Hệ Thống Thánh Lười

Chương 38: Chỉ Ăn Với Ngủ kết hợp với một ít vận động là có hơn 1 vạn vàng


Tiểu Minh mở mắt nhìn thấy cảnh hôm qua nhanh chóng chạy đến phòng vệ sinh công cộng và thải thứ nước vàng về với trời thiên nhiên. Trên đường đi về phòng Tiểu Minh hơi bất ngờ vì bây giờ là 1h trưa. Đến Phòng Tiểu Minh kêu Tiểu Bạch dậy. Tiểu Bạch nghe thấy tiếng của Tiểu Minh liền mở mắt bật dậy chạy ra khỏi phòng. Tiểu Minh bất động nhìn hướng của Tiểu Bạch chạy đi. Một lúc sau, Tiểu Bạch quay lại Tiểu Minh hỏi:” ngươi đi đâu đấy”. Tiểu Bạch đỏ mặt nói:” Chủ nhân biết rồi mà còn hỏi”. Tiểu Minh nhìn phản ứng của Tiểu Bạch khi nói liền gãi đầu” Ah ta ta biết rồi hihi”. ” Ùng ụt Ùng ụt” tiếng kêu phát ra từ bụng của Tiểu Bạch. Tiểu Minh nhìn Tiểu Bạch mặt đỏ liền nói:” Thôi được rồi chúng ta xuống phố kiếm gì đó bỏ bụng sẵn tiện đi tham quan”. Tiểu Bạch nói:” Về chuyện kiếm đồ ăn bỏ bụng Ta ta ” chưa nói hết câu Tiểu Minh nắm tay Tiểu Bạch kéo xuống phố. Tiểu Bạch:” Chủ nhân chủ nhân ta ta”. Tiểu Minh không để nàng nói hết câu liền nói:” Ngươi đừng ngại ta bao”.

Tiểu Minh lại nói:” Đừng gọi ta là chủ nhân nữa gọi ta là Tiểu Minh đi hoặc có thể gọi ta là tướng công dù sao thì chúng ta đã quan hệ”. Tiểu Bạch e thẹn gọi:” Tướng Công”. Tiểu Minh nghe vậy có chút sướng dễ chịu nhưng có chút lỗi lầm với Nguyệt Nga và Phong Nữ. Tiểu Minh vác Tiểu Bạch sau một hồi đi tìm quán ăn thì phát hiện ra nơi đây chỉ có một quán ăn duy nhất. Quán ăn ấy nhìn ở ngoài thôi mà đã thấy sáng loáng chói mắt trong rất là đẹp. Cả hai người bước vào mọi người đều nhìn cả hai với con mắt khinh bỉ bởi vì người ở đây ai cũng mặc đồ cao quý còn hai người thì mặc đồ hết sức chi là bình thường thử nghĩ nếu một người ăn xin vào quán này họ sẽ đối xử với họ như thế nào?. Nhìn xung quanh ở đây có một tầng xung quanh trang trí rất lồng lẫy bàn ghế thì y như của quý tộc. Tiểu Minh nắm tay nàng tiến tới bàn dành cho hai người, ngồi xuống chưa đầy 10 giây đã có nhân viên tới hỏi món. Nhân viên phục vụ với thái độ hết sức là coi thường không dùng kính ngữ hay gì để hỏi hai người Tiểu Minh chỉ hỏi:” Món gì”. Tiểu Minh không để ý đến thái độ của tên nhân viên liền nhìn Tiểu Bạch hỏi ngươi muốn ăn món gì?”. Tiểu Bạch nghĩ:” Ở đây chắc không bán thịt hồn thú 5 vạn năm trở lên đâu” liền nói:” cho ta cái bánh bao”. Nhân viên nghe xong bật cười liền khinh bỉ nói:” Các ngươi đi đi không có tiền mà cũng vào quán”. Tiểu Minh không để ý nói:” Cho ta món Gà hầm nước đào tiên” và cho nàng ấy một cái bánh bao”. Người nhân viên nói:” món đấy mắc lắm đấy ta e ngươi không có tiền trả”. Không sao các ngươi cứ mang lên”. Nhân viên chiều theo làm món ăn.

