Trên nền trời, từng đám mây nhẹ nhàng trôi.
Ánh nắng rán chiều xuyên thấu qua từng đám mây, khiến chúng như ẩn ẩn tỏa sáng.
Một lão giả cổ sư ngồi trên lưng một con hạc lớn, đôi mắt dưới hàng mi bạc trắng hiện rõ sát khí âm trầm.
– Ha ha ha, mối thù này, để đám con cháu của ngươi đến chịu cũng được đấy.
Lão cười lạnh, ngón tay gầy như que củi duỗi ra, chỉ xuống phía dưới.
Bạch hạc bên dưới lập tức ngẩng cái cổ thon dài ưu nhã lên, phát ra một tiếng kêu to kéo dài.
Âm thanh khuếch tán trên bầu trời rộng lớn, dư âm còn vọng mãi, vô số âm thanh đáp lại truyền đến.
– Tới rồi!
Phương Chính nghe thấy âm thanh này, trong lòng chợt động.
Hắn quay đầu nhìn lại hai người Thanh Thư, Dược Hồng.
Cả hai lúc này đã hấp thu xong nguyên thạch, đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
– Đây là âm thanh gì?
Dược Hồng tò mò hỏi.
– Nghe giống tiếng hạc…
Thanh Thư hơi cau mày, nhìn lên bầu trời cao.
Tiếng hạc kêu kéo dài không dứt, hết đợt này đến đợt khác.
Đây không phải là tiếng kêu mà một bầy hạc hai ba trăm con hay hai ba ngàn con có thể làm được, ít nhất cũng phải có một vạn con, mới có thể tạo nên hiệu quả như vậy.
– Chẳng lẽ có bầy hạc đang di chuyển sao?
Phương Nguyên không nhìn thấy gì, nhưng dựa vào địa thính nhục nhĩ thảo, nghe thấy âm thanh này liền không khỏi nghĩ.
Tiếng hạc kêu cũng hấp dẫn ánh mắt của các vị cổ sư trên chiến trường, họ nhao nhao ngửa đầu nhìn lên.
– Thứ trên bầu trời đó là gì vậy?
– Nghe âm thanh, hẳn là có một đàn chim lớn đang di chuyển.
Xin nhắc nhở các vị cổ sư, đừng ra tay lung tung, tránh gây phiền phức!
Tộc trưởng Bạch gia nói, đột nhiên giọng nói ngừng lại.
Hốc mắt của ông ta chậm rãi mở rộng, liền nhìn thấy trên trời xuất hiện một con, hai con, ba con…Hàng ngàn hàng vạn con hạc, lít nha lít nhít lao xuống nơi này.
– Tại sao có thể như vậy?
– Nhanh chóng chuẩn bị phòng ngự!
– Vẫn nên mau chạy đi, bầy hạc này có hàng vạn con.
Nhất định có vạn thú vương.
– Lang triều vừa đi, lại có hạc tai sao? Lão thiên gia, Thanh Mao sơn của ta thật là lắm tai ương mà…
Đám cổ sư xôn xao, trong lòng đều chấn động, ý chí chiến đấu lung lay.
— QUẢNG CÁO —
Vất vả lắm mới chống cự qua lang triều, bây giờ lại xuất hiện hạc tai.
Ba gia tộc lớn ở Thanh Mao sơn đều đã thương vong nặng nề, nào còn sức lực để đối phó với một bầy hạc khổng lồ như vậy?
Phi hạc co cánh lại, như mưa tên đầy trời mãnh liệt bắn xuống.
Tiếng quát lớn.
Tiếng la hoảng hốt, tiếng kêu thảm thiết đồng loạt vang lên, các loại ánh sáng bùng lên, các loại nguyệt nhận, thủy đạn, thiết thứ bắn lên bầu trời.
Sau một trận chống cự kịch liệt mà ngắn ngủi, đám cổ sư thương vong hơn phân nửa.
Phi hạc này mỏ dài như chùy sắt, mỗi một lần cánh chúng vỗ ra đều giống như lực húc của lợn rừng, móng vuốt có thể làm nứt đá.
Phi hạc bình thường đã khó đối phó.
Huống chi là ở bên trong bầy hạc, còn có một số lượng lớn phi hạc cấp bậc bách thú vương, phi hạc cấp bậc ngàn thú vương cũng không phải là ít.
Các gia tộc có thể chống cự được lang triều ngoài dựa vào kinh nghiệm tích lũy được trong quá khứ ra thì thứ quan trọng hơn chính là dựa vào lớp phòng thủ vững chắc của sơn trại.
Nhưng ở nơi này, hoang vu trống trải, làm gì có kiến trúc phòng ngự nào?
Hầu như sau đợt tấn công đầu tiên, quân số cổ sư liền giảm đi một nửa.
Bị mỏ dài của phi hạc đâm xuyên tim, bị vuốt hạc cào vỡ đầu, bị cánh hạc vỗ phun máu, bay xa ra ngoài, xương cốt toàn thân vỡ vụn.
Ba người Phương Chính cũng bị tấn công, nhưng so với những người khác, áp lực của bọn họ có vẻ thấp hơn nhiều.
