Nếu như những đạo diễn lòng dạ hiểm ác kia cấu kết với nhau, thì những diễn viên nhỏ bé như bọn họ sẽ không có cơ hội ngóc đầu lên nổi.
Đoàn phim này, có lẽ bọn họ sẽ không ở lại được nữa.
Điều đáng sợ nhất chính là… Những đoàn phim khác vì muốn tránh liên lụy, nên cũng không dám dùng bọn họ…
Lăng Phương đặt tay lên vai Viên Y Y nói: “Tôi không sao, vốn dĩ tôi đã biết tố chất của mình bình thường, đến đây làm diễn viên quần chúng cũng chỉ là muốn xem thử việc đời thôi, bây giờ nếu như không làm nữa thì tôi có thể về quê trồng trọt, cũng có thể đến thành phố khác làm công, nhưng mà Y Y, cô thì khác!”
“Tôi thì khác gì chứ, cùng lắm thì tôi cũng đi làm công thôi.” Dù sao cô cũng là sinh viên mới tốt nghiệp.
“Không, Y Y, tôi vào nghề sớm hơn cô, va chạm cũng nhiều hơn, cô chính là người có tố chất nhất trong số chúng ta, tuy rằng kỹ năng diễn xuất còn non nớt, nhưng mà cô có linh khí hơn bất kỳ ai trong chúng ta, hơn nữa ngoại hình của cô rất tốt, cô là người được trời ban cho cái nghề này! Y Y, cho dù có khó khăn đến đâu, thì cô cũng phải kiên trì. Tôi rất coi trọng cô!”
Lời nói của Lăng Phương khiến trái tim Viên Y Y rung động, nhưng mà cô lập tức lại chán nản: “Hy vọng là vậy.”
Đắc tội với Quý Siêu, tuy rằng có Lương Bằng và Ninh Dực Trình chống lưng, nhưng mà sáng nay Ninh Dực Trình đã nói rồi, hình như anh có được một cơ hội rất tốt, sắp phải rời khỏi Thành Đô rồi…
Trong lòng cô bỗng chốc cảm thấy trống rỗng.
Dù sao cũng đã đến phim trường rồi, cô lập tức đến công hội báo cáo, xem có cơ hội nào không.
Chờ đợi luôn là khoảng thời gian khó khăn nhất, cô lấy điện thoại ra xem thử.
Con trai đã về rồi!
Sau khi liên tiếp gặp phải những chuyện không vui, nhìn thấy thân hình nhỏ bé xanh bóng, trơn nhẵn của con trai, trong lòng cô bỗng cảm thấy cuộc sống này vẫn rất tốt đẹp.
Ít nhất, cô vẫn còn Muộn Độn Nhi ở bên cạnh.
Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh con trai đang ăn cơm rất lâu, sau đó mới ôm tâm trạng của một người mẹ già, hứng thú bừng bừng đi xem quà con trai mang về.
Thứ cô hứng thú nhất chính là bưu thiếp, bởi vì có thể biết được con trai đã đi đâu.
Ơ…
Hahaha!
Thấy con trai cưng đang đứng chụp ảnh cùng với một chú gấu Kumamon, trên mặt cũng được tô thêm hai má hồng giống y như Kumamon vậy.
Muộn Độn Nhi đứng cạnh Kumamon, trông có vẻ rất xấu hổ, giống như nhìn thấy thần tượng vậy.
Viên Y Y được một trận cười nghiêng ngả.
Đáng tiếc là chỉ có một tấm bưu thiếp.
Cô lưu luyến đóng tấm bưu thiếp lại, mở mục đặc sản ra xem, xem ra Muộn Độn Nhi rất thích Kumamon, đặc sản mà nó mang về cho cô, thứ nào cũng có hình Kumamon.
Cô nhìn thử, nhiều quá!
Nhưng mà trên đó không có chữ Trung Quốc, cô không biết là những thứ gì, trước khi lấy ra lại quên xem phần mô tả.
Dù sao bây giờ cô đang rảnh, nên liền lấy đặc sản ra chụp ảnh từng thứ một, sau đó chụp màn hình tấm bưu thiếp, đăng lên Weibo.
#Ếch con nhà tôi đến Kumamoto rồi# Nó mang về cho tôi rất nhiều đặc sản, xin hỏi đây là những thứ gì vậy? P/s: Con trai tôi tên là Muộn Độn Nhi.
Sau khi đăng xong, cô mới phát hiện ra lượng fan của mình đã tăng từ 10.000 lên 200.000!
Móa… Có cần đáng sợ như vậy không!
Hơn nữa, sau khi đăng nhập, vừa ấn vào mục tin nhắn riêng và thông báo, điện thoại lập tức bị đơ…
Khóc ròng, cô chỉ đành phải khởi động lại máy.
Sau khi mở Weibo lên, cô phát hiện ra trong khoảng thời gian cô khởi động lại máy, bài đăng vừa rồi đã có 1000 lượt thích, mấy trăm bình luận.