Sáng hôm sau….
– Tiểu Na….
– Thẳng bé đâu rồi?
Trịnh Tú Thi bước vào phòng con trai nhỏ nhưng không thấy cậu đâu liền thắc mắc.
Nhưng ngẫm nghĩ một lát thì cô liền có thể đoán ra rằng cậu đang ở đâu.
Khẽ bước đến căn phòng đối diện, tâm trạng của cô có chút lo lắng, chút nữa, cô phải nói gì với Khả Như? Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt đẫm nước mắt cùng với giọng nói nghẹn ngào của cô gái nhỏ thì trong lòng cô liền đau đớn.
Hít một hơi thật sâu, cô không thể khiến hai đứa trẻ lo lắng.
Cố gắng nở một nụ cười thật tươi, cô nhẹ nhàng mở cánh cửa ra thì thấy hai đứa nhóc đang ôm nhau nằm ngủ.
Mà nói đúng hơn thì con trai cô đang ôm lấy Khả Như, còn cô bé thì rúc đầu vào trong người của tiểu Nam.
– Tiểu Nam, Khả Như mau dậy thôi!
Cô bước lại gần giường nhẹ nhàng lây người của hai đứa.
Tiểu Thừa Nam thì hơi nhíu mày, đôi mắt cũng từ từ hé mở, còn Khả Như thì đã động đậy nhưng hai mắt vẫn cứ nhắm nghiền.
– Mẹ…
Tiểu Thừa Nam ngáp một cái rồi dụi mắt, hai mắt cậu mơ mơ màng màng mà nhìn mẹ mình, sau đó liền xoay qua bên cạnh mà gọi Khả Như.
– Anh…tiểu Nam…
Khả Như vẫn còn chưa ngủ đủ nên nắm lấy cánh tay của tiểu Thừa Nam mà xem như gối ôm, cô bé cười cười rồi lẩm bẩm gì đó nhưng đôi mắt vẫn không chịu mở.
Tiểu Thừa Nam tuy vẫn còn chưa tỉnh ngủ nhưng bị cái má phúng phính của Khả Như cạ tới cạ lui cũng không nhịn được mà cười.
Thây cô bé ngủ ngon như vậy cậu cũng không nhẫn tâm đánh thức nên đành nói với mẹ mình:
– Có lẽ lâu rồi em ấy không được ngủ ngon như vậy, mẹ ơi chút nữa con với em ấy sẽ xuống sau được không ạ?
Trịnh Tú Thi biết con mình quan tâm Khả Như trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ, nhìn hai đứa trẻ ngây ngô như thế cảm giác lo lắng muộn phiền gì cũng đều tan biến.
Cô gật đầu gương mặt hiền hậu mỉm cười dịu dàng đáp:
– Ừm, dẫu sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, nếu con muốn ngủ thêm chút nữa thì cũng không sao, mẹ xuống dưới trước, nếu cần gì thì có thể gọi mẹ hoặc người hầu giúp đỡ.
Nói xong cô lặng lẽ đưa mắt về phía Khả Như, thấy cô bé tuy ngủ nhưng miệng vẫn treo nụ cười trong lòng cô cũng an tâm hơn một chút.
Khẽ nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Chỉ là vừa mới đi ra đã gặp Hoàng Kỷ Hạ.
– Mẹ…
Hoàng Kỷ Hạ một mặt lạnh nhạt không nói gì chỉ nhìn chầm chầm vào cửa phòng, sau đó lẳng lặng quay lưng rời đi.
Nhìn bóng dáng của mẹ chồng xa dần, Trịnh Tú Thi chỉ biết cười khổ.
Rốt cuộc dù có làm gì thì mẹ chồng cũng chưa bao giờ xem bà là con dâu….
……..
Xuống dươi phòng ăn, nhìn thấy Hoàng Kỷ Hạ và Dương Thừa Hiên đã vào chỗ, Trịnh Tú Thi không nói gì chỉ im lặng rồi cũng nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình.
Nhìn thấy một mình cô, Dương Thừa Hiên không khỏi thắc mắc lên tiếng:
– Hai đứa nhỏ đâu rồi?
– Tụi nhỏ vẫn còn muốn ngủ thêm một lát.
Hai người mỗi bên một câu xong cũng im lặng bắt đầu dùng bữa.
Những người hầu trong nhà thấy không khí vô cùng im lặng liền không khỏi rùng mình.
Mỗi lần lão phu nhân đến đây thì thi y như rằng không khí đều bị đóng băng.
Xem ra phu nhân của bọn họ sẽ còn chịu khổ dài dài.
Họ nhìn nhau rồi đưa mắt nhìn về phía Tịnh Tú Thi mà không khỏi lo lắng, phu nhân thật là khổ mà….
Cứ nghĩ bầu không khí sẽ mãi yên tĩnh như vậy thì bỗng Hoàng Kỷ Hạ lên tiếng:
– Chuyện của đứa bé đó, cô tính như thế nào?.