15p sau món ăn đã ra, trước mắt Tiểu Minh là một con gà nguyên con được bỏ phần đầu, chân và phao câu. Miếng thịt trong mộng nước trắng tinh những giọt nước của đào tiên tinh khuyết. Mùi vị toẹt vời mùi gà lẫn mùi nước đào khiến người ngửi muốn chảy nước miếng. Tiểu Minh dùng con dao cắt ra miếng gà chấm vào nước đào tiên rồi bỏ vào miệng, khuôn mặt lúc này của bác ấy như đang phê cần miếng gà vừa dai vừa mềm hoà huyện với nước đào làm cho Tiểu Minh hết miếng này tới miếng bắn khác. Tiểu Minh không cho Tiểu Bạch nếm thử, Tiểu Bạch giống nói Tiểu Minh lần đầu nếm thử như phê cần. Tiểu Minh cảm thấy chưa no cộng thêm Tiểu Bạch tiếng kêu ùng ụt từ bụng kêu thêm món ngon nhất ở tiệm này. Người nhân viên lưỡng lự nhưng cuối cùng cũng làm theo yêu cầu. Món mới lại ra Tiểu Minh lần nữa cùng Tiểu Bạch phê cần. Một lần nữa gọi món lại một lần nữa gọi món cho đến lần thứ mười Tiểu Minh mới no bụng còn Tiểu Bạch? Ùng ụt tiếng kêu từ Tiểu Bạch lại vâng lên. Tiểu Minh thấy thế hỏi:” ngươi chưa no?”. Tiểu Bạch: ” Ta ăn” chưa nói hết câu Tiểu Minh nói:” Đã thế thì ta gọi món tiếp “. Món ra Tiểu Bạch theo yêu cầu của Tiểu Minh liền ăn. Lại một lần nữa tiếng kêu ấy lại phát ra. Tiểu Minh kêu thêm món, bác ấy cứ kêu liên tiếp hơn 100 món lúc này Tiểu Bạch mới nhanh chóng nói ra:” Ta chỉ ăn thịt hồn thua trên 5 vạn năm thì ta mới no “. Tiểu Minh bất ngờ:” Sao ngươi không nói sớm”.

” Thần định nói chủ nhân hết lần này đến lần khác ngăn cản thần”. Tiểu Minh gãi đầu cười hì hì nói:” Ta xin lỗi, ngươi quên khi ra đường gọi ta bằng gì chứ”. Tiểu Bạch” Chủ la lang quân thiếp nhớ”. Tiểu Minh:” gọi ta bằng Tiểu Minh đi nghe ngượng lắm”. Tiểu Bạch:” Vâng chủ nhân”. Tiểu Minh kêu tên nhân viên đem món thịt hồn thú trên 5 vạn năm lên. Tên nhân viên lo sợ nói:” Xin mời quý khách thanh toán trước”. Tiểu Minh:” bao nhiêu”. Tên nhân viên nhìn vào tờ giấy nói:” 1000 vàng”. Tiểu Minh giả bộ móc túi mình để lấy tiền từ trong rương ra rồi bắn nói:” Đây ngươi đếm đi”. Người nhân viên bất ngờ vì nam nhi trước bắn mắt mới 10 tuổi đã có 1000 vàng đây có phải là con của gia đình và quý tộc lớn sao? Nãy giờ ta đắc tội với vị ấy ta phải xin lỗi”. Người nhân viên thay đổi thái độ 360 độ ” vị công tử cho tiểu nhân xin lỗi chuyện lúc nãy được không ạ”. ” Về truyện món ăn của vị Tiểu thư đây sẽ có ngay trong 10p ạ”. Tên nhân viên vội vã chạy về hướng bếp. 10p sau, tên nhiên viên ấy ra cùng với vài tên nhân viên khác cùng với đó là một nữ nhân đầy quyến rũ ăn mặc như quý tộc đi tới Tiểu Minh. Người nữ nhân ấy cầm món ăn nhẹ nhàng từ tốn đặt xuống bắn bàn nói:” mời hại vị dùng ạ”. Nữ nhân ấy bắn lại bắn nói tiếp:” Công tử ta tên là Lưu Luyến Trúc có thể hay không biết quý danh công tử”. Tiểu Minh định kia tên thật nhưng bắn nghĩ lại nhiệm vụ liền nói:” bí mật “. Luyến Trúc lấy thiệp mời đi đấu giá vốn định đưa cho con trai mình cho Tiểu Minh nói:” Đây là thiệp mời đấu giá phòng giới quý tộc công tử hãy nhận cho, lần sau công tử nhớ quay lại đây ta sẽ chào đón”. Trong lúc Tiểu Minh đang nói chuyện với Luyến Trúc thì Tiểu Bạch đã ăn xong. Tiểu Minh:” món này bao nhiêu”. Luyến Trúc trả lời:” 5000 vàng”. Luyến Trúc trả lời bởi vì đây là thịt hồn thú 5 vạn năm làm sao mà miễn phí được. Tiểu Minh lấy ra 5000 vàng từ trong túi áo đưa cho Luyến Trúc. Tại sao Tiểu Minh lại không dài ngân phiếu bởi vì trong rương chỉ có vàng chứ không có ngân phiếu. Luyến Trúc hỏi:” Tiền này là gia đình của công tử cho”. Tiểu Minh nói:” Không”. Luyến Trúc hỏi:” thế tiền này đâu mà ra”. Tiểu Minh bình thản như mây trả lời:” chỉ ăn với ngủ kết hợp với một ít vận động là có hơn 1 vạn vàng”.

Tất cả mọi người ở đây đều há hốc mồm và “…” còn Tiểu Bạch khuôn mặt ngơ ngác ngây thơ hồn nhiên trong sáng suy nghĩ vàng là gì mà nãy giờ người nhân viên, nữ nhân kia và Tiểu Minh nói đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận