Harry Potter: The Girl Who Lived

Chương 1: Nỗi oan của Severus Snape


Trong chiếc tủ quàn áo tối om, một đôi mắt đột ngột mở ra.

Chủ nhân của nó liếc nhìn xung quanh một mảnh tối đen, cô cảm thấy khó thở vô cùng bởi không khí ở đây quá ít. Cô bé cố gắng sờ mó xung quanh, miệng không ngừng gào lên kêu cứu.

“Oa oa oa…” Nhưng những âm thanh cầu cứu mà cô phát ra vang lên lại tạo thành một loạt tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Điều này làm cô vô cùng hoảng sợ, nhưng cơn khó thở đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô về tiếng nói kỳ lạ của mình.

Hai chân cô đạp mạnh xung quanh, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng gào khóc. Cô vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không biết lí do tại sao mình biến thành như thế này, tiếng kêu của trẻ sơ sinh vang lên từ tủ quần áo. Cô chỉ cố gắng làm theo bản năng của con người – khao khát sống.

Cô hoảng sợ đến phát khóc, bối rối, hoảng hốt, mất bình tĩnh làm cô mất đi kiên nhẫn, tay chân mũm mĩm, béo núp càng cố gắng đạp thật mạnh vào xung quanh.

Cách cô một cánh cửa gỗ là một người đàn ông trông vô cùng hiểm ác với chiếc mũi khoằm vĩ đại và làn da nhợt nhạt. Mái tóc đen nhờn bóng dài chấm vai, càng làm tăng thêm mức độ u ám trong cái tia nhìn lạnh lẽo phát ra từ đôi mắt đen trên gương mặt của ông. Đôi mắt đen một cách lạnh lẽo ấy khiến mọi người dễ dàng liên tưởng đến những con đường hầm tăm tối. Bên cánh tay trái là hình ảnh mờ nhạt của dấu hiệu Hắc Ám. Dáng người đàn ông cao gầy ẩn sau chiếc áo choàng đen, khiến người khác liên tưởng đến một con dơi già quá khổ.

Người đàn ông đó khá bất ngờ trước tiếng khóc của đứa trẻ, ông cầm chặt cây đũa thần trong tay và hô lên: “Alohomora!!”

Cánh cửa của tủ quần áo lập tức mở ra, ánh sáng trong căn phòng soi rọi đứa trẻ sơ sinh trong tủ. Có vẻ như ánh sáng đột ngột làm đứa trẻ chói mắt, đứa trẻ nhắm tịt mắt lại, rồi mở ra, cố gắng thích nghi với ánh sáng từ bên ngoài.

Người đàn ông kì lạ đó lại gần đứa trẻ, đôi mắt đen tuyền lạnh lẽo nhìn vào đôi mắt hình quả hạnh màu xanh lá của đứa bé. Đứa bé bất chợt mỉm cười tươi tắn.

Đúng vậy, đứa bé trong tay người đàn ông chính là nữ chính của chúng ta, còn người đàn ông kì lạ đó tên là Severus Snape – một nhân vật phụ đóng vai trò quan trọng trong tiểu thuyết Harry Potter.

Cô liếc mắt đánh giá xung quanh căn phòng và phát hiện trên mặt đất là thi thể của một người phụ nữ xinh đẹp khoảng 20, 21 tuổi, mái tóc màu hung sậm dài đến ngang vai của bà xõa dài trên đất.

Cô vô cùng hoảng sợ, cho rằng Snape là kẻ giết người phụ nữ với mái tóc đỏ ấy.

Không rõ có phải do quá hoảng sợ hay không mà IQ của cô sụt xuống con số âm, nở nụ cười rực rỡ một cách chân chó để không bị giáo sư Snape giết. (Liên Sương: Cái này gọi là mèo mù vớ phải chuột chết!)

Chỉ thấy Snape đang bế cô vô cùng bất ngờ trước hành động ngớ ngẩn này, ánh mắt lạnh lẽo trong phút chốc lập tức trở nên nhu hòa, tựa như thông qua cô nhớ về một người mà hắn vô cùng yêu quý.

Đôi bàn tay gầy guộc của hắn vuốt ve đôi mắt cô một cách dịu dàng, trìu mến.

Song hình như ý nghĩ của hai người này là hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau, cho nên cô bé hoảng sợ tưởng giáo sư Snape là tên giết người biến thái muốn móc mắt của cô về sưu tập.

Lập tức, cô chảy nước mắt, gào khóc, tay chân vùng vẫy muốn thoát ly khỏi vị giáo sư mà cô cho là tên giết người, móc mắt.

Giáo sư Severus Snape lại cho rằng cô khóc vì nhớ mẹ, ánh mắt càng thêm đau lòng, tay vỗ về cô, dùng giọng trầm của mình nói:

“Đừng khóc nữa! Ta sẽ bảo vệ con! Từ giờ con là con gái của Severus Snape – Laura Snape”

Đáng tiếc, giáo sư Snape dùng ngôn ngữ mà Laura kém nhất – Tiếng Anh nói, khiến câu nói với nội dung vô cùng tốt đẹp, điển hình của những con người bác ái và giàu lòng thương qua tai cô nàng kém hiểu biết biến thành câu uy hiếp da man, đáng sợ : Ngậm miệng! Nếu không ta giết ngươi! Từ trước đến giờ ta chưa từng nương tay đâu!

Giáo sư Snape thể hiện sự tốt bụng hiếm thấy đột xuất của mình mà không hề hay biết mình bị đứa trẻ cho là phần tử cực đoan, nguy hiểm. Ông nhanh tay thu thập tất cả đồ đạc của Laura, xóa sạch mối quan hệ giữa cô bé và gia đình Potter.

Laura đáng thương, ủy khuất nín khóc, nằm ngoan ngoãn để cho giáo sư Snape mang về ‘hang ổ’.

Cô cố gắng thanh tỉnh, tập chung và chuẩn bị tinh thần đối mặt với kẻ giết người không ghê tay – giáo sư Severus Snape bị gắn ghép tội tình một cách oan uổng.

Nhưng thể chất của một đứa trẻ sơ sinh vốn rất kém, lại thêm một màn gào khóc, vận động chân tay kịch liệt của Laura khiến cô nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ của mình.

Nhiều năm về sau đó, khi Laura trở nên chín chắn và hiểu biết về thế giới phù thủy, mỗi lần nhớ về ấn tượng đầu tiên đối với giáo sư Snape luôn khiến nàng bật cười vì sức tưởng tượng vô hạn của mình.

Tất nhiên, để đảm bảo an toàn cho bản thân, bí mật này vẫn không bị nhân vật chính – vị giáo sư bị gán tội tình còn oan hơn Đâu Nga là Severus Snape phát hiện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận