng, nề hà về sau gia đạo sa sút, bị ép nhập ngũ, nhưng chưa bao giờ quên quá chí nguyện của tổ tiên , hôm nay chịu vương phi chỉ điểm, rộng mở tầm mắt ! Thuộc hạ quyết định trở về hăng hái khổ đọc, sẽ làm rạng danh Phùng gia ta!”
Cái gì? Mỗ nữ không dám tin trừng mắt to, nàng đối với vị soái ca này rất có hảo cảm , nàng đúng là vì muốn hại Hiên Viên Ngạo, mà không phải vì hại hắn a! Được rồi một vị tướng quân đi làm Thừa tướng, vậy không phải truyện cười sao? Này không thể được!
Hiên Viên Ngạo nghiến răng khanh khách , tiện nhân này, hại hắn còn không tính, còn muốn dẫn sai đường phụ tá đắc lực của hắn !