Đến nơi dù không tình nguyện cho lắm nhưng cũng phải miễn cưỡng mà nằm lên đó cho người ta chụp…
…
..
…—————-…
Đã hơn một tuần kể từ khi cô tỉnh mọi thứ vẫn ổn trừ một việc.
Cô nhận được một cái túi và trong đó chức toàn bộ những thứ cô hay dùng trước kia, tuy rất muốn hỏi nhưng bây giờ cô chỉ biết rằng nơi đây là một thế giới bình thường và nếu hỏi cô ở đây làm nghề gì thì đó là học sinh….
Mà thôi đây không phải điều đáng để ý vấn đề ở đây là cô không thể dùng năng lực của mình không ma thuật,không linh lực thể thuật không thể dùng,yêu kí không thể gọi….
Thế này khác nào đang ở Lv??? đùng một phát thành Lv0 chứ không phải trước kia xuyên không đều dùng tốt sao…giờ…Vì thế nên bây giờ cô đang mất hồn ngồi trên taxi đi về nhà mặc cho cả nhà nói gì cô đều không nghe thấy.
…—————-…
Về đến nhà cô mới hoàn hồn mặc kệ mọi người nói gì cô chỉ nói cho có lệ rồi đi thẳng lên phòng mình, lấy cái túi đầy thần bí thứ không thuộc thế giới này ra xem kĩ một hồi thì chắc lần này không giống lần trước xem ra có người cố ý đưa cô đến thế giới này cả nhẫn trữ vật chuyên dụng của cô mà cũng mang đến đây đưa cô được không bình thường chút nào.
Nhìn quanh một lượt cũng chỉ có bức thư kì lạ kia đang nghi chẳng cần nghĩ cô cầm lên đưa qua đưa lại một lúc rồi ngã hẳn lưng xuống giường đưa bức thư xé bao ngoài xong lại thấy một ấn kí quen thuộc..đó là ấn kí của gia tộc cô…nhưng sao nó lạ ở đây, không phải nó đã….
Rồi chưa đầy một giây cô ngồi bật dậy lấy nội dung bức thư ra đọc.
Cô đọc từng chữ thật chậm đến mức thời gian có thể ngừng lại không khí quang cô không thể di chuyển nữa, xung quanh cô tối đen như mực.
Có cái gì đó khiến cô khô thể tin được đồng tử của cô co lại rồi giãn ra mọi thứ xung quanh đều trở nên khó chấp nhận bất giác một dòng nước lạnh từ đâu đó rơi trên má cô
– Ha…hay thật đấy….ahahaaha…!
Tiếng cười lớn rồi nhỏ dần rồi chuyển thành tiếng khóc bây giờ cô chỉ mong có một người hiểu cô rồi nói “Tất cả chỉ là một lời nói dối!”
DỐI TRÁ….dối trá..thật buồn cười…
Bây giờ trong lòng cô cảm thấy rối tung cộng thêm một cơn đau đầu…lúc này cô nên làm gì đây…đó là những gì trong tâm cô lững lự…Thật buồn ngủ!!
…—————…
…5 giờ chiều……
Cô ngủ một mạch đến khi màu xanh bầu trời chuyển sang màu đỏ thẫm hệt máu…Từng ánh sáng đỏ xuyên qua kính của cửa sổ xanh bước lên khuôn mặt cô đang ngủ lúc bây giờ.
Cô thức giấc, một cảm giác nặng nề hiện rõ trên mặt cô khi tia nắng đỏ chạm vào.
Thức giấc giấc với một cảm giác không mấy dễ chịu, cô muốn tránh nó nhưng lại gặp phải bức thư quay mặt đi thì gặp phải mà hệt màu máu vậy, cô nhớ lại những gì trong thư viết.
Nếu như đúng thì cô căn bản là người thế giới này….nhưng sao cô lại quên đi chúng được chứ ” Họ” sao cô có thể quên…!xem ra chỉ còn cách tự mình khám phá giống bao lần thôi.
– Ghét nhất trò này mà…hầy…
Bỗng nhiên, bên ngoài phong có một giọng nói vang lên:
– Chị ơi xuống ăn cơm!
– Biết rồi…
À quên giới thiệu, cô bây giờ là Thất Nguyệt Y học lực bình thường, trí tuệ bình thường, EQ thấp không ai bằng.
Nói thật lúc cô nhìn mình trong ảnh gia đình sao ta…nhan sắc này phải gọi là ưa nhìn ngoại trừ chiều cao 1m68cm ra thì mọi thứ đều bằng phẳng hơn sân bay.
Nhìn mình trong gương nói thật phải cải tạo lại nhiều.Không thể tin được đây là bản thể gốc của bản thân mình mà..!!!
Về nhưng thứ khác cô biết được đây là một đất nước với tên Việt Nam, gia đình bản thân bình thường làm ăn kiếm tiền qua ngày….mà thôi vậy.
Bước xuống nhà dưới thấy tất cả mọi người đang chải chiếu ( với cô đó là thảm cói) ăn cơm cô liền ngồi xuống một vị trí còn trống:
– Ăn cơm thôi ạ! Mời mọi người mời cơm!
Rồi tất cả bắt đầu ăn, bữa cơm trông thật ấm cúng đối với cô đó là một sự ảo diệu với bản thân lúc trước…à mà thôi ” lúc trước” nó không thích hợp dù sao là cô đã từ rất lâu quên đi cái cảm giác này!.
Mọi người nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên mẹ hỏi cô
– Nguyệt…khỏe hẳn chưa?
– Rồi..mẹ ạ!
– Vậy mà đi học được rồi đúng không!
” Hả…học sao hầy…không ngờ lại quay lại thời học sinh đó…”
– Vâng…ạ!
Thật đúng là vi diệu mà, khi trước kia chỉ có cô dạy người ta nay lại bị dạy lại…Đúng là cuộc sống mới mà…..