Đó chính là, một tháng trước, có người nào đó trong nhóm bạn này thực sự tổ chức một buổi leo núi, trong đó có Mễ Na tham gia, còn có cả tôi.
Tổng cộng có mười bốn người cùng đi.
Trong đó còn có cả hình ảnh cụ thể.
Mà mười bốn người này, ngoài tôi ra, tôi nhận ra được năm người trong số họ. Mễ Na, ông chủ quán rượu, người phục vụ, và người đàn ông mà lần đó Diệp Thiên Trạch đã cho tôi xem ảnh thi thể.
“Đây là …” Tần suất nhịp tim và hô hấp của tôi vào lúc này gần như đã đạt tới cực đỉnh của một con người.
Trong đầu tôi là một mớ hỗn độn.
Cho nên có thể nói, những thi thể này, thật ra là những người bạn đồng hành cùng tôi và Mễ Na tham gia chuyến leo núi đó? Mà bọn họ, sau khi lên núi trở về, đã chết tập thể trong một tòa nhà châu Âu cổ kính ở ngoại ô thành phố. Tiếp theo sau, lần lượt từng người giống hệt họ xuất hiện trêи thế giới này, dáng dấp giống như đúc, nhưng không phải là bọn họ.
Như vậy…
Tôi nhìn chính mình trong ảnh.
Vậy tôi là ai?
Rõ ràng, mười ba thi thể được tìm thấy trước đây cũng không có tôi. Nếu như có, cảnh sát và những người còn lại sẽ không thể bình tĩnh mà đối mặt với tôi như vậy. Nếu nói về cái xác khô đó, thời gian chết đã quá lâu, rõ ràng thời điểm cũng không đúng. Tôi tự an ủi mình hết mức có thể, mình còn sống sờ sờ ở đây, không phải là một con quái vật gì cả.
Nhưng không hiểu sao, càng nghĩ, càng an ủi, tôi lại càng cảm thấy trái tim mình lạnh như băng. Thậm chí còn không biết có phải nó thật sự còn đang đập hay không?
Cảm giác này khiến tôi nghẹt thở.
Tôi vội vàng nghĩ về nơi đó, núi Mặc Sơn. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với những người bạn đồng hành, còn có cả tôi và Mễ Na vào một tháng trước.
Đêm càng lúc càng khuya.
Tôi trốn dưới gầm cầu gần con sông trong công viên cả một đêm, không biết có phải mình đã ngủ quên hay không. Khi tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy bên tay phải rất ngứa ngáy, chính là bàn tay đã đập vỡ tấm kính ngày hôm qua. Quay đầu nhìn, tôi sợ hết hồn, toàn bộ bàn tay đều dày đặc chằng chịt những côn trùng kϊƈɦ cỡ lớn nhỏ đủ cả như những hạt vừng đen, tôi vội vàng hất tay đuổi chúng đi.
Tay không bị chúng cắn, chỉ có vài vệt mờ do vết thương tối qua để lại, xem ra vẫn chưa bị ảnh hưởng đến da thịt.
Tất nhiên, tôi căn bản cũng không để ý đến những chuyện này vào bây giờ, toàn bộ tâm trí của tôi đều hướng về núi Mặc Sơn.
Tôi dự định lên núi Mặc Sơn ngay trong hôm nay.
Chỉ là bây giờ tôi mang thân phận một nghi phạm, không thể sử dụng các loại giấy tờ tùy thân. Cách duy nhất để lên núi Mặc Sơn, chính là bắt xe đến đó. Điều này hiển nhiên là không thực tế, hơn nữa cũng cần phải vượt qua các trạm kiểm tra giấy tờ. Biện pháp cuối cùng mà tôi nghĩ đến, chính là thông qua những mối quan hệ trước đây, thuê một chiếc ô tô, sau đó trốn trong cốp xe, giấu mình ẩn sau các thùng xốp cùng một số hàng hóa khác.
Đoạn đường đến Mặc Sơn mất khoảng 4 đến 5 tiếng lái xe, thời điểm khi bước xuống xe, trêи người tôi ngoại trừ mùi hải sản nồng nặc ra thì cả cơ thể còn cứng đờ không thể nhúc nhích được.
“Em nói này anh Tá, anh cuối cùng đã phạm phải cái quái gì đến nổi phải khổ sở thế này? Em thấy anh cứ thẳng thắn mà đi tự thú là được rồi, dù sao thì anh cũng …”. Tài xế bước xuống xe, cậu ấy tên là Trình Hải Đông, từng phạm sai lầm nhưng đã lập công chuộc tội nhờ tôi chỉ cách bắt kẻ chủ mưu. Khi cậu ấy bị đồng bọn của kẻ chủ mưu trả thù, còn được tôi cứu, từ đó giữa chúng tôi liền có giao tình.
“Tôi không phạm tội.”
“Đúng vậy, em cũng không khuyên anh đâu, mạng này của em là nhờ anh cứu. Dù anh có làm gì đi chăng nữa, em cũng giúp anh vô điều kiện. Hiện tại anh cứ trốn đi. Anh Tá, trước kia em cũng không biết là anh lại muốn đến đây cơ đấy, bây giờ thì tốt rồi, vừa vặn ở thôn này có họ hàng của em.”
Điều này làm tôi tương đối bất ngờ.
Có một ngôi làng nhỏ dưới chân núi Mặc Sơn, ban đầu vốn không có tên, nhưng người Tân Thành theo thói quen gọi nó là thôn Mặc.
Đây là một nơi hẻo lánh, dường như tổng cộng chỉ có mười mấy hộ gia đình, không nghĩ đến họ hàng của Trình Hải Đông lại sống ở đây. Hôm nay vào thời điểm liên lạc với cậu ấy đã là buổi chiều, đến đây thì cũng sắp chạng vạng tối. Mặc dù tôi rất nóng lòng muốn lên núi, nhưng với trạng thái này, có thể tôi sẽ té xỉu trêи đường núi cũng nên, thế thì mọi thứ đều thành công dã tràng cả.
Vì vậy, tôi đồng ý với đề nghị của Trình Hải Đông, tạm thời nghỉ dưỡng sức một ngày, sau đó đổi lấy một số thức ăn và nước tại ngôi làng này, rồi lên kế hoạch leo núi.
Trêи đường đi, Trình Hải Đông giới thiệu với tôi rằng ở đây cậu ấy có một cô chị họ, vì đầu óc có chút vấn đề bẩm sinh, trí thông minh lại kém, cho nên được gả đến thôn này. Khi tôi đến nhà của chị họ của Trình Hải Đông, tôi lại phát hiện ra gia đình này có chút quen mắt, cứ như thể trước đây tôi đã từng tới nơi này vậy.
Mà sự thật chứng minh, tôi thật sự đã đến đây.
Bé trai ở cửa thấy Trình Hải Đông đầu tiên, gọi cậu ấy là cậu, sau đó lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn tôi, suy nghĩ một chút liền bật thốt lên, nói: “Chú lại tới đây rồi?”
“Hả? Anh Tá Lạc, anh từng đến nơi này rồi sao?” Trình Hải Đông nhìn tôi nghi ngờ.
Nghĩ đến trí nhớ bị đứt đoạn của mình về những chuyện liên quan đến một tháng trước, tôi nghĩ đứa nhỏ này chắc hẳn không nhận sai.
“Có lẽ vậy.”
Sau đó cậu ấy giới thiệu tôi với chị họ, anh rể của mình, rất rõ ràng hai người này cũng nhận ra tôi. Nhưng trái ngược với bé trai kia, ánh mắt bọn họ nhìn tôi có chút sợ hãi. Đưa tôi đến đây, nhưng bởi vì sắc trời đã quá muộn nên Trình Hải Đông đêm nay cũng ở lại.
Tôi vốn muốn hỏi thăm hai vợ chồng kia một chút để tìm hiểu xem có chuyện gì đã xảy ra vào lần trước khi tôi đến đây.
Nhưng cặp vợ chồng này, tựa như xuất hiện trí nhớ đứt đoạn giống tôi vậy, họ không hề đề cập đến bất cứ điều gì. Ngay cả người chị họ bị Trình Hải Đông gọi là trời sinh đã bị thiểu năng trí tuệ cũng vô cùng kín miệng.
Tại sao lại như vậy?
Người lớn khó có thể cạy miệng ra được nên tôi nhắm vào đứa trẻ.
Đại khái khoảng tám giờ tối, đứa nhỏ đang cầm một ngọn nến ngồi xổm trong góc sân, có vẻ như đang chơi trò gì đó.
Tôi bước tới, “Người bạn nhỏ chơi cái gì thế?”
“Ơ? Chú đến rồi!”
Tôi mỉm cười, ngồi xổm bên cạnh cậu bé, lúc này dưới ánh nến lung linh, tôi thấy đứa nhỏ này hình như đang làm gì đó với một nắm đất đen chỉ to bằng nắm tay.
“Chà, nhóc con, chú có một số vấn đề muốn hỏi cháu, cháu có thể trả lời cho chú những gì cháu biết được không? Không được nói dối với chú đâu nhé.”
“Hả? Chú lại muốn đặt câu hỏi sao? Thôi được rồi!”
Lại?
Tôi tò mò về chữ “lại” này, nên hỏi tiếp: “Trước đây chú cũng từng đặt câu hỏi cho cháu?”
Bé trai gật đầu, tiếp tục dùng nến chiếu rọi vào nắm “đất đen”, đồng thời nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy!”
“Vậy chú đã hỏi cháu cái gì?”
Cậu bé nhìn ngẩng đầu, suy nghĩ một chút: “Lần trước chú có hỏi cháu, cháu có biết bản tính của côn trùng là gì không … Đúng, chính là hỏi thế!”
Tôi hoàn toàn không nhớ ra nổi mình đã hỏi qua đứa trẻ câu hỏi này.
“Vậy cháu trả lời thế nào.”
“Cháu nói cháu không biết, nhưng chú đã cho cháu câu trả lời.”
“Chú?”
Cậu bé nặng nề gật đầu, sau đó nói dằn từng chữ: “Chú nói, bản tính của côn trùng, là trung thành.”
Vừa dứt lời, cây nến trong tay cậu bé rơi xuống đất, ánh sáng hoàn toàn soi rõ nắm “đất đen” kia, hoàn toàn không phải đất, mà là một đống xác của những con kiến đen.