Nam nữ song toàn, Ôn Dĩ Ninh là dùng một đời yêu thương tặng cho anh chữ “hảo”.(*)
(*) từ hảo này mang nhiều ý nghĩa lắm, tốt lành này, đẹp đẽ này, hòa hợp này, bla blo.. nên ta để nguyên luôn hơ hơ
Nhưng lần mổ đẻ này của cô cũng không quá thuận lợi, nước ối rất đục, vị trí của hai đứa nhỏ cũng không chính xác. Trước khi phẫu thuật tiêm thuốc tê ở trên lưng, Ôn Dĩ Ninh phản ứng cực kỳ kịch liệt, bắt đầu không ngừng nôn khan. Lúc giáo sư Phó mang hai anh em ra, cái bụng đột nhiên trống rỗng, cả nhịp tim và huyết áp của Ôn Dĩ Ninh đều tăng vọt, mắt trợn trắng hai lần suýt chút nữa thì ngất đi. Lượng xuất huyết là 1000 ml, cũng có thể coi như đại xuất huyết rồi.
Bọn nhỏ được hộ sinh bế ra trước, chiếc khăn mềm mại bao bọc lấy hai sinh mệnh nhỏ bé, trên cổ tay là chiếc vòng đeo tay nhựa, phía trên đó ngay ngắn viết:
Mẹ: Ôn Dĩ Ninh
Ba: Đường Kỳ Sâm
Cảnh An Dương khó nén được vui vẻ, nước mắt suýt chút nữa thì không kiềm lại được, bà bế bé gái vào lòng trước, hai tay đều run rẩy.
Đường Kỳ Sâm một đứa nhỏ cũng không ôm, vội chạy tới hỏi một người y tá vừa ra khỏi cửa: “Người bên trong thế nào rồi?”
Y tá đơn giản thuật lại tình huống, lông mày Đường Kỳ Sâm càng lúc càng nhíu chặt, trái tim cũng thắt lại.
Sau khi tác dụng của thuốc tê đã hết, Ôn Dĩ Ninh tỉnh lại, mang theo bơm truyền dịch giảm đau được đẩy ra khỏi phòng mổ. Trên chiếc váy kẻ trắng xanh dính một chút máu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt tràn đầy mệt mỏi. Tổn thương nguyên khí, một chút tinh thần cũng không có. Viền mắt Đường Kỳ Sâm ướt át, khom lưng cúi xuống, ở bên tai cô nói: “Cực khổ rồi.”
Ôn Dĩ Ninh mất máu rất nhiều, tiểu cầu lại không tăng được, giáo sư Phó không cho xuất viện, mãi đến ngày thứ mười sau khi sinh mới được duyệt cho về nhà.
Bọn nhỏ theo mẹ về, mỗi ngày lại có một chút thay đổi, non nửa tháng trôi qua, lớp tóc máu dính vào mặt của anh trai đã bong ra, bệnh vàng da của em gái sau mấy lần chiếu đèn xanh cũng đã khôi phục về bình thường, hai cái cục cưng nho nhỏ bắt đầu dễ nhìn hơn. Tháng cữ của Ôn Dĩ Ninh đã quyết định sẽ ở tại Đường gia, Cảnh An Dương mời một nhóm hộ sinh chuyên nghiệp từ Hồng Kông đến, thực đơn dinh dưỡng khoa học, không áp đặt những quan niệm cổ hủ lạc hậu của những thế hệ trước, Ôn Dĩ Ninh được chăm sóc rất tốt.
Lượng công việc của Đường Kỳ Sâm gần như là giảm xuống mức thấp nhất trong vòng mười năm này, sau ngày hai đứa nhỏ được sinh ra, lúc anh trở về tập đoàn rồi đi ngang qua nhân viên, quản lý, bọn họ đều tươi cười chúc mừng anh. Ngày đó Kha Lễ ở tổng cục tham gia một cuộc họp liên quan đến thuế, về đến văn phòng đã là buổi chiều, Đường Kỳ Sâm ngồi trước bàn làm việc, nhìn anh ta xách trên tay lỉnh kỉnh đủ thứ đồ thì hơi cau mày hỏi: “Cái gì đây?”
Kha Lễ luôn trầm ổn lúc này bỗng nhiên cũng trở nên lắp bắp, “Cái đó, Đường tổng, chúc mừng ngài. Mang gửi ngài chút quà cho bọn nhỏ.”
Suy nghĩ của người đàn ông độc thân kim cương này rất trực tiếp, giao tình mấy năm của Đường Kỳ Sâm và anh ta vừa là thầy cũng vừa là bạn, không thể không bày tỏ cái gì được. Bởi vậy ngày hôm nay sau khi mở họp đã cố tình lượn quanh trung tâm thương mại một vòng, Kha Lễ cũng chưa từng làm ba, hoàn toàn không có kinh nghiệm với trẻ nhỏ, đơn giản nói với nhân viên bán hàng mang món đồ đắt nhất ở nơi này cho mình xem, một bộ, không, hai bộ.
Giờ tan ca, Kha Lễ và Đường Kỳ Sâm cùng đi ra bãi đỗ xe, hai người đàn ông ngọc thụ lâm phong xách theo mấy túi lớn nhỏ toàn là đồ dùng cho trẻ con, hình ảnh này thật sự khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Đường gia đối với công tác nghênh đón hai sinh mệnh nhỏ này đã chuẩn bị vô cùng hoàn thiện, vậy nên cứ theo đó mà làm, một chút cũng không loạn. Bọn nhỏ có đội ngũ chăm sóc hùng hậu, lại có cả Cảnh An Dương và dì Chu một bên quản lý giám sát, ngoại trừ cho bú thì căn bản đều không cần Ôn Dĩ Ninh phải bận tâm. Đường lão gia tử tuy đối với chuyện này không biểu hiện ra quá nhiều quan tâm, nhưng khi chọn tên cho đứa nhỏ vẫn lặng lẽ lấy một tờ giấy ra tự tay viết chữ tiểu triện, tất cả đều là những cái tên đã được ông lựa chọn tỉ mỉ. Sau đó lại tìm trưởng bối trong nhà đến, cùng nhau xem xét nghiên cứu một lượt, cuối cùng lấy một chữ “Tây” làm tên lót.
Tiểu Ca Nhi – Đường Tây Triết, em gái Đường Tây Đóa, nhũ danh tiểu Đóa Nhi.
Thế nhưng trong tháng này bỗng nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thời điểm nửa tháng Ôn Dĩ Ninh đột nhiên bị viêm tắc tuyến sữa, còn bị sốt cao, rạng sáng được đưa vào bệnh viện treo nước tiêu viêm. Đây là chuyện không có cách giải quyết, không cần thuốc cũng không cần đến người lớn chăm sóc, tiếp ba ngày nước thì xuất viện, chỉ là sữa mẹ không còn, tiểu Ca Nhi và tiểu Đóa Nhi chỉ có thể uống sữa bột.
Cảnh An Dương vẫn khá ổn với chuyện này, có thể thông cảm được. Thế nhưng khó tránh khỏi mấy lời lảm nhảm ríu rít từ phía nữ quyến của Đường gia, mấy nhóm đến thăm sau đó khi ngồi riêng với Cảnh An Dương đều nói: “Sữa mẹ quan trọng lắm, không được bú sữa mẹ đứa nhỏ sẽ không phát triển hoàn thiện được.”
Hay là: “Trong tháng sao lại để cho nhiễm trùng thế? Người vợ này của Kỳ Sâm xem ra thể chất vẫn chưa đủ tốt, nhìn còn gầy gò yếu ớt, nhất định là vì muốn giữ dáng không chịu bồi bổ cơ thể.”
Cảnh An Dương ban đầu còn khách khí đáp lời, đối với khách khứa đến chơi cũng không thể quá thất lễ. Thế nhưng có một vị bác họ của Đường Kỳ Sâm từng công tác ở Văn phòng Nghiên cứu Chính sách Trung ương hiện tại đã về hưu, rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên số lần đến đây cũng nhiều hơn bình thường. Sau đó Cảnh An Dương thật sự nghe phát phiền, không quá vui vẻ nói: “Con bé ngã bệnh thì có cách gì được đây? Không bú sữa mẹ thì không bú thôi, thiếu gì đứa nhỏ uống sữa bột lớn lên mà vẫn phát triển bình thường?”
Lúc đó vừa vặn Ôn Dĩ Ninh định xuống lầu lấy đồ, nghe được lời này đến đồ cũng không lấy, lặng lẽ trở về phòng ngủ.
Buổi tối có chút việc gấp nên Đường Kỳ Sâm không thể không đi, hơn chín giờ mới về đến nhà. Dì Chu mở cửa cho anh, trên người mặc một chiếc áo khoác len dài, động tác nhanh nhẹn vào phòng bếp bưng ra một bát cháo nóng cho anh, sau đó lại nhận lấy chiếc áo khoác anh vừa cởi ra, “Phu nhân nghỉ ngơi từ sớm, tiểu Ca Nhi và em gái cũng rất hiểu chuyện, ăn no rồi ngủ.”
Đường Kỳ Sâm ngồi trên ghế sô pha húp xong bát cháo mới đi lên lầu, kết quả lúc mở cửa ra lại nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh một mình buồn bã trốn trong chăn khóc.
Cô kéo chăn che kín đầu, chỉ lộ ra mười ngón tay giữ chiếc chăn, tự ép chính mình ngột ngạt bên trong, tiếng nức nở thi thoảng lại khe khẽ phát ra. Phát hiện thấy có người vào, cô vội vàng dừng khóc, giả vờ đã ngủ say. Đường Kỳ Sâm đi tới kéo chăn ra, gương mặt Ôn Dĩ Ninh đầy nước mắt, mí mắt cũng sưng vù.
Đường Kỳ Sâm vừa rồi ở dưới lầu đã nghe được dì Chu kể lại chuyện ban sáng, trong lòng nhất thời hiểu ra. Anh nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc dính sát bên má cô, nhẹ giọng nói: “Không bú sữa mẹ cũng không sao cả, Niệm Niệm đừng tự tạo áp lực cho mình.”
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu, tiếng nức nở lại không giữ được phát ra.
Đường Kỳ Sâm ôm cô vào trong lòng, trên khóe môi là ý cười nhàn nhạt, “Em là người mẹ tốt nhất trên đời này, em đã cố gắng lắm rồi.”
Ôn Dĩ Ninh vẫn không lên tiếng.
Thật lâu sau đó Đường Kỳ Sâm mới như hiểu ra. Hẳn là cô tức cảnh sinh tình, nhớ đến Giang Liên Tuyết.
Sau đó một lần vị bác gái kia lại đến tìm Cảnh An Dương tán gẫu, nhai lại mấy lời càm ràm cũ rích trùng hợp lúc Đường Kỳ Sâm từ trên thư phòng đi xuống, nghe bà ta trách móc Ôn Dĩ Ninh quá gầy không chịu bổ sung dinh dưỡng, ngọn lửa trong lòng anh nhất thời bị thổi bùng lên, mấy câu nói ra không nặng nhưng cũng không nhẹ, “Đó là vợ con, cô ấy thích làm cái gì thì làm cái đó, con sẵn lòng cưng chiều cô ấy, bác nhắc mãi làm gì ạ?”
Bác gái kia ngượng ngập dừng lại, lén lút liếc nhìn Cảnh An Dương hi vọng bà nói đỡ mình một câu, nhưng Cảnh An Dương ngay ngắn ngồi đó bày ra cái dáng vẻ không liên quan đến mình, cuối cùng vẫn là che chở con cái.
Người đi rồi, Cảnh An Dương dĩ nhiên vẫn phải mắng Đường Kỳ Sâm vài câu, “Vừa rồi tự nhiên kích động thế làm cái gì? Cũng chỉ là một lão phu nhân miệng rảnh rỗi không chịu nổi, nước đổ đầu vịt, ai sẽ nghĩ là thật chứ?”
Đường Kỳ Sâm lạnh giọng, “Người là của con, ai cũng không được chê trách.”
Cảnh An Dương túm ngay lấy câu này của anh, vướng mắc bấy lâu nay trong lòng có cơ hội thoát ra, tức giận móc mỉa: “Vâng, người của con! Cái gì của con chứ? Giấy chứng nhận kết hôn còn chưa có, sau đó người chạy mất rồi mẹ xem con đi đâu nói lý lẽ!”
Con đã sinh ra, hai người lại chậm chạp không chịu chứng thực danh phận.
Cũng may Đường gia có quan hệ và tài nguyên, nếu không tiểu Ca Nhi và em gái đến cả giấy khai sinh cũng không làm được.
Cảnh An Dương có lần nhịn không được, con trai không khuyên được, vậy thì đi khuyên con dâu đi. Bà mang sổ hộ khẩu của Đường Kỳ Sâm đến, giao cho Ôn Dĩ Ninh rồi nói: “Thằng bé là chủ gia đình, lẻ loi một mình mãi cũng không được, bây giờ có cả tiểu Đóa Nhi và Tây Triết, cột người mẹ này cứ để trống mãi vậy cũng không đẹp.”
Ôn Dĩ Ninh dĩ nhiên hiểu, gật đầu nhận lấy, nhưng sau đó vẫn bỏ đó mặc kệ sống chết.
Sau đó vẫn là ba Đường phải khuyên nhủ Cảnh An Dương, lời nói mang theo hàm ý sâu xa: “Quê của con bé có một tập tục cũ, nếu ba mẹ bất ngờ tạ thế thì trong vòng một năm con cái sẽ không làm hỉ sự. Con bé là giữ trọn đạo hiếu, thay thông gia tuân thủ thôi.”
Cảnh An Dương ngẩn người, sắc mặt từng chút từng chút một tái đi, còn có thể nói cái gì nữa đây.
Bởi vì bệnh vàng da của em gái tiến triển nặng nên tiểu Ca Nhi và em gái đều không tổ chức tiệc đầy tháng, bận rộn gần nửa tháng mới khỏi hẳn.
Buổi tiệc tổ chức bù sau đó cho hai đứa nhỏ, bạn bè họ hàng của Đường gia đều đến.
Đây cũng coi như là lần đầu tiên chính thức ra mắt của Ôn Dĩ Ninh, cô ôm tiểu Đóa Nhi, Đường Kỳ Sâm ôm tiểu Ca Nhi, một nhà bốn người đứng chỗ đó thật sự là lấn át mọi phong cảnh tuyệt mỹ. Cô em họ lần này quả nhiên mang đến một bao lì xì cực lớn, “Đây, nói lời giữ lời nhé!”
Đường Kỳ Sâm cười vui vẻ, quang cảnh xung quanh cũng theo đó mà ngập trong ý xuân, chọc cho Ôn Dĩ Ninh đứng một bên xấu hổ không ngẩng đầu nổi.
Mấy người đến sau đó Ôn Dĩ Ninh đều biết, đám người Phó Tây Bình này cũng không mấy ngay ngắn, rêu rao bày cả hàng xe trước cửa hội sở, sau đó mỗi người bước xuống đều mang theo căm phẫn sục sôi, “Kẻ lớn tuổi nhất ngược lại cưới cô vợ nhỏ tuổi nhất, hôm nay không vét cạn ví Đường tổng thì đám anh em độc thân chúng ta quá có lỗi với chính mình rồi.”
Thế nhưng khi nhìn thấy người, từng người từng người đều là vui cười hớn hở, thật lòng thật dạ chúc mừng: “Anh có thể lập gia đình, anh em tụi này cũng coi như yên tâm!”
Thật tổn thọ, cứ như bàn giao hậu sự.
Phía Á Hối cũng có người đại diện đến, trong lúc Ôn Dĩ Ninh còn kiêm chức có quan hệ khá tốt với mấy cô gái trong cùng phòng ban, sau khi cô nghỉ việc bọn họ vẫn thường xuyên hỏi han ân cần. Trần Táp lần này cũng đặc biệt để tâm, mang theo mấy người Dao Dao đến cùng. Dao Dao nhìn thấy Đường Kỳ Sâm vẫn sẽ không nhịn được hồi hộp, thường ngày anh luôn là ông chủ lạnh như băng, quan hệ cấp trên cấp dưới phân ra rõ ràng. Thế nhưng hôm nay rõ ràng đã ôn hòa đi không ít, khách khí lịch sự bày tỏ sự cảm kích với bọn họ. Mấy cô gái tức thì đều cảm thán trong lòng, Dĩ Ninh vẫn là lợi hại nhất, có thể thu phục ông chủ ngoan ngoãn như mèo con.
Đón tiếp xong khách mời, mấy vị bảo mẫu đến đón hai đứa nhỏ đi. Phó Tây Bình vẫn luôn đứng bên cạnh, nhìn thấy Đường Kỳ Sâm cẩn thận từng chút một đặt tiểu Ca Nhi vào lòng bảo mẫu, xì một tiếng rồi nói, “Đường tổng của chúng ta xem ra rất thích con trai.”
Đường Kỳ Sâm không phủ nhận, thẳng thắn nói: “Anh thích con trai.”
Ôn Dĩ Ninh đứng bên cạnh liếc anh một cái.
Phó Tây Bình ái chà chà, lập tức túm lấy câu này, “Tiểu Đóa Nhi thật đáng thương.”
Đường Kỳ Sâm bình tĩnh nói: “Con gái của anh, chú có tư cách gì mà xót thương? Anh thích con trai bởi vì Tây Triết giống mẹ.”
Bởi vì con trai giống em, nên tôi mới càng thích.
Dư vị ngấm thật lâu không tan đi, Phó Tây Bình chậc lưỡi, càng xót rồi, là xót cho chính mình.
Buổi tối, Ôn Dĩ Ninh dỗ hai đứa nhỏ ngủ rồi mới trở lại phòng ngủ. Đường Kỳ Sâm mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xám, bên ngoài là chiếc áo len sọc đen rộng rãi, đang ngồi ở bàn làm việc, trước mặt đặt chiếc notebook. Kha Lễ gửi cho anh vài bản báo cáo, có một vài cái là hạng mục nền tảng ở nước ngoài, bởi vì lệch múi giờ nên anh nhất định phải lập tức trả lời email này. Những phương diện liên quan hơi nhiều, Đường Kỳ Sâm vừa nhìn điều khoản vừa đánh chữ trả lời đúng là vẫn có chút vất vả. Ôn Dĩ Ninh đứng bên cạnh bình tĩnh xem một lúc, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh nói đơn giản cho em, em giúp anh trả lời.”
Căn cơ tiếng Anh của Ôn Dĩ Ninh đủ vững vàng, dù phức tạp lạ lùng thế nào cô cũng có thể dịch ra một cách trôi chảy. Có vợ hiền ở bên hỗ trợ, hiệu suất quả nhiên cao hơn rất nhiều, cuối cùng Đường Kỳ Sâm soát lại một lượt, sửa hai cái tỷ lệ phần trăm rồi gửi đi cho công ty con bên kia.
Công việc hoàn thành, Ôn Dĩ Ninh đứng lên duỗi eo, vừa muốn xoay người đi ngủ thì bị Đường Kỳ Sâm đang ngồi đưa tay ôm lấy.
Ôn Dĩ Ninh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, dây chun quần khá lỏng, bị anh kéo tới liền bị tụt xuống một đoạn ngắn. Da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, rung động rất nhỏ, thế nhưng lực xung kích đến thị giác lại lớn vô cùng.
Đường Kỳ Sâm vẫn luôn cảm thấy đường nét thân thể cô đặc biệt có mùi vị phụ nữ trưởng thành. Đặc biệt là sau khi làm mẹ, khí chất trở nên ý nhị mà phong tình, khiến anh say mê không muốn thoát ra.
Ôn Dĩ Ninh ngồi trên đùi Đường Kỳ Sâm, thân thể của hai người vẫn luôn hòa hợp mười phần, rất nhanh làm thức tỉnh ký ức của đối phương.
Đường Kỳ Sâm khi nổi lên ý nghĩ làm chuyện xấu rất có dáng vẻ của một tên du côn, anh đẩy chiếc notebook sang một bên, ôm người đặt trên chiếc bàn rộng lớn. Ôn Dĩ Ninh bị anh rướn người áp tới, cười đến mức cả hai vai đều run rẩy. Bóng đêm ngày một dày đặc, đêm xuân xinh tươi vô hạn.
Sau khi thỏa mãn, trên trán hai người đều phủ một tầng mồ hôi li ti, Đường Kỳ Sâm ôm cô điều hòa nhịp thở, nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Dĩ Ninh, trở về làm việc nhé? Về chỗ Trần Táp hoặc muốn chuyển đi phòng ban nào đều được.”
Ôn Dĩ Ninh im lặng, không nói gì.
Đường Kỳ Sâm hôn lên tóc cô, “Không vội, đều theo ý em.”
Ôn Dĩ Ninh lúc này mới ừ một tiếng, rất nhẹ.
Đường Kỳ Sâm để trần xuống giường đi rửa mặt, lúc đưa lưng về phía cô còn để lại một câu: “Đúng rồi, sáng mai tôi mang em đi gặp một người.”
Chiều ngày hôm sau, Đường Kỳ Sâm đưa cô ra ngoại ô, xe đến trước một căn biệt thự tĩnh mịch vắng vẻ thì dừng lại. Nơi đó đã có sẵn Hoắc Lễ Minh đứng chờ, thấy người thì vẫy tay ra hiệu, “Anh, chỗ này.”
“Người đến rồi?” Đường Kỳ Sâm đi tới.
Hoắc Lễ Minh gật đầu, “Đều đã đến.”
Ôn Dĩ Ninh vẫn chưa hiểu ra làm sao, liếc nhìn Đường Kỳ Sâm. Đường Kỳ Sâm mỉm cười, nhè nhẹ vỗ lên mu bàn tay cô, sau đó cầm tay cô đi vào căn biệt thự.
Bên trong đang nấu trà, hương trà nhàn nhạt phiêu đãng trong không khí, gió đầu hạ mang theo sức sống mãnh liệt của sinh mệnh xuyên qua cánh cửa sổ mở một nửa len lỏi vào bầu không gian bên trong. Nơi đó có hai người đang ngồi, một già một trẻ. Lớn tuổi là một người trung niên khoảng bốn mươi, trên người vận kiểu áo Tôn Trung Sơn, toát ra khí chất nho nhã lễ độ, chóp mũi đặt chiếc kính gọng đen càng làm nổi bật lên khí tiết chính trực. Trẻ tuổi là một nam sinh, Ôn Dĩ Ninh vừa nhìn liền chắc chắn, trong nháy mắt hai chân như đổ chì đứng khựng lại.
Cô liếc một cái là nhận ra đây chính là kẻ khả nghi năm đó, cũng chính là vai nam chính dẫn đến án tự sát của Ôn Dĩ An trong cuốn nhật ký của con bé, theo đuổi con bé, đùa giỡn con bé, cuối cùng lại vứt bỏ không chút thương tiếc.
Trút bỏ hơi thở thiếu niên, hiện tại đã là một thanh niên trẻ tuổi mi thanh mục tú.
Hoắc Lễ Minh đứng giữa hai bên, giới thiệu: “Đây là Trương Thần, vị này là luật sư Tần. Vị này, Ôn Dĩ Ninh.”
Luật sư Tần bước lên trước, chủ động đưa tay ra, “Ôn tiểu thư, xin chào.”
Ôn Dĩ Ninh vẫn còn ngây ngốc đứng đó, nửa ngày không phản ứng lại. Đường Kỳ Sâm đứng bên cạnh tự nhiên thay cô bắt tay, ngắn gọn lại mạnh mẽ, “Luật sư Tần.”
Năm người ngồi xuống, ấm trà bốc lên từng sợi khí trắng, kéo ra một đoạn dài mà không tan, mỏng manh quấn quýt. Ôn Dĩ Ninh lấy lại tri giác, ánh mắt dần nổi lên hận thù, nhìn chằm chằm Trương Thần không dời.
Trương Thần được luật sư Tần ra hiệu bằng ánh mắt, gật đầu rồi quay sang đối mặt với Ôn Dĩ Ninh, thản nhiên không giả dối nói: “Chị Dĩ Ninh, em cũng là sau khi từ Anh về mới biết chị vẫn luôn tìm em. Hóa ra hiểu lầm giữa chúng ta đã kéo dài nhiều năm như vậy.”
Ánh mắt Ôn Dĩ Ninh hiện ra sắc bén, cứng rắn hỏi vặn, “Hiểu lầm?”
Trương Thần hơi mím môi, giữa hai hàng lông mày cũng là vạn phần bất đắc dĩ, “Em không biết trong nhật ký của bạn học Ôn Dĩ An đã viết về em như thế nào, nhưng xin chị hãy tin tưởng, em và cô bạn ấy gần như là người xa lạ, trước ngày hôm nay em thậm chí còn không nhớ được tên của bạn ấy.”
Ôn Dĩ Ninh nổi giận, kích động muốn đứng dậy. Nhưng Đường Kỳ Sâm ngồi bên cạnh đã kịp thời kéo lại tay cô, dùng sức nắm chặt.
Cô lại như con rối bị điều khiển, mềm nhũn ngồi về chỗ cũ.
“Năm em tốt nghiệp cấp ba có cùng bạn bè đến Giang Nam chơi, cũng coi như đó là trạm đầu tiên chuyến du lịch sau khi tốt nghiệp, chúng em đón một người bạn ở tỉnh H, sau đó lại ngồi tàu cao tốc đi Thâm Quyến, thời gian em ở lại tỉnh H thậm chí còn chưa quá 12 tiếng. Nếu chị không tin em có thể cho chị xem ghi chép lại vé tàu em đã mua năm đó, thời gian đến, thời gian đi, mấy thứ này hoàn toàn không thể làm giả.”
