Năm mười bốn tuổi, Bạch Lê đã đến cô nhi viện Hạnh Phúc, nàng dừng lại ở góc đường và lén nhìn một cô gái.
Thương Nam mười lăm tuổi ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một cành cây, vẽ hình bánh sinh nhật, sau đó uốn cong ngón tay cái, giả vờ thắp nến, chắp hai tay và nhắm mắt lại. Cô lẩm bẩm, chắc là đang ước điều gì đó. Bạch Lê chỉ thấy miệng cô ấy cử động chứ không nghe được âm thanh gì.
Cầu nguyện xong, Thương Nam mở mắt, lại cầm cành gỗ lên, như đang cắt bánh sinh nhật.
“Đây là của cậu, đây là của tôi, chúc mừng sinh nhật thứ mười lăm.”
Rắc một tiếng, Thương Nam giật mình, lập tức ném cành gỗ đến.
“Ai?!”
“Là tôi.”
Bạch Lê bước ra và nhìn chằm chằm vào chiếc bánh sinh nhật trên mặt đất.
Phản ứng đầu tiên của Thương Nam chính là di di bàn chân: “Nhìn gì vậy?”
Bạch Lê bị cành cây ném trúng rất đau, nhưng nàng không hề tức giận, sờ túi, lấy kẹo đã chuẩn bị sẵn ra. Nàng vội vàng sờ tóc, gỡ chiếc kẹp tóc sau gáy xuống.
“Em không có ý nhìn trộm. Chúc mừng sinh nhật. Hôm nay đến đây vội quá, cái này coi như quà sinh nhật cho chị.”
Mái tóc xoăn của cô gái lập tức bung ra, buông xõa trên vai như sóng biển, bị gió thổi làm rối tung.
Thương Nam nhìn cô gái, lại nhìn chiếc kẹp tóc trong tay nàng, bên trên có đính một viên ngọc trai, sáng bóng và đẹp đẽ như chính chủ nhân của nó.
“Tôi không cần.”
Quay đầu và bỏ đi.
Bạch Lê vội vàng đuổi theo.
“Sao chị không muốn? Là quà sinh nhật mà. Chị tên gì?”
“Sao trước đây em chưa từng gặp chị?”
“Em mười bốn tuổi, chị bao nhiêu tuổi? Ô ô ô… Em nhớ rồi, chị đã nói mình mười lăm tuổi.”
Thương Nam đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn nàng.
“Em thật ồn ào.”
Bạch Lê: “….”
Thương Nam bước nhanh, trong chốc lát đã leo lên bậc thang, Bạch Lê từ đằng sau hét lên.
“Em tên là Bạch Lê! Chị tên gì?”
Đã vào trong tòa nhà, nhưng Thương Nam vẫn đáp lại.
“Thương Nam.”
_______
Sau lần đó, Bạch Lê hay đến gặp Thương Nam.
Tuy nhiên, Thương Nam hiếm khi có thời gian rảnh, cô không còn nhỏ nữa, một đứa trẻ mười lăm tuổi có thể làm được rất nhiều việc trong trại trẻ mồ côi.
Lần đầu nàng đến, Thương Nam đang phụ thái rau trong bếp, không rảnh nói chuyện với Bạch Lê.
Lần thứ hai, Thương Nam đang cùng nhân viên phơi khăn trải giường, không rảnh nói chuyện với Bạch Lê.
Lần thứ ba, Thương Nam tình cờ đi ra ngoài.
Cho đến lần thứ N…
Thương Nam đang thay tã cho một đứa nhỏ, Bạch Lê tò mò tiến lên một bước, lập tức quay mặt đi.
Đó là một cậu bé…
Thương Nam thao tác nhanh chóng, trong thời gian ngắn đã thay tã xong, quay người lại liền thấy Bạch Lê vẻ mặt khó chịu, chóp tai đỏ bừng.
Khỏi cần phải nói, Thương Nam cũng biết tại sao, cô mỉm cười.
“Tại sao chị lại cười?”
Vừa lúc Thương Nam mỉm cười bị Bạch Lê nhìn thấy.
“Sao tai em đỏ thế?”
“….”
Ngày hôm đó họ không nói nhiều nhưng mối quan hệ đã tiến thêm một bước mà không ai biết tại sao.
…
Khi họ hiểu nhau hơn, Bạch Lê phát hiện ra rằng Thương Nam rất thông minh, dù một bài toán có khó đến đâu, cô cũng có thể dễ dàng giải quyết nó ngay lập tức.
Một ý nghĩ mạnh mẽ đến với nàng.
“Thương Nam, chúng ta có thể học cùng trường cấp ba được không?”
“….”
“Em đã nhờ ba em tài trợ cho chị.”
“Em nghiêm túc chứ?”
“Em đã nói dối chị bao giờ?”
– –
Một buổi chiều nóng nực, Bạch Lê cầm giấy tờ chạy lên lầu, không suy nghĩ mà đẩy cửa phòng của Thương Nam ra.
“Em đã…”
Âm thanh đột nhiên dừng lại, Thương Nam gần như khỏa thân đứng gần giường, chỉ mặc một chiếc quần đùi màu trắng có in vài bông hoa nhỏ màu vàng ở hai bên.
Bạch Lê ngơ ngác.
“Ơ, em xin lỗi…”
Nàng quay đầu và đập mạnh vào khung cửa một lần nữa.
Lúc này Thương Nam mới phản ứng lại, nhanh chóng mặc áo sơ mi ngắn tay, khéo nàng lại kiểm tra.
“Em ổn chứ?”
Bạch Lê nghẹn ngào “Không…”
Nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của nàng, Thương Nam đưa tay sờ lên mặt người này, cười nói.
“Người bị nhìn là chị, sao em lại xấu hổ như vậy?”
“Em…”
Bạch Lê còn chưa nói xong, đầu ngón tay Thương Nam lại nhẹ nhàng chạm vào trán nàng.
“Em có sao không?”
“Không… Không sao đâu…”
Lưỡi Bạch Lê như bị mắc kẹt, lắp bắp: “Sao chị không khóa cửa?”
Thương Nam vẻ mặt bất đắc dĩ, hất cằm về phía cửa: “Có khóa mà, nhưng em phá hỏng rồi.”
Vừa dứt lời, Bạch Lê quay đầu lại, quả nhiên…
Chiếc then cửa màu đồng xanh nằm trên mặt đất.
Bạch Lê: “Em cứ nghĩ cửa bị kẹt nên hơi khó mở…”
Mập mờ…
– —
Cùng trường cấp ba, cùng trường đại học.
Bạch Lê và Thương Nam trở thành bạn thân và mỗi ngày không thể tách rời.
Cho đến một bữa tiệc nào đó, một chàng trai tỏ tình với Bạch Lê, cùng với đóa hồng xinh đẹp, mọi người la ó, Thương Nam bỏ đi khi vẫn chưa ăn xong.
Mấy ngày sau, Thương Nam không đến gặp Bạch Lê nữa.
Bạch Lê không còn cách nào khác đành phải đến nơi Thương Nam làm việc bán thời gian.
Chín giờ tối, sau khi mở cửa đi ra, cô đã thấy Bạch Lê đứng trước mặt.
Đôi mắt của Thương Nam vô thức lóe lên, vẻ lạnh lùng trong nháy mắt biến mất.
“Sao em lại đến đây?”
“Tại sao chị lại phớt lờ em?”
“Chị không có.”
“Chị có.”
Thương Nam đẩy chiếc xe đạp cô mua từ trung tâm bán đồ cũ Hàm Ngư. Chẳng có âm thanh gì khác ngoài tiếng chuông leng keng mỗi khi xe di chuyển.
“Bởi vì Từ Phong?”
“Không phải.”
“Em không có chấp nhận cậu ta!”
Thương Nam cầm tay lái, cau mày.
Khi cô im lặng, Bạch Lê trở nên lo lắng.
“Im lặng, vờ như không có gì thì sẽ thoải mái sao? Nói ra suy nghĩ trong lòng mình khó đến vậy à?!”
“….”
“Được! Tốt nhất chị nên giả câm cả đời đi!”
Trời bắt đầu mưa.
Bạch Lê không ngừng lao về phía trước, Thương Nam đẩy xe đuổi theo.
Cho đến khi cả hai đều ướt sũng vì mưa.
Đã quá trễ, họ không thể về ký túc xá, lại không thể ngủ ngoài đường nên phải đến một khách sạn gần trường.
“Phòng tiêu chuẩn, một trăm tám mươi tám tệ.”
Bạch Lê đang muốn trả tiền, lại bị Thương Nam ngăn lại.
“Chị có tiền, chị sẽ trả.”
Thương Nam thọc tay vào túi lấy ra một ít tiền lẻ.
Có lẽ vì chưa bao giờ thấy sinh viên nghèo đến ở khách sạn nên nhân viên lễ tân nhìn có vẻ hơi khó chịu.
“Phải đủ một trăm tám mươi tám tệ nha.”
Thái độ của lễ tân vẫn như cũ, sáu tệ cuối cùng vẫn là tiền xu.
Khi hai người bước vào phòng, ngửi thấy mùi mốc, Thương Nam lập tức đi mở cửa sổ cho thông gió.
“Chỗ này không được tiện nghi, chỉ cần…”
Lời còn chưa dứt, Bạch Lê đã lao tới hôn lên môi Thương Nam.
Không có cảnh báo, không có gợi ý, thậm chí không có một chút gì kỳ lạ…
Họ chỉ hôn nhau, nụ hôn dày đặc và áp đảo.
Bạch Lê ngậm đầu lưỡi, run rẩy nói: “Em thích chị, chị thích em không?”
Mũi Thương Nam đau nhức, nước mắt chảy dài.
“Thích… Nhưng…”
“Không cần, chỉ cần thích là đủ.”
“Hôn em đi…”
– –
– –
Bốn năm sau.
Một buổi tối bình thường sau giờ làm việc.
Thương Nam vội vàng cầm kem chạy đi, vô tình đụng phải một cô gái tóc dài mặc vest đang đi bên ngoài: “Xin lỗi, chị không sao chứ?”
Cô gái tóc dài lắc đầu: “Không sao đâu, kem của cô…”
“Không quan trọng.”
Thương Nam nhặt túi kem bị rơi lên, vỗ nhẹ vết bẩn trên đó, gật đầu với người phụ nữ lần nữa rồi tiếp tục chạy về phía trước.
“Diệp Dung.” có người gọi.
“Đến ngay.” Người phụ nữ tóc dài đi về phía bạn mình.
…
Đến cổng bệnh viện, lúc Bạch Lê vừa đi ra, Thương Nam cũng vừa tới.
“Sao lại vội vàng vậy? Đầu chị đầy mồ hôi rồi.”
“Chị sợ em đi ra sẽ không nhìn thấy chị, vừa rồi chạy quá nhanh, nên đụng trúng người khác.”
“Có sao không?”
“Không sao, chỉ là kem bị dơ thôi.”
“Em cũng không muốn ăn kem nữa, về nhà thôi.”
– –
– –
Bạch Lê: Nếu 16 năm trước em gặp chị, em sẽ mạnh mẽ chạy về phía chị hơn cả bây giờ, em sẽ không ngần ngại đứng bên cạnh chị, chủ động nắm tay chị, đợi đến khi tròn mười tám tuổi sẽ hôn chị.
Thương Nam: Vào sinh nhật thứ mười lăm, chị gặp một cô gái đeo kẹp tóc ngọc trai, em xin lỗi vì vô tình bắt gặp chị đang vẽ một chiếc bánh trên mặt đất và đang ước một điều gì đó, nhưng điều em không biết là khi em bước vào trại trẻ mồ côi, chị đã nhìn thấy em, em thật xinh đẹp, quý hơn cả ngọc trai. (Làm nhớ đến Fingersmith quá, Sue cũng nói Maud đẹp hơn cả ngọc trai)