Này cũng có nguyên nhân.
Đầu tiên là do Phương Chính đã biết trước, lựa chọn nơi đứng có nhiều đất đá cây cối.
Có những thứ này cản trở, số lượng phi hạc tấn công liền giảm xuống.
Thứ hai là có đến ba người, hai chiến lực tam chuyển, một nhị chuyển cao giai.
Mặc dù Thanh Thư vừa đột phá tam chuyển mới được hai ngày, cổ trùng trong tay ngoài mộc mị cổ ra còn lại đều là nhị chuyển.
Nhưng không thể chối cải hắn cũng là cổ sư tam chuyển, có đạm ngân chân nguyên, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú vô cùng.
Lại có Dược Hồng phụ trách trị liệu, tuy nàng chỉ có nhị chuyển, nhưng từ sau khi bị Phương Chính nô dịch, nàng liền bỏ qua tấn công, tập trung nhiều cho việc tu hành trị liệu.
Hiện tại đứng ở phía sau, liên tục vì hai người Phương Chính, Thanh Thư chữa trị khi bị thương.
Quan trọng nhất là Phương Chính.
Hắn hiện tại đã là tam chuyển cao giai, có lượng ngân chân nguyên.
Chiến lực của hắn cũng thập phần kinh người, sát chiêu lôi kiếm còn chưa thực sự luyện thành đã có thể đè ép lôi quan đầu lang.
Cho dù bây giờ hắn không dùng sát chiêu, nhưng chỉ bằng vào tam chuyển lôi tương cổ hắn lấy được từ người lôi quan đầu lang, tái kết hợp kiếm ảnh cổ cùng một thân kiếm thuật, cũng đủ để hắn giết chết không ít phi hạc.
– Nơi này không thể ở lâu.
Theo ta về sơn trại ngay.
Phương Chính vừa chém giết vừa nói, mở đường dẫn theo hai người kia chạy vội.
Nhưng hắn cũng không chạy ngay về hướng Cổ Nguyệt sơn trại mà lại chạy lại chỗ Phương Nguyên đang bị lớp sương mù trắng xóa bao phủ.
Phương Nguyên cũng bị tấn công.
Trước hai mắt hắn đều là một mảnh trắng xóa, chỉ có thể dựa vào địa thính nhục nhĩ thảo để tránh né sự tấn công.
– Ca ca, ta tới giúp ngươi!
Lúc này, Phương Chính dẫn theo hai người Thanh Thư, Dược Hồng đuổi tới bên cạnh Phương Nguyên.
Phương Nguyên không khỏi dâng lên sự cảnh giác.
Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng phi hạc kêu thảm, hiển nhiên là bọn phi hạc tấn công hắn đã bị diệt trừ.
Phương Nguyên trong lòng chợt có chút buồn bực.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính hôm nay không biết ăn trúng cái gì, trước sau cứ một mực đi theo hắn, còn có ý bảo vệ hắn.
Nhưng Phương Nguyên còn chưa kịp suy tư, một người khác đã đuổi tới.
– Phương Nguyên, Phương Chính.
Hai ngươi không sao chứ?
Phương Nguyên nghe ra, đây là giọng của tộc trưởng Cổ Nguyệt Bác.
Trong giọng nói của lão ta tràn ngập sự lo lắng, cũng có nhẹ nhỏm khi thấy Phương Nguyên bình an.
Cổ Nguyệt Bác này hôm này cũng làm sao vậy, lúc nãy gọi ta, giọng điệu liền không ổn lắm, lại có một loại ý tứ muốn bảo vệ ta.
Bây giờ lại cố ý chạy đến giúp đỡ ta.
Phương Nguyên trong lòng càng thêm buồn bực, khó hiểu vô cùng.
Mặc dù Phương Nguyên đa mưu túc trí, nhưng cũng không thể liệu sự như thần được.
Có thế nào cũng nghĩ không ra nguyên nhân.
– Ta và ca ca đều không sao!
Phương Chính lúc này đáp.
– Không sao là tốt! Đi, ta bảo hộ các ngươi quay về sơn trại.
Cổ Nguyệt Bác thở ra một hơi.
Lão vốn còn không chắc người bị vây trong lớp sương trắng này là Phương Nguyên, nhưng có Phương Chính ở đây khẳng định, lão cũng liền đem tảng đá trong lòng thả xuống.
Phương Chính nhìn thoáng qua lão, gật đầu.
Kỳ thực ban đầu hắn đuổi tới bên cạnh Phương Nguyên chính là nhìn trúng điểm này.
Bởi vì Thiết Nhược Nam, Cổ Nguyệt Bác nghĩ Phương Nguyên là thập tuyệt thể, là người chấn hưng gia tộc trong lời tiên đoán của tổ tiên.
Cho nên lão sẽ bất chấp tất cả bảo hộ Phương Nguyên chu toàn.
Vì như vậy, Phương Chính mới đi lại bên cạnh Phương Nguyên, nhằm mượn sức của lão tự bảo vệ mình và hai người Thanh Thư, Dược Hồng.
Bất quá Phương Chính cũng không biết, sau khi hắn đi khỏi thính phòng, Thiết Nhược Nam còn phán đón về tư chất của hắn liệu có phải là thập tuyệt thể luôn hay không.
Nếu Phương Nguyên là thập tuyệt thể, vậy Phương Chính tu hành còn nhanh hơn Phương Nguyên là do đâu?
Câu trả lời là Phương Chính cũng có thể là thập tuyệt thể.
Bởi vì trong truyền thừa của hắn không có xá lợi cổ, không có tửu trùng phụ trợ, trung tâm truyền thừa chỉ có một con tam chuyển kiếm ảnh cổ.
Phương Chính không có cổ trùng phụ trợ vẫn tu hành thần tốc như vậy, còn vượt qua cả Phương Nguyên có thập tuyệt thể.
Với tư chất loại giáp, hắn làm sao làm được?
Điều này không khỏi khiến người khác nghĩ đến, có phải hắn cũng có loại tư chất này không?
Phương Nguyên là Cổ Nguyệt Âm Hoang thể, Phương Chính có thể chính là Viêm Hoàng Lôi Trạch thể.
Nguyên nhân nằm ở cổ trùng lôi điện của hắn, dù sau loại thể chất Viêm Hoàng Lôi Trạch này rất phù hợp tu hành hỏa, lôi hai hệ.
Cho nên chính suy nghĩ này mà cho dù Phương Chính có chạy riêng thì Cổ Nguyệt Bác cũng sẽ ráng sức lôi hắn lại bên cạnh.
Bất quá so với Phương Nguyên, lão có phần an tâm Phương Chính hơn, dù sao bên cạnh Phương Chính có hai người Thanh Thư, Dược Hồng.
Cùng lắm xem cả hai là pháo hôi, hy sinh vì Phương Chính là được.
Hiện tại Phương Chính chủ động đi lại chỗ Phương Nguyên, ngược lại còn khiến lão mừng ra mặt.
— QUẢNG CÁO —
Phương Nguyên lúc này bị vây, hai mắt vẫn không nhìn thấy gì, hắn không nhìn được vẻ mặt lúc này của bốn người bên cạnh, không thể đón ra cái gì.
Nhưng nghĩ lại, hiện tại cũng không có cách nào, còn không bằng đi cùng bọn họ, như vậy khả năng sống sẽ cao hơn.
Nghĩ như vậy, hắn liền gật đầu.
– Vậy làm phiền tộc trưởng dẫn đường, ta sẽ tận lực đuổi theo.
Nhưng vào lúc này, một con hạc lớn bay từ trên trời xuống, Lão cổ sư mày trắng ngồi ngay ngắn trên lưng hạc, giọng nói lạnh lẽo.
– Ai cũng chạy không thoát, đều phải chết ở đây cho lão phu.
– Ngũ chuyển cổ sư?!
Cổ Nguyệt Bác kinh hô, hai mắt trợn trừng.
Hiển nhiên, tộc trưởng tộc Cổ Nguyệt có thủ đoạn trinh sát, có thể phán đoán tu vi của người xa lạ.
– Chắc chắn là lão ta, Thiên Hạc Thượng Nhân!
Phương Chính sắc mặt trầm xuống, trong lòng khẳng định.
Hắn đương nhiên không biết mặt lão, nhưng dựa theo nguyên tác, hắn hoàn toàn có thể đoán ra thân phận của lão cổ sư này.
– Đi!
Phương Chính kêu khẽ, quân lam nguyệt bị hắn thúc giục quấn ngang eo của Phương Nguyên, Thanh Thư và Dược Hồng.
Hắn lui nhanh, kéo theo ba người bên cạnh.
Hiện tại trong tay bốn người chỉ có mình hắn có di động cổ trùng, nếu như hắn bỏ mặt không quản, sợ là bằng chân không ba người này sẽ không chạy thoát.
– Hừ!
Lão cổ sư hừ lạnh, chỉ tay xuống.
Một đàn phi hạc từ trên không trung lập tức lao xuống đầu bốn người.
Cổ Nguyệt Bác cắn răng, động thân ngăn cản đàn hạc.
Lão một bên chém giết, một bên chạy theo phía sau Phương Chính.
– Tộc trưởng, tổ tiền đời thứ nhất đã sống lại ở dưới lòng đất.
Chỉ cần về đến sơn trại chúng ta sẽ an toàn.
Phương Chính một bên nói, một bên b ắn ra nguyệt nhận, đem một con hạc đang lao tới chém chết.
– Cái gì?
Cổ Nguyệt Bác bên cạnh kinh hãi nhìn hắn.
Phương Chính cười nhạt, vừa giết vừa lui, đồng thời nói.
– Loại chuyện này ta làm gì dám đùa.
Ca ca cũng có thể làm chứng cho ta.
Cổ Nguyệt Bác nghe xong, vẻ mặt lập tức kiên định.
Lão liều mạng chém giết, mở đường máu dẫn theo Phương Chính chạy về phía sơn trại.
Có lão bảo hộ, bốn người Phương Nguyên, Phương Chính càng thêm an toàn, từng chút một tiếp cận Cổ Nguyệt sơn trại..