Thân mình đột nhiên dừng lại, hắn mê mang mở con ngươi, phát hiện bị người dùng lực ôm bên hông, cô nương ngày ấy hắn gặp gần trong gang tấc, nghe lão nhân gia nói, trước khi chết, có thể nhìn thấy người mình muốn gặp nhất.
【 Ký chủ cô lấy kiếm làm gì! Bình tĩnh! Vai ác không thể giết mà! 】
Lăng Thanh Huyền cầm kiếm, vì phòng ngừa mình nhịn không được động thủ, lúc đến giữa sườn núi nàng ném Phong Giác vào trong sơn động.
Đứa nhỏ này, vừa nhẹ vừa yếu, tương lai thật sự có thể thành vai ác hả?
【 Có thể đó, cái gọi là cơ duyên chính là như vậy. 】ZZ khẩn trương phòng bị, sợ ký chủ nhà mình nói động thủ liền động thủ.
Lăng Thanh Huyền xem mặt mũi ZZ nên không có động hắn, cho nên khi Phong Giác tỉnh lại, hắn vẫn duy trì tư thế bị ném vào.
“A…” Phong giác hít hà một hơi, lau mặt, hắn ấn chân cười khổ, quả nhiên là nằm mơ, hắn nhất định đã chết, nhưng vì sao đã chết còn cảm giác được đau đớn.
“Há mồm.”
Bên tai có người nói chuyện, Phong Giác không tự giác mở miệng ra, thuốc viên bị nhét vào, hắn ho đến nước mắt đều rơi.
【 Ký chủ, nước, nước, cho hắn uống nước. 】
Người không biết còn tưởng rằng ZZ là cha mẹ Phong Giác.
Trong khi cho Phong Giác uống nước, Lăng Thanh Huyền lúc này mới có công phu đánh giá hắn.
Thiếu niên bất quá mười tám, khuôn mặt còn tương đối non nớt, nhìn kỹ, lông mi hắn cũng khá dài, mũi cũng không thấp, lông mày không sâu không cạn, khóe miệng hơi hơi rủ xuống, vừa vặn phù hợp khí chất ủ dột của hắn.
Lần trước gặp mặt, hắn trong mắt còn có cầu sinh **, vậy mà hai ngày không đến, hắn đã đang tìm chết.
Nàng mới vừa rồi không nên ra tay, hẳn nên chọn một chỗ tầm nhìn tương đối tốt, ai đi cứu hắn liền cản trở hết.
Tự nhiên tử vong, không phải chuyện của nàng.
【 Ký chủ, suy nghĩ của cô ta có thể biết được……】
Khụ khụ.
“Là, là cô nương đã cứu ta?” Phong Giác cuối cùng cũng thả lỏng khẩu khí, hắn trộm nhìn Lăng Thanh Huyền, không dám nhìn thẳng.
Mùi thơm cơ thể nữ tử sâu kín quanh quẩn xung quanh, Phong Giác có hơi choáng, là mộng sao?
Lăng Thanh Huyền thấy đầu hắn lắc qua lắc lại, trực tiếp duỗi tay đem hắn nhìn thẳng, đối điện tầm mắt hắn gật đầu, “Phải.”
Lạnh lẽo đầu ngón tay truyền tới từ hai má, đỏ ửng nhanh nhiễm lên, Phong Giác không biết lý do đầu nóng lên, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, lập tức dời tầm mắt, đào tẩu khỏi tay nàng.
【 Hảo cảm của Phong Giác +5. 】
“Tạ, tạ cô nương.” Đầu lưỡi hắn đều loát không thẳng.
Hàng năm bị cha mẹ đánh chửi, buôn bán, hắn dần dần phong bế bản thân, không muốn giao lưu cùng bất luận kẻ nào, một người sống tựa tiên trên trời đứng bên cạnh như vậy, hắn cảm thấy giống như giả.
Sơn động không lớn, lại có một cái giường đá ở bên trong, gọt nước từ khe hở vách tường rơi trên mặt đất, trong hoàn cảnh yên tĩnh tại đây có vẻ có hơi khẩn trương.
Giữa hai người yên tĩnh không tiếng động.
【 Ký chủ, cầu cô tìm đề tài, các cô không nói lời nào thực xấu hổ a! 】ZZ có chút mệt tim.
Bổn tọa có thể thảo luận với hắn cùng nhau diệt trừ nữ chủ thế nào không?
Không thể!
Phong Giác hầu kết di chuyển trên dưới nuốt một chút, đối phương không nói lời nào, hắn cũng không biết nói cái gì, dù sao hắn cũng chưa cùng giao tiếp nhiều với những người khác.
“Ta là Phong Giác, cô nương tên của cô nương là gì?” Mở đầu tự giới thiệu, hắn cảm thấy cô nương kia sắc mặt lạnh như băng, có chút không dễ ở chung.
ZZ, hắn gọi bổn tọa là cô nương.
‘ Tiểu cô nương ’ Lăng Thanh Huyền số tuổi có chỗ lớn này nhàn nhạt nói: “Lăng Thanh Huyền.”
Phong Giác ngay từ đầu không có nhận ra, chờ trước mặt có bóng xuất hiện, mới phát hiện Lăng Thanh Huyền đang tiến hành xử lý chân hắn, miệng vết thương khá lớn, một phen thuốc đi xuống, mặt mũi Phong Giác trắng bệch, nhưng cổ họng không ra một tiếng nào.
【 Vết thương sau đến nỗi có thể thấy được xương, vai ác của chúng ta thật đáng thương. 】
Lăng Thanh Huyền coi thường ZZ đang đồng tình khịt mũi, giơ tay buộc lại cái nơ con bướm xinh đẹp cho Phong Giác.
【 Hảo cảm của vai ác Phong Giác -5. 】
…… Lăng Thanh Huyền nhìn nơi cô băng bó cho hắn, bổn tọa làm khó coi vậy sao? Vì sao độ hảo cảm lại giảm?
26/1/2020