_________
“Bịch”
“Ui da..”
Hàn Diệp nhăn nhó xoa eo mình sau đó trừng mắt nhìn Tống Minh, cái tên khốn này, có thể nào thương tiếc cái eo già của y không hả
Tống Minh im lặng không nói gì mà áp sát người Hàn Diệp, y sợ hãi lùi người về trong, hai tay giữ chặt y phục mình
“Đệ tính làm gì?”
“Hửm?” – Tống Minh nhướn mày một cái rồi cười – “Còn không phải giúp huynh kiểm tra sức khỏe sao?”
“Kh…không cần..”
Thấy hắn càng ngày càng lấn tới Hàn Diệp sợ đến mức hét lên
“Đệ không được làm bậy…bây giờ là ban ngày đấy…”
“Ồ vậy là ban đêm mới có thể làm bậy sao?”
“Cũng không được, đệ là trưởng môn đấy, không được hoang dâm vô độ”
Tống Minh nghe thế mỉm cười nhìn y
“Vậy phải làm sao bây giờ, ta chính là thích hoang dâm vô độ a, mà còn là đặc biệt thích tuyên dâm vào ban ngày”
Hàn Diệp: Σ(□_□)
Tống Minh nhìn y một lúc rồi nhào tới kéo tay đem người đè dưới thân
Hàn Diệp hoảng sợ ngước đôi mắt long lanh ánh nước tỏ vẻ yếu đuối nhìn hắn như muốn nói “tha cho ta đi mà” nhưng đối với Tống Minh y nhìn như vậy không khác nào là đang mời gọi
Vốn dĩ chỉ định hù dọa cho y biết sợ mà lần sau không dám tái phạm nhưng y như thế này thì có trời mới nhịn được
Hàn Diệp: ta thực oan ức huhu
Tống Minh mạnh mẽ hôn xuống đôi môi mềm mại của Hàn Diệp, một tay nắm lấy cổ tay của hai cánh tay đang làm loạn chế ngự lên trên, tay còn lại không ngừng vuốt ve đem vạt áo của y nới lỏng
Khoang miệng bị lưỡi của hắn xâm lược khuấy đảo mọi ngóc ngách, cuối cùng là quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại rụt rè kia
Hàn Diệp bị hắn hôn đến nhũn cả người, hai chân đang giãy giụa cũng mất sức mà hạ xuống, lời nói muốn nói cũng phát ra thành tiếng “ư..ư” không rõ ràng
Khi thấy y sắp hết dưỡng khí hắn mới buông tha cho y trước khi rời khỏi hẳn còn luyến tiếc liếm nhẹ lên đôi môi mềm mại ấy
Hàn Diệp được buông tha không ngừng thở dốc, cả mặt y đỏ ửng vì thiếu khí, hai mắt mơ màng phủ một tầng sương mờ nhìn kiểu gì cũng thực câu nhân
Tống Minh cười cười liếm khóe miệng mình
“Sư huynh đi luyện kiếm sao miệng lại ngọt như vậy a”
Hàn Diệp nghe hắn nói xong, hết xấu hổ chuyển sang tức giận trừng lớn mắt nhìn hắn
Tống Minh không những không tức giận mà còn rất hưởng thụ cái trừng mắt của y
Hắn di chuyển tầm mắt nhìn xuống nơi cổ áo lỏng lẻo lộ ra một vùng trắng nõn, hai hạt đậu hồng hồng lấp ló sau vạt áo khiến hắn xuất hiện ham muốn muốn nhìn thêm
Hàn Diệp bị hắn nhìn đến cả mặt ngượng ngùng, vội vàng muốn xoay người tránh né liền bị bàn tay to lớn của hắn đè lại, còn dường như cố ý mà nới rộng vạt áo ra
Tống Minh cúi xuống cắn vào chiếc cổ trắng ngần của y
“A..”
Hắn cắn xong lại dùng lưỡi của mình liến nhẹ như muốn lau đi vết máu nơi dấu răng mình để lại, sau đó tiếp tục để lại thêm mấy dấu hôn trên đấy
Bàn tay kia của hắn cũng không yên phận mà ma sát khắp người Hàn Diệp, những vết chai trên tay do cầm kiếm chạm qua da thịt khiếny ngứa ngáy một phen
Chợt hắn cúi xuống đưa lưỡi liếm nhẹ hạt đậu đang đứng của y khiến y rùng mình, cảm xúc lạnh lạnh nơi đầu lưỡi truyền đến khiến y không tự chủ mà giật người, tiếng rên từ trong cổ họng cứ thế thoát ra
“A…ư…ugh….đ..đừng liếm…ahh..”
“Tại sao chứ? Nó có vẻ rất thích ấy chứ, cứng đến như vậy mà”
Nói xong hắn liền mút mạnh, kích thích truyền đến khiến Hàn Diệp giật nảy người, cả người y cong lên như muốn dâng lên cho hắn vậy
“Ahhh…đ..đừng..ahhh..”
Hàn Diệp thở dốc liên hồi, hai tay được thả ra mà vò đầu hắn
“B..bên..này..cũng muốn..”
“Được”
Tống Minh đưa tay của mình lên xoa nắn bên còn lại, một bên mút một bên nắn khoái cảm liên tục truyền đến khiến y r.ên rỉ không ngừng
“Haa..ahh…ugh…ahh..”
Một lúc sau y phục của hai người đã yên vị trên nền đất
Hàn Diệp hai tay bấu chặt chăn ngửa cổ thở dốc khi hắn dùng tay vuốt lộng phân thân của mình
“Ahh..ư..haa..ahh..ta ra..ahhh”
Hàn Diệp kêu lớn một tiếng rồi phóng thích trong tay hắn, chất lỏng trắng đục nhớp nháp dính trên tay khiến hắn không những không cảm thấy bẩn mà còn đưa tay liếm nhẹ
Nhìn Hàn Diệp mặt mày đỏ bừng thở dốc Tống Minh nhếch miệng cười
“Sư huynh, ta đã giúp huynh có phải huynh cũng nên giúp ta không?”
Hàn Diệp nghe thế cũng mơ mơ màng màng ngồi dậy bò về phía hắn, đầu óc sớm bị dục vọng xâm chiếm khiến y bỏ hết cái gì gọi là tôn nghiêm cúi xuống cầm lấy phân thân của hắn mà lộng
Tống Minh thoải mái kêu lên một tiếng
“Ah~ Tiểu Diệp thật giỏi”
Hàn Diệp được khen trong lòng vui vẻ, ngước mặt đắc ý lên nhìn hắn
“Ta còn có thể làm giỏi hơn”
“Vậy sao?”
Tống Minh liếm môi nhìn y, bị nhìn với con mắt như vậy y cảm thấy như đang bị xem thường, hừ đợi đấy
Hàn Diệp trừng mắt với hắn một cái rồi cúi đầu xuống đem phân thân to lớn bỏ vào trong miệng của mình, dường như nó quá lớn nên y không thể nuốt trọn nhưng như vậy cũng đủ làm cho Tống Minh sướng như tiên không nhịn được mà thở dốc
“Shhh…”
Tống Minh cũng không phải rãnh rỗi hưởng thụ, hắn đưa tay quẹt một chút chất lỏng mà Hàn Diệp đã bắn ra đưa về phía sau h** h****
Cảm nhận được ngón tay của hắn đi vào trong mình Hàn Diệp không nhịn được mà há miệng kêu lên một tiếng, phân thân cũng vì thế mà rớt ra
Tống Minh lập tức không vui đưa tay đánh vào mông y, Hàn Diệp kêu đau một tiếng ngước mắt oán giận nhìn hắn, chỉ là vừa thấy ánh mắt hung ác của hắn liền sợ hãi
“Tiếp tục”
Hàn Diệp lập tức nghe lời cúi xuống tiếp tục cho phân thân vào miệng, y quên mất là hắn đang phạt mình a
Phía sau bị ngón tay của Tống Minh điên cuồng khuấy đảo, phía trước lại bị chặn bới phân thân của hắn, vì thế mà tiếng rên rỉ chỉ có thể nghẹn lại ư ư trong cổ họng
Sau một lúc Tống Minh cuối cùng cũng gầm nhẹ một tiếng mà phóng thích trong miệng y, khoang miệng phút chốc bị lấp đầy bới dịch thể cùng mùi tanh nồng khiến y không nhịn được mà ho sặc sụa
“Không được nhả ra”
Tống Minh hung ác ra lệnh, Hàn Diệp sợ hãi mà nuốt vào
“Xoay người lại”
Hàn Diệp nghe lời xoay người chống tay lên thành giường đưa mông về phía hắn
H** h**** được nới lỏng bây giờ có thể tiến vào, Tống Minh không nhịn được nữa liền đem phân thân của mình đặt trước cửa động một phát đẩy vào lút cán
“Ahhhh…”
Hàn Diệp ăn đau hét lớn, nước mắt cứ thế chảy xuống đầy mặt
Tống Minh thấy y không thì đau lòng, hắn cuối xuống nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt y
“Tí sẽ không đau”
Nói xong hắn liền nhấp từng đợt để y quen dần
Sự đau đớn qua đi thì ập đến chính là kho.ái cảm, Hàn Diệp vốn khóc lóc bây giờ lại không ngừng rên rỉ vì sướng
“Ahh…ư..haa..ahh…”
Tống Minh thấy thế thì nhoẻn miệng cười, hắn thực sự để y cảm thấy sướng sao? Đừng quên là hắn đang phạt y, lập tức Tống Minh liền tăng tốc
“Bạch bạch” âm thanh va chạm da thịt vang lên không ngừng trong căn phòng, trên giường trúc một người quỳ gối vận động không ngừng, một người nước mắt lăn dài, mặt dán vào chăn ấm không ngừng rên rỉ
“Bốp”
Tống Minh đánh mạnh vào cánh mông căng tròn của y, Hàn Diệp bị đau mà ngửa cổ hét lớn
“ĐAU ĐẤY!!”
“Ha còn sức hét như vậy?”
Nói xong liền đánh thêm mấy cái vào mông Hàn Diệp
“Bốp bốp bốp”
“Hức…đ..đau..đừng đánh mà..hức…”
Tống Minh như không nghe lời y tiếp tục đánh vào cánh mông trắng đầy đặn đó, bên dưới vẫn không ngừng luân động
Da của Hàn Diệp rất trắng, chỉ cần hơi dùng lực là có thể để lại dấu đỏ rõ ràng, nhìn một mảng đỏ ửng trên mông y hắn không khỏi đau lòng nhưng phải nhịn xuống, hắn không được mềm lòng như vậy y mới chừa được
Hàn Diệp bị đau nức nở nấc lên từng tiếng, xen vào đó là vài tiếng rên rỉ
“Hức…đ..đau quá..hức..ahh..hức..ch..chậm lại..hức..”
Y cảm thấy mình thật sự điên rồi, sao bị hắn đánh lại cảm thấy có chút gì đó phấn khích, không phải là bị nhiễm sự biến thái từ tên này rồi chứ
“Bốp”
“Còn dám lơ đãng”
“Hức..kh..không có..ahh…”
“Biết mình sai ở đâu chưa?”
“Bốp”
“Biết..biết…”
“Sai điều gì?”
“Bốp”
“Ta..ta không nên lén trốn ra ngoài chơi…hức..”
“Còn gì nữa?”
“Bốp”
“Ahh..kh..không nên không nghe lời đệ…hức..ăn nhiều bánh ngọt..hức..đừng đánh nữa mà..hức..”
“Nói tiếp”
“Bốp”
“Huhu..còn không nên nói dối đệ là đi luyện kiếm…ta biết sai rồi mà…huhu..ahh..ta..ra..ta ra….”
Hàn Diệp kêu lên một tiếng rồi bắn ra, Tống Minh cũng tương tự gầm lên một tiếng rồi bắn hết vào trong người y
Tống Minh thở dài lật người y lại đau lòng vươn tay lau nước mắt trên mặt y, gạt phần tóc đã ướt đẫm bởi mồ hôi sang một bên hắn nhẹ nhàng hôn lên trán y dịu dàng nói
“Ta không cấm huynh ra ngoài chơi nhưng phải báo trước với ta nếu không ta sẽ rất lo có biết không?”
Hàn Diệp mềm mại gật đầu
“Ta không cấm huynh ăn bánh ngọt, nhưng ăn nhiều không tốt, mọi chuyện ta làm đều muốn tốt cho huynh cả”
Hàn Diệp như được rót mật vào tai trong lòng thấy có lỗi với hắn cực kỳ, y nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ hắn
“Lần sau ta sẽ không như thế nữa, ta nhất định sẽ nghe lời đệ”
Hàn Diệp như mèo con dụi dụi vào người Tống Minh mà không hề biết ràng hành động này của y là đang châm thêm lửa cho hắn
Tống Minh bị âm thanh mềm mại của y làm cho hưng phấn, phân thân lại c**** lên
Cảm nhận được vật đang chôn trong người mình c**** lên không những thế còn lớn thêm một vòng, Hàn Diệp mắt mở lớn như không thể tin nhìn hắn
“C..cái đó..sao lại..”
Tống Minh mỉm cười lưu manh nhìn y
“Ta không biết a, chúng ta tiếp tục”
Không để Hàn Diệp phản đối hắn đã nâng người y lên đển y ngồi lên đùi mình, đỉnh mặt một cái khiến y phải kêu lớn
“Ahhh…”
Với tư thế này phân thân của hắn có thể đâm sâu đến nơi tận cùng của y
“Ahh…s..sâu..quá..ugh..haa…th..thật trướng..ugh…ahh..ahh…”
Một lát sau, khi đã hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng Hàn Diệp không kiêng nể gì mà rên rỉ một cách d** đãng
“Ahh…haa..s..sướng..sướng quá..ahh..muốn nữa..ahh..ahh…”
“Ta ra”
Tống Minh giọng khàn khàn kề sát tai Hàn Diệp sau đó tìm đến môi y mà quấn quýt
Hàn Diệp cũng dường như đạt đến giới hạn của mình, y hai tay ôm chặt người Tống Minh mà bắn lên bụng hắn, phía sau đồng thời tiếp nhận một lượng lớn dịch thể mà hắn bắn vào, dường như quá đầy đến nổi một phần chảy ra ngoài tạo nên cảnh tượng vô cùng d** mỹ
Hàn Diệp cả người vô lực mà thiếp trên vai hắn, Tống Minh cũng không vội đi ra, hắn cứ thế bồng y vào trong tắm rửa
Nhìn người đã ngủ say Tống Minh không nhịn được mà hôn nhẹ lên môi y
“Tiểu Diệp, ta yêu huynh”