Hệ Thống! Tôi Gánh Không Nổi Nữa Rồi

Chương 1: 1: Mở Màn



Mau.

Mau bắt nó lại, không được để chạy thoát.
Đường làng xáo xào như vừa xảy ra một trận cướp bóc, người chạy trối bán sống bán chết, người ôm đồ kêu gào nhức nhối.

Tiếng trẻ con khóc bên thi thể mẹ, chó sủa gà bay khung cảnh náo loạn, nhìn quanh chỉ một màu chết chóc.
Tên chỉ huy dẫn đầu giọng sang sảng, tay cầm tờ giấy vẽ hình người nhìn ra một cô nương.
– Đây là tội phạm bị truy nã, tra ra thì đến đây.

Ta biết nơi này đang che giấu tung tích nó.

Nếu biết phạm nhân đang ở đâu hãy mau khai ra, còn muốn che giấu tung tích nó thì…!
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Tên chỉ huy cưỡi ngựa tay cầm thanh kiếm xoẹt qua người đàn ông trung niên đang quỳ trước mặt, máu đỏ bắn tung tóe nền trời, ngay cả kêu lên một tiếng cũng không thể.

Tiếng hét thất thanh vang lên trên mặt đường đất đã có 5 cái xác nằm la liệt máu tanh bốc lên nồng nặc đến nôn mửa.

Người người nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu lên.

Tên chỉ huy nhắc lại một lần nữa:

– Nếu các ngươi còn tiếp tục che giấu ta sẽ để ngôi làng rách này tắm máu trên đường đến tìm nó.

Ha…ha…ha…
Binh lính lùng sục tận ngóc ngách trong làng, tiếng đồ đạc rơi loảng xoảng, tiếng người kêu la ai oán.

Người dân lo lắng nhìn lên bức vẽ kia nhìn thật quen mắt, đó không phải là người bà Loan vừa đưa về cách đây một tuần lễ đó sao.

Có người định cất tiếng ” tố giác” thì binh lính đã phi ngựa đến:
– Bẩm báo, đã tìm thấy người ở vách núi sau làng.
– Nhanh chóng dẫn ta đến đó.
– Rõ.
Ngựa vó phi một mạch đến cuối làng, có một ngọn núi trẻ vách đá lởm chởm, dưới vách núi sâu không thể biết được.

Giờ đang là giữa tháng chạp trời rét đậm, tuyết rơi lác đác phủ một tầng trắng mỏng trên y phục của những người đứng ngoài trời một khoảng thời gian dài.
Quân lính cưỡi ngựa đến thấy bóng dáng mảnh khảnh đỏ rực trong màu trắng của tuyết.

Uyên Ninh đứng trước vách núi, tên chỉ huy chửi thầm ở đâu ra vách núi lưng chừng như thế này.

Lớn tiếng quát:
– Còn chạy nữa.

Ngươi vào đường cùng rồi còn không mau quay lại chịu trói.
Uyên Ninh đứng ngoài trời dưới tuyết từ tờ mờ sáng, nàng đã được truyền tin rằng bọn chúng đã biết tung tích của mình, sớm muộn cũng sẽ đuổi đến.

Cuối cùng cũng không thoát khỏi một chữ chết, biết trách ai được bây giờ.

Toàn thân đã lạnh cóng, tay chân hầu như không còn cảm giác hàng mi đã phủ một lớp tuyết trắng mi mắt mệt mỏi không muốn động.

Nàng đã mệt rồi, không muốn chạy trốn nữa, cũng không muốn đám quân đuổi cùng giết tận, tàn sát người vô tội.

Đứng đây suy nghĩ suốt 1 canh (=2 giờ) tất cả nên kết thúc ở đây thôi.

– Sớm muộn gì cũng chết, thà rằng chết yên ổn thì sẽ dễ chịu hơn.

Các ngươi không đuổi cùng giết tận, ta mang bệnh nặng cũng sẽ sớm lìa đời, đâu cần vương gia phải nhọc lòng bắt về, tra tấn, hỏi cung.

Ta, gia tộc ta cũng đâu còn giá trị gì.

Uyên Ninh cất giọng khàn khàn cổ họng đau rát, nói một lần cũng làm tiêu hao nhiều sức lực.

Tất cả mọi chuyện như trêu đùa, đến mạng sống này nàng thấy không khác gì cỏ dẵm dưới chân, một dây bấc đèn bén lửa là cháy tàn cháy lụi.
– Không được, bên trên đã nhắc phải bắt sống.- Một thuộc hạ đánh tiếng với tên chỉ huy.
– Ta biết.

Ngươi nghe rõ chưa.

Vương gia đã nói sẽ để ngươi sống, mau nhanh theo ta về kinh.

Nói không chừng cái thân này của ngươi còn có giá trị.
– Ngươi đang kể chuyện cười với ta sao.

Ta nào có giá trị gì cho lợi ích vương quyền.
Uyên Ninh trào phúng bật cười đến đau bụng.

Hối hận cũng đã quá muộn màng, đời này nàng hận người ngồi trên ngai vàng kia.

Giờ này người kia đang sung sướng bên quyền lực nàng có là cái gì, đất nước này sắp đổi chủ rồi.

Cha mẹ, anh em của nàng đã chết thảm dưới tội danh hung thần, bị hãm hại chết một cách oan uổng giờ tiếng xấu đồn xa không thể rửa sạch nỗi oan ức.

Cũng nên theo cha mẹ thôi.
Trời lạnh quá, nàng không còn cảm nhận được giác quan của mình nữa, giờ đã cạn kiệt hết sức lực rồi.

Uyên Ninh nhấc bước đến trước vách núi, cảm giác thật chậm rãi.


Quân lính phía sau chợt nhận ra phi ngựa đến, rồi lại thấy người đứng im đến thì người đã tắt thở, cả người lạnh toát như tảng băng.

Sự sống trôi qua thật ngắn ngủi, mọi hơi thở trở nên thật mong manh.

Trước khi trút hơi tàn, Uyên Ninh đã thầm nghĩ thật mong muốn sống một cuộc đời bình lặng, yên ổn tránh xa nơi kinh thành náo nhiệt thì liệu gia tộc nàng sẽ khác bây giờ.
– Chuyện này không thể biết trước được.
Huyền Trang gấp cuốn sách lại ngồi thở dài, quyển sách này đã đọc đi đọc lại nhiều lần đến thuộc nhưng vẫn mở ra xem lại.
Cô vừa mới đi làm nhiệm vụ xong, đó là một nhiệm vụ xuyên không vào một thế giới dưới nước.

Cả hành tinh đều có màu xanh tuyệt đẹp, sau đợt này Huyền Trang muốn nghỉ ngơi lấy sức trong 23 cuộc xuyên không, xuyên sách…
Mỗi lần xuyên qua một thế giới, Huyền Trang sẽ thực sự hóa thân thành nhân vật đó, cảm nhận được cảm xúc chân thực trong các mối quan hệ, niềm vui cũng như mọi đau khổ trong thời cuộc đó.
Như vậy chắc chắn cơ thể cũng như tinh thần sẽ rất mệt mỏi.

Vậy nên sau mỗi lần xuyên không thành công, người xuyên không sẽ cất gọn kí ức vào một chiếc bình thủy tinh trong suốt.

Có thể là tất cả, có thể là một phần gây nên sự khó chịu, đau buồn…!mà người đó muốn loại bỏ khỏi trí não.

Mỗi một kí ức bỏ vào sẽ hóa thành một chùm sáng nhỏ mang đủ loại màu sắc..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận