Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 5


Tuệ Phong dùng tốc độ tia lửa quét sạch bàn ăn sau đó nhanh chóng đem cơm về, chắc là cục bông cũng tỉnh dậy rồi

“Ta đi trước, cám ơn nhé đại sư huynh”

“À…không có gì”

Vu Bân ngơ ngác nhìn những cái dĩa trống không, không ngờ y thật sự ăn hết cái đống này a, mốt phải nấu nhiều hơn mới được, nghỉ xong liền vui vẻ dọn dẹp

“Cục bông, ta về rồi này….oái”

Vừa mở cửa liền có một cục màu trắng lao vào người khiến y xém làm rơi chén cơm

Một tay gỡ cục bông quăng xuống đất, không quên lườm nó một phát, cục bông nhỏ thấy y lườm không dám hó hé gì, chỉ cúi đầu nhìn chân

Nó chỉ muốn chào mừng y trở về thôi a

“Haizzz thôi được rồi, ta có mang cơm về cho ngươi đây, mau ăn đi”

Tuệ Phong đặt chén cơm xuống, cục bông nghe đến cơm hai mắt liền sáng trưng chạy đến cắm cúi ăn

Y để mặc nó mà lấy sách ra đọc

Sáng hôm sau, y theo thói quen của cơ thể này mà thức dậy, hai mắt lờ mờ nhìn ra cửa sổ, thấy trời vẫn chưa sáng hẳn trong lòng muốn chửi rủa, dậy sớm như vậy làm gì a

Dù sao cũng không ngủ lại được, Tuệ Phong liền đứng dậy vươn vai một cái, sau đó đi thay đồ

Trở ra đã thấy cục bông đã ngồi đó nhìn y từ bao giờ, y khó hiểu nhìn nó, chó mà cũng thức sớm vậy sao

Mà thôi kệ đi, quan tâm làm gì, Tuệ Phong bước ra mở cửa, vừa mở đã thấy Tử Lâm hớn hở đứng trước

“Nhị sư huynh, hảo a”

“Sáng hảo…có chuyện gì sao?”

“À sư phụ kêu huynh qua sảnh chính a”

“Có chuyện gì sao?”

“Đệ cũng không biết, chúng ta mau đi thôi”

“Um”

Định bước đi thì Tuệ Phong chợt khựng lại, để cục bông một mình ở đó chắc không sao đâu nhỉ, lỡ đâu nó chạy loạn thì….vẫn nên nhốt lại thì hơn

Y vừa định quay người thì đã thấy cục bông ngoan ngoãn ở dưới chân ngước lên nhìn y bộ dáng biểu thị muốn đi theo

“Không được, ngươi vào trong đi”

Cục bông thấy thế liền đưa ánh mắt đáng thương lên nhìn

Mà Tuệ Phong y chính là không cưỡng lại nổi sự đáng yêu này, chắc cũng không sao đâu nhỉ

“Không được làm loạn”

Nói rồi liền bước đi, cục bông cũng nhanh chóng chạy theo sau

“Nhị sư huynh”

Các đệ tử đang luyện tập thấy y đi qua liền chào hỏi, y cũng mỉm cười gật đầu chào lại mọi người

Mọi người nhìn theo bóng lưng của y không ngừng xuýt xoa, nhị sư huynh đúng là ngọc thụ lâm phong chỉ là cái cục trắng trắng đang đi theo sau là cái gì a

Tuệ Phong theo Tử Lâm đi vài trong sảnh, còn cục bông thì đi đâu rồi y cũng không biết, khi nãy thấy con bướm bay qua liền đuổi theo, bây giờ đuổi tới chân trời nào thì bó tay, y cũng chả biết

“Sư phụ, đại trưởng lão”

“Chưởng môn, sư phụ”

Hai người chắp tay chào Tống Minh và Hàn Diệp đang ngồi ở ghế

“Um”

“A đồ đệ ngoan…oái”

Thấy Hàn Diệp có ý đồ bay qua ôm Tuệ Phong, Tống Minh lập tức kéo người ấn xuống ghế

“Huynh đừng có mà làm loạn”

“Hứ”

Hàn Diệp phồng má quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn Tống Minh, ta dỗi rồi

Tuệ Phong bất lực nhìn hai người, để ý xung quanh mới biết trong sảnh không chỉ có bốn người mà còn có thêm bốn người nữa

Đại sư huynh Vu Bân, Minh Tâm và hai nữ đệ tử Hồng Y và Thanh Nhã

Tuệ Phong liền gật đầu chào mọi người, bốn người cũng gật đầu chào lại, sau đó lại hướng về hai người kia

“Không biết người gọi con đến đây có gì không ạ?”

“E hèm….không có chuyện gì lớn, bây giờ đã là cuối tháng nên ta muốn phái tụi con xuống trấn”

Ở Phong Vũ Môn cứ mỗi tháng sẽ cử một nhóm đệ tử xuống trấn để mua các vật dụng cần thiết, chủ yếu là thực phẩm và các đồ dùng hằng ngày

“Với lại dạo gần đây ma thú bỗng dưng quấy nhiễu nhiều, để các đệ tử khác đi ta không yên tâm, nên vẫn là để cho tụi con đi thì hơn”

“Vâng ạ, vậy chúng con cần mua….”

Vu Bân chưa nói xong câu bỗng cảm thấy trong tay dường như có thêm một vật không khỏi kinh ngạc

Tuệ Phong trố mắt nhìn vị sư phụ của mình đang nhàn nhã uống trà mà không khỏi tấm tắc khen ngợi, thân thủ quá nhanh a

Vu Bân mở tờ giấy ra đọc, đọc xong liền đen mặt, cười gượng nhìn về Hàn Diệp

“Đại trưởng lão à, người chắc là mua những thứ này chứ?”

Tuệ Phong nghe thế cũng tò mò liếc mắt qua, kinh ngạc đọc một loạt

“Quế Hoa Cao, Hồng Hoa Tô, Đào Hoa Tô, Phù Dung Cao, Lục Sen Cao, bánh đậu xanh, Oản đậu hoàng,…..sao toàn là điểm tâm không vậy?”

Hàn Diệp vui vẻ đung đưa chân, mà bên này Tống Minh bất lực đỡ trán

“Đưa cái đó cho ta, cầm cái này này”

DÀNH CHO BẠN

Trải nghiệm game bài uy tín, chơi ít thắng nhiều. Đăng ký +79k

Thêm…

164

41

55

Vu Bân tiến đến nhận lại một tờ giấy khác cùng túi tiền từ tay Tống Minh

Mà Tống Minh lấy được tờ giấy kia không nhanh không chậm nhét vào tay áo, mốt dẫn huynh ấy đi mua

“Được rồi lui đi, đi sớm về sớm”

“Vâng”

Mọi người chắp tay chào hai người rồi ai về phòng nấy chuẩn bị

Bọn họ vừa bước ra khỏi cổng, cục bông từ đâu chạy đến tông thẳng vào chân Tuệ Phong, khiến y xém nữa ôm đất mẹ

“Ngươi….”

Tuệ Phong trừng mắt nhìn cục bông, nãy giờ thì biến mất tăm bây giờ vừa xuất hiện liền cho y một cú, Tuệ Phong trong đầu suy nghĩ mình nuôi nó là để nó hại mình đúng không? Có nên quăng về núi không đây?

Mà hai nữ đệ tử vừa thấy tiểu cẩu đáng yêu liên không nhịn được mà ôm cục bông lên nựng

“Hồng Y tỉ, tỉ nhìn này, con vật này đáng yêu thật a, là cẩu sao?”

Bị Thanh Nhã vuốt ve, cục bông liền cảm thấy khó chịu, bốn chân nhỏ vùng vẫy muốn thoát ra

Nữ tử tên Hồng Y nghe thấy thế cũng nhìn chằm chằm nó

“Vừa nhìn giống cẩu lại vừa giống…hmm..giống giống gì nhỉ? À giống sói, muội nhìn này, hai tai của nó nhọn hoắc à”

“Ừ nhỉ”

Thanh Nhã vân vê cái tai của cục bông càng khiến nó khó chịu hơn

“Mà tại sao nó lại ở chỗ này? Bị lạc sao?”

“Nó là của ta”

Tuệ Phong hơi khó chịu lên tiếng, dứt khoát đem cục bông nhỏ ôm về, thú cưng của y sao để người khác tự ý sờ mó như vậy được

Thanh Nhã bị hành động của y làm cho kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng định thần lại, nàng cười gượng nói với y

“Ra là của nhị sư huynh a, là mua về sao?”

“Không, nhặt được”

“À ra vậy hì hì”

“Được rồi, mau đi thôi”

Vu Bân lên tiếng cắt ngang hai người, mọi người nhanh chóng khởi hành

Tuệ Phong cũng đành ôm cục bông đi theo, dù gì nó cũng không chịu ở yên

Nhìn hàng ngàn bậc thang trước mặt, Tuệ Phong hơi nhíu mày, đi chừng nào mới xong

Y vừa định quay qua than với mọi người liền thấy họ đã xuất kiếm ra khỏi vỏ nhìn mình, Tuệ Phong liền muốn cốc mình một cái, sao y lại quên là có thể phi kiếm đi a, hai lần rồi đấy

Tuệ Phong nhanh chóng xuất Dương Nguyệt ra khỏi vỏ, ôm cục bông một phát nhảy lên, theo hướng mọi người bay đi

Tới nơi họ liền chọn nơi vắng vẻ hạ xuống rồi chia làm hai nhóm, đại sư huynh cùng hai nữ đệ tử một nhóm, y cùng hai vị sư đệ một nhóm

Tuệ Phong dẫn đầu hai người ôm cục bông nhỏ trên tay thong dong đi dạo, việc mua đồ thì để hai sư đệ làm

Tử Lâm thấy thế bất mãn lên tiếng

“Nhị sư huynh, rốt cuộc huynh đến đây làm gì a?”

Tuệ Phong không nhanh không chậm quay đầu dửng dưng đáp lời

“Tất nhiên là mua đồ”

“Ta là thấy huynh đi dạo phố thì đúng hơn”

Tử Lâm bĩu môi, Tuệ Phong không hề quan tâm đến hắn, y sớm đã bị thu hút bởi thứ đang được treo ở sạp hàng đằng kia

“Minh Tâm, ngươi xem huynh ấy…thật là”

Minh Tâm lắc đầu thở dài, chừng nào mới mua xong đây


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận