Anh ta hoa mắt ù tai, đau đớn từ dưới quai hàm tràn ra, xộc thẳng lên đầu.
Cô thường xuyên làm việc tay chân, sức lực đương nhiên không hề nhỏ, Cố Tây bị đánh tối tăm mặt mũi, thanh niên trai tráng cao gần 1m8 lại không chịu nổi.
Quá thoải mái!
Giang Lê Thanh lắc lắc bàn tay hơi run lên của mình.
Cố Tây bị đánh choáng váng, đứng im hồi lâu không nhúc nhích.
Những người khác cũng ngẩn ra.
Bọn họ đều nhận ra tình huống không ổn, Cố Tây hơi lảo đảo một chút, tiếng động lại vang giòn, có thể biết cô dùng lực mạnh cỡ nào.
Vương Cường Cường là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng chạy đến, chửi ầm lên: “Mẹ kiếp! Giang Lê Thanh, mày đánh thật à?”
Đám người còn lại có biểu cảm không giống nhau, Triệu Minh thì lại co vào một góc, xương chân bị gãy cũng đột nhiên đau nhức.
Giang Lê Thanh giả bộ tủi thân: “Mắng to thế làm gì? Tôi chỉ là một cô gái, có tát thì cũng có bao nhiêu lực đâu, không tin anh hỏi Cố thiếu gia xem anh ta có đau không?”
Mọi người nhìn sang Cố Tây có má trái đang dần sưng lên: “…”
Mẹ, chuyện này còn cần phải hỏi sao?
Dấu tay cũng hiện ra trên mặt rồi!
Đỏ thẫm như vết sẹo vậy!
Cố Tây cố kìm nén, vì sĩ diện, anh ta không dám nói đau.
“Không đau.” Anh ta cố giả vờ bình tĩnh: “Chơi tiếp đi.”
Giang Lê Thanh cũng cười theo: “Được, chơi tiếp thôi.”
Vòng thứ hai bắt đầu, vẫn là đội hình cũ.
Giang Lê Thanh ngồi giữa, dáng vẻ bày mưu nghĩ kế.
Triệu Minh càng nhìn càng không đành lòng, bèn đi tới trước mặt Hoắc Bạch: “Anh Hoắc, hay anh khuyên bọn họ đi, đừng đối đầu với Giang Lê Thanh nữa.”
Hoắc Bạch mím môi, trong lòng cũng không thoải mái: “Cố Tây rất sĩ diện, không phải cậu không biết, sao cậu ta lại có thể chịu bị đánh như vậy được?”
Hoắc Bạch khẽ lắc lư ly rượu: “Chờ xem đi, vận may của cô ta sẽ không tốt được mãi đâu.”
Triệu Minh: “…”
Vậy cùng chờ xem đi, Giang Lê Thanh sẽ đánh mặt đám người ở đây một lượt cho coi.
May mắn, anh ta không tham gia.
Triệu Minh cũng lười khuyên, anh ta ngồi ra xa, sợ bị kéo vào chuyện này.
Vô cùng may mắn, ở vòng thứ hai, Giang Lê Thanh không rút phải Joker.
Dựa theo ký ức, Giang Lê Thanh vẫn có thể thoải mái suy đoán bài của những người khác.
Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ lần này bài Joker sẽ nằm trên tay Cố Tây.
Một vòng này, mấy người bọn họ cũng đổi vị trí.
Người mà Giang Lê Thanh phải rút bài cũng đổi từ Vương Cường Cường thành Cố Tây.
Qua vòng chơi thứ nhất, Cố Tây đã trầm ổn hơn nhiều.
Anh ta học Giang Lê Thanh rút một tấm thẻ lên, nói với cô: “Đây là Joker.”
Giang Lê Thanh nhướn mày, cô không hề mắc mưu, dưới ánh mắt xảo trá của Cố Tây, cô không hề do dự mà rút cái gọi là lá Joker kia ra.”
Quả nhiên, chỉ là một lá bài 9.
Giang Lê Thanh ghép đôi ném ra, cô cảm thấy buồn cười: “Đáng tiếc quá, Cố thiếu gia, tôi dự đoán trước được trò này của anh rồi.” Cô không quên châm chọc: “Quên không kể cho anh nghe, trò khôn vặt như này tốt nhất chỉ nên dùng một lần.”
Nét mặt Cố Tây trở nên khó coi.
Việc này liên quan đến danh dự, lại vừa nhìn thấy cảnh Giang Lê Thanh tát người, trò chơi cũng không còn nguyên ý nghĩa ban đầu nữa.
Mặt ai nấy đều nghiêm túc, bầu không khí dần trở nên căng thẳng.
Bài trên tay Giang Lê Thanh bắt đầu giảm bớt, không ngoài dự đoán, cô vẫn là người thắng vòng chơi này.
Đến cuối cùng, chỉ còn Vương Cường Cường và Cố Tây đang tranh đấu.
Trên tay mỗi người còn hai lá bài, ai rút được Joker thì người đó xui xẻo.
Giang Lê Thanh nhìn Vương Cường Cường, lại nhìn Cố Tây, bắt đầu tính toán.
Mặc dù đánh mỗi người một lần sẽ rất thoải mái, nhưng tay cô sẽ đau, lực không mạnh bằng lúc trước, như vậy, chẳng thà chỉ đánh một người còn hơn.
Lực sẽ giảm bớt, nhưng đau đớn lại gia tăng nha!
Hi hi, cô đúng là một người thông minh!
Giang Lê Thanh tốt bụng nhắc nhở Vương Cường Cường: “Vương Cường Cường, tin lời tôi thì rút lá bài bên trái đi.”
Như lúc đầu đã nói, người bình thường sẽ đặt lá bài Joker ở bên thuận để dễ rút ra.
Nhưng đến cuối cùng, Cố Tây đã chọn không làm theo cách truyền thống.
Vương Cường Cường nhìn Giang Lê Thanh: “Vì sao tao phải tin mày? Ai mà biết được có phải mày đang định chờ tao thua để đánh tao không?”
Giang Lê Thanh vô tư nhún vai: “Sao cũng được, dù sao đều là mấy người các anh ăn tát, tôi cũng không quan tâm người bị tát là ai.”
Vương Cường Cường: “…”
Sau khi đấu tranh tư tưởng, Vương Cường Cường vẫn chọn tin Giang Lê Thanh một lần.
Bài vừa vào tay, anh ta kinh ngạc trừng to mắt, sau đó cười phá lên: “Vãi chưởng thật! Ha ha ha! Giang Lê Thanh, mày đoán chuẩn đấy!”