[Quyển 1] Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 11: An Bài



Edit: Roé

Lăng Hiểu luôn mang theo lệnh bài để ra vào Thiên Diễn Tông, cho nên thuận lợi mang theo Tả Việt vào cửa, đi thẳng tới đại điện.

“Vũ sư huynh! Một thời gian không gặp, tu vi của huynh càng tiến bộ đó!”

“Tả sư đệ, tu vi của đệ mới thật là cao thâm đó, một ngày tiến ngàn dặm!”

Trước đại điện, Vũ Hữu Đạo cùng Tả Việt vừa gặp liền ca ngợi lẫn nhau.

Tâng bốc đối phương càng nhiều càng tốt, dù sao cũng không bị mất tiền.

Hai người vừa ca ngợi lẫn nhau vừa tán gẫu một đống chuyện, đến khi Lăng Hiểu cảm thấy sắp ngủ gật đến nơi thì hai người mới tiến vào chủ đề chính—

“Vũ sư huynh, đây là tín vật sư phụ kêu đệ mang tới, mong huynh bảo quản cho kĩ, không thể làm mất.”

Tả Việt cẩn thận đưa một cái hộp bằng ngọc thạch cho Vũ Hữu Đạo.

Vũ Hữu Đạo không có mở hộp ra ngay, mà quay đầu lại mỉm cười nói với Lăng Hiểu: “Sư muội, muội cũng đã trở lại rồi hay là muội dẫn Tả sư đệ đi dạo quanh đây một vòng, để đệ ấy biết một chút về…”

“Muội phải đi về xem đồ đệ của muội rồi, xin lỗi không tiếp được!”

Lăng Hiểu ngồi nghe nửa ngày cũng không nghe được tin tức hữu dụng gì, nên không đợi Vũ Hữu Đạo nói xong, nàng liền xoay người rời đi không quay đầu lại.

Vũ Hữu Đạo đứng tại chỗ xấu hổ.

Còn Tả Việt thì cười thản nhiên: “Lăng sư muội vẫn giống y như xưa, luôn thích làm theo cảm tính.”

“Aiz, ta thật là càng ngày càng không quản được muội ấy rồi!”

Vũ Hữu Đạo thở dài một hơi: “Tương lai, nếu sư tôn phi thăng, thì toàn bộ tông môn này sẽ không có người quản được muội ấy nữa, hơn nữa người có thể quản được muội ấy, không chừng… chỉ có Tả sư đệ!”

Nói xong, Vũ Hữu Đao có chút thâm sâu liếc nhìn Tả Việt một cái: “Ta từng nghe sư tôn nói, hình như Tả sư đệ có ý định kết đạo lữ với sư muội ta?”

Vẻ mặt lạnh nhạt của Tả Việt hơi hơi đỏ lên, biểu tình có chút ngượng ngùng: “Thì ra Vũ sư huynh biết chuyện này, chỉ là không biết ý của Lăng sư muội như thế nào.”

Tiên môn liên hôn đương nhiên coi trọng môn đăng hộ đối.

Thiên Diễn Tông và Lăng Vân Kiếm tông luôn có quan hệ tốt, Tả Việt là đệ nhất thiên tài của Lăng Vân Kiếm tông, người tầm thường hắn không để vào mắt, chỉ có đệ nhất mỹ nhân Lăng Hiểu của Thiên Diễn Tông, khiến hắn nhìn bằng cặp mắt khác, ngày đêm mong nhớ.

Mặt khác, họ đều là tu sĩ, làm chuyện nghịch thiên, tu luyện là việc lớn nhất cuộc đời bọn họ, cho nên việc kết làm đạo lữ này, chỉ là tìm một người có thực lực tương xứng mà thôi.

Lăng Hiểu vẫn luôn là người đầu tiên hắn nghĩ tới, bởi vì trong thiên hạ, bàn về nữ tu có thực lực ngang ngửa hắn, chỉ có mình Lăng Hiểu mà thôi! Chắc chắn Lăng Hiểu sẽ không từ chối chuyện kết đôi này, tương lai hai vợ chồng có thể cùng nhau tu luyện thành tiên, còn có thể để lại giai thoại cho nhân gian.

Xét về mặt tình cảm…

Tả Việt luôn chuyên tâm tu luyện chưa bao giờ động tình, cũng không biết tình yêu nam nữ ở thế gian là cái gì, nhưng theo hắn nghĩ, hai người làm đạo lữ cũng không cần phải có tình cảm, chỉ cần một lòng tu đạo, là được rồi.

Lăng Hiểu lúc này đã về tới chỗ ở của nàng, nàng không biết Đại sư huynh và Tả Việt đã tính toán chuyện của nàng, nhưng nếu biết thì nàng cũng không thèm để ý.

Đến nơi, Lăng Hiểu liếc mắt liền thấy Lạc Vô Tình đang quét dọn trong sân.

Hai tháng không gặp, Lạc Vô Tình lại cao thêm, một thiếu niên mi thanh mục tú, dáng người ốm gầy, đang cầm cái chổi tập trung tinh thần quét sân.

Đây là chuyện đơn giản có thể dùng pháp thuật để giải quyết, nhưng khi sư tôn không có mặt, Lạc Vô Tình vẫn luôn nghiêm túc ngày ngày tới dọn dẹp. Đối với hắn mà nói việc quét dọn này đã là một thói quen, cũng là một loại tu hành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận