Hàn Tiên Sinh, Anh Là Của Em!

Chương 38


Được khuyến khích cố lên như vậy, Giang Mi Ảnh tắm rửa xong trước thời gian, tâm trạng cũng cực tốt, thậm chí còn ngâm nga lúc tắm.

Đến lúc ra khỏi phòng tắm, Giang Mi Ảnh còn nhận được tin nhắn Hàn Đống gửi tới.

Tin nhắn của Hàn Đống hai ngày nay đều bị Giang Mi Ảnh lơ đi, không dám trả lời.

Lúc này đây, Giang Mi Ảnh lại mở ra xem.

“《Thoát khỏi đảo không người》 rất thú vị.”

Mấy chữ ngắn gọn, nhưng lại làm Giang Mi Ảnh nhảy dựng lên vì sung sướng, còn có trọng lượng hơn lời khen ngợi của bất kỳ ai khác.

Cô sao chép lại đoạn tin nhắn ngắn này. sau đó đăng Weibo.

“Đinh” một tiếng, người theo dõi đặc biệt của Hàn Đống có cập nhật.

Hàn Đống mở điện thoại ra xem.

Tiểu Viên Cảnh Trường: “《Thoát khỏi đảo không người》 rất thú vị.”

Anh khẽ cười, yên lặng nhấn thích.

Trên TV, một cậu trai tơ nổi tiếng bằng nhan sắc thét “Ma a a a” chói tai, chạy thục mạng trên bờ cát trong đêm khuya, phía sau là mấy người nhân viên trùm vải trắng đóng vai ma quỷ đang nhanh chóng lại gần. Đoàn người nhắm thẳng vào trại đóng quân của các khách mời.

Hàn Đống bật cười “Xì” một tiếng.  

Trịnh Lâm Thiên bị Hàn Đống kéo đi xem hai tập liền, sau một ngày bận rộn, mắt cậu cũng không mở nổi nữa, lại bị một tiếng cười của Hàn Đống đánh thức, cậu mơ màng hỏi: “Vị minh tinh này còn chưa thoát được khỏi đảo sao? Còn ngu ngốc hơn người tập trước.”

Hàn Đống nói: “Tập này vừa mới bắt đầu.”

“À… Tha cho em đi sư phụ, xem ba tập liền rồi!” Trịnh Lâm Thiên khóc thét.

Chefcap: “Đúng là thú vị, phần biên tập thật sự tuyệt vời.”

Sau khi được bấm thích, Giang Mi Ảnh lại phát hiện ra bình luận này.

Giang Mi Ảnh mím mỗi, ngượng ngùng mà ngọt ngào cười cười, không biết vì lý do gì, cô chụp lại màn hình.

Cô mở tin nhắn Hàn Đống gửi tới hai ngày tước, WeChat, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn, cô không cẩn thận bấm phải.

Nụ cười trên mặt Giang Mi Ảnh biến mất trong chớp mắt.

Rơi xuống hầm băng.

“Nhóm lì xì cấp ba”, đây là tên nhóm WeChat này.

Bị kéo vào nhóm này từ bao giờ, cô không kiểm tra được nữa. Khi Giang Mi Ảnh bị thêm vào đã cùng lúc chọn chặn.

Giờ phút này cô không cẩn thận bấm phải, liền thấy được tên đầu sổ gây tội đẩy tin nhắn này ra.

Tiêu hòa kim: “Thần nữ cũng quay lại làm việc ở Phù Thành, không ai nhân tiện gọi cô ta sao? @Giang Mi Ảnh.”

Khuôn mặt Giang Mi Ảnh khó khăn lắm mới nuôi được thêm chút hồng hào, giờ biến mất sạch toàn bộ, trở thành trắng bệch.”

Toàn thân cô run rẩy, ngón tay cô run run lướt lên xem lịch sử cuộc trò chuyện.

Lịch sử cuộc trò chuyện từ một tuần trước.

Đây là lớp trưởng: “Ngày 28 tháng 5 là ngày đầu tiên của Tết Đoan Ngọ, mọi người có rảnh không? Họp lớp một phát đi.”

“Được nha được nha.”

“Đồng ý, ai ở Phù Thành đều có thể tới tham gia.”

Kéo liên tiếp xuống mấy chục tin nhắn nữa.

Mãi cho đến khi có người nhắc đến cô.

“Nghe nói Giang Mi Ảnh quay về Phù Thành làm việc.”

“Cô ta làm việc gì vậy?”

“Không biết, làm ở công ty điện ảnh, chắc không đến mức là minh tinh đâu nhỉ?”

“Chỉ như cô ta á? Còn làm minh tinh? Ha ha ha ha…”

Tiêu hòa kim: “Thần nữ cũng quay lại làm việc ở Phù Thành, không ai nhân tiện gọi cô ta sao? @Giang Mi Ảnh.”

Trở lại tin nhắn này.

Giang Mi Ảnh cụp mắt.

Sau vài phút ngắn ngủi, phía dưới tin nhắn này đã có rất nhiều trả lời.

“Được đấy, từ sau khi thi đại học chưa từng gặp lại cô ta.”

Bạch Anh, người bạn có quan hệ tốt với Giang Mi Ảnh hồi trung học đưa ra ý kiến khác: “Hay là thôi đi…”

“Đều là bạn học, có gì mà không tới được?”

…..

Giang Mi Ảnh nhét điện thoại xuống dưới gối, bịt chặt lại.

Cô thừ mặt, nếu được, cô muốn dùng gối bịt lại hết tất cả bóng ma đã qua, cả đời cũng không bỏ ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận