Edit: Quàng Thượng
Ở thế giới xuyên nhanh, vận mệnh và vị trí của mỗi người vốn dĩ đã được trời cao an bài tốt rồi.
Bọn họ là một đám NPC đã được sắp đặt sẵn, dù thế nào cũng phải không ngừng hoàn thành hết sứ mệnh của chính mình.
Trong thế giới [Vô tận tu tiên] này, Hoắc Đông Lưu ngoài được sắp đặt là môn chủ của Ma môn ra thì còn là một nam nhân vô cùng si tình, nữ nhân mà hắn yêu cả đời này kiếp này chính là đệ nhất thiên kiều của Thiên Diễn Tông, Thanh Ngọc tiên tử, Lăng Hiểu!
Lăng Hiểu: Kỳ thật ta từ chối vận mệnh như vậy.
Thân là NPC cao cấp cũng là thành phần ít ỏi còn giữ được ký ức và tư tưởng của bản thân trong thế giới này, Lăng Hiểu phải hoàn thành sứ mạng của mình đồng thời cũng có khả năng lớn nhất là thay đổi vận mệnh đã được sắp đặt của mình.
Cho nên vốn dĩ ở thế giới này Lăng Hiểu sẽ cùng Hoắc Đông Lưu tương ái tương sát cuối cùng cả hai tự tử vì tình… Nàng lựa chọn giả vờ không thấy Hoắc Đông Lưu!
Nhưng mà vận mệnh chính là kẻ đào mộ giúp người ta, mặc kệ là Lăng Hiểu ngược Hoắc Đông Lưu bao nhiêu lần, hay ăn trộm bao nhiêu đồ đạc của hắn, Hắc Đông Lưu lại trước sau như một yêu nàng như lúc ban đầu, yêu tới không thể tự kiềm chế được.
Lăng Hiểu: Tạo! Nghiệt! Mà!
………
Giờ này phút này, chỗ kho báu đa phần đều bị băng sương rét lạnh bao trùm.
Lăng Hiểu cũng không lưu tình, nhưng mà Hoắc Đông Lưu vẫn như trước lông tóc không hề bị tổn thương.
Không có cách nào nữa, ai bảo người ta là chủ của Ma môn tu vi sâu không lường được?
Lăng Hiểu cũng biết mình không phải đối thủ của Hoắc Đông Lưu, phát giận một lúc rồi sau đó dứt khoát ngừng tay, bất mãn nhìn hắn: “Không đánh, không đánh, không đủ mạnh, ta đánh không được ngươi!”
“Hửm?”
Hoắc Đông Lưu nhướng mày: “Hay là ta đứng im một chỗ, để nàng thỏa sức đánh?”
Nói xong, hắn thật sự đứng bất động tại chỗ, ma khí trên người nháy mắt cũng biến mắt không còn nữa.
Ánh mắt Lăng Hiểu chợt loé, Hàn Sương kiếm trong tay mang theo linh khí băng hàn cực kỳ bá đạo mà hướng về phía ngực của Hoắc Đông Lưu.
Nam nhân vẫn như cũ không nhúc nhích, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo ý cười ôn nhu.
Mũi kiếm còn cách ngực Hoắc Đông Lưu một milimet thì từ từ ngừng lại.
“A.”
Hoắc Đông Lưu cười nhẹ: “Ta biết mà… Nàng không nỡ làm tổn thương ta.”
Lăng Hiểu: …
Con mẹ nó…
Thật muốn một kiếm đâm chết cái đồ chết cũng không biết xấu hổ này!
Nhưng mà…
Hoắc Đông Lưu còn chưa thể chết được.
Bởi vì Lạc Vô Tình còn chưa lớn lên, cũng chưa vì biến cố của tông môn mà gia nhập vào Ma môn.
“Ngươi bớt tự mình đa tình đi, ta là nể mặt giùm cho bảo vật của ngươi, nên giữ một mạng của ngươi thôi.” Lăng Hiểu thu hồi kiếm khôi phục lại bộ dáng cao lãnh: “Nơi này của ngươi chính là chỗ tiếp tế của ta, ta phải giữ lại mạng của ngươi, để ngươi cướp đoạt bảo bối nhiều một chút, sau đó ta lại lấy mấy pháp bảo này đi đối phó lại Ma môn của các người, thế nào, ngươi có tức không?”
Hoắc Đông Lưu :…
Hắn thật sự quá thích nữ nhân này rồi, rõ ràng nàng không dữ một chút nào lại cứ thích giả vờ rất dữ tợn, bộ dáng xảo quyệt.
Đối phó Ma môn?
300 năm nay, nàng đã giết qua một người nào của Ma môn?
Không, chưa từng.
Nàng không nỡ nha.
Đây bởi vì yêu nha!
Lăng Hiểu: Mơ mộng là bệnh, bệnh tình của ngươi đã nguy kịch rồi Hoắc Đông Lưu à!
Lăng Hiểu không giết người là bởi vì nàng lười chẳng muốn động tay, lười giết người, hơn nữa… Thân là một NPC, nàng thật sự không có hứng thú với đánh đánh giết giết.
Nhưng mà…
Tư tưởng của Hoắc Đông Lưu và nàng rõ ràng là hoàn toàn không giống nhau.
Nhìn thấy bản thân làm gì Hoắc Đông Lưu cũng sẽ không tức giận, Lăng Hiểu thật sự cảm thấy nhàm chán.
“Bỏ đi, không đánh, ta đi nha! Còn phải về nhà nuôi đồ đệ đây!”
Lăng Hiểu nói xong liền chuẩn bị nghênh ngang rời đi, dù sao Hoắc Đông Lưu cũng sẽ không làm đau nàng, những người khác trong Ma môn cũng không có ai là đối thủ của nàng.