Trương Thần mở điện thoại ra, tìm tấm ảnh chụp tin nhắn đặt vé qua mạng rồi đưa đến trước mặt cô.
“Tháng trước bác Tần đột nhiên nói với em chuyện này, em cũng rất mờ mịt. Em không quen biết bạn học Ôn Dĩ An, sao có thể theo đuổi bạn ấy được chứ? Nói chuyện yêu đương càng là lời nói vô căn cứ.” Trương Thần khách quan nói ra sự thật, “Để làm rõ chân tướng, em đã liên hệ với những người cùng em đến tỉnh H năm đó, biết được Ôn Dĩ An là bạn cùng lớp với người bạn chúng em cần đón đi. Khi ấy chúng em chờ cậu ấy ngoài cổng trường, có thể trùng hợp gặp Ôn Dĩ An đi ngang qua và thấy được em.” Trương Thần áy náy nói: “Chị Dĩ Ninh, xin lỗi, đây là mối liên kết duy nhất em có thể nghĩ tới.”
Ôn Dĩ Ninh còn đang nhìn thông tin vé tàu trên điện thoại của cậu ta, hết lần này đến lần khác, từng câu từng chữ trong lời của cậu ta cũng không thiếu mất một chữ hướng về màng nhĩ của cô mà đâm xuyên.
Cô muốn phủ nhận, muốn chỉ trích, muốn tìm ra sơ hở trong lời nói của cậu ta, thế nhưng cô hoàn toàn bất lực.
Luật sư Tần tiếp lời, giọng nói hồn hậu mộc mạc, “Ôn tiểu thư, đầu tiên là phải xin lỗi cô, nhắc lại chuyện thương tâm này cũng không phải điều chúng tôi mong muốn. Nhưng cô yên tâm, Đường tổng và tôi đã hợp tác nhiều năm, sau khi nhận được ủy thác của ngài ấy tôi đã lập tức bắt tay vào việc điều tra. Sự thật đúng là như vây, Trương Thần chỉ đi qua tỉnh H một lần, sau đó không hề quay lại. Còn về em gái của cô, khi đó căn bệnh trầm cảm đã rất nghiêm trọng, hẳn là đột nhiên nảy sinh hảo cảm với Trương Thần nên mới tự mình tưởng tượng, hư cấu ra một quá trình luyến ái biệt ly hoàn chỉnh, trong khi trên thực tế Trương Thần hoàn toàn không hề biết gì cả.”
Luật sư Tần là Chủ tịch Hội luật sư hình biện toàn quốc, trong lĩnh vực tố tụng này có uy danh cực kỳ cao, trên người toát ra chính khí, mỗi một câu nói ra đều mang theo phân lượng.
Ôn Dĩ An vốn chỉ đặt bản thân trong cái thế giới tinh thần giả lập của chính mình.
Toàn bộ nội dung trong cuốn nhật ký đó, Trương Thần theo đuổi, nói chuyện yêu đương, lên giường, lừa yêu, chia tay, bức di thư cuối cùng bởi vì không chịu được đả kích “thất tình” kia, hết thảy đều là Ôn Dĩ An đơn phương ảo tưởng vẽ ra huyễn hoặc chính mình.
Chỉ có tự sát là thật.
Ôn Dĩ Ninh chậm rãi chắp nối đám đầu mối hỗn độn lại thành một câu chuyện hoàn chỉnh, đầu óc mờ mịt trống rỗng. Tựa như chiếc tivi đột nhiên mất tín hiệu, màn hình phủ kín những chùm hoa tuyết khô khan đơn điệu. Cô cúi đầu, khuỷu tay chống đầu gối, những ngón tay hung hăng day mi tâm của chính mình. Sự thật là thế! Vậy mà lại là như thế! Từng ấy năm cố chấp, từng ấy năm kiên trì, hiện tại nhìn lại đều là ảo cảnh, thoắt cái tan đi như bong bóng xà phòng. Cô kiên trì ở lại Thượng Hải to lớn này, không ngừng phấn đấu vươn lên, mài giũa va chạm, đẩy bản thân chịu khổ cực trong một ngành nghề hoàn toàn không có chút kinh nghiệm, tất cả đều là vì một thứ chấp niệm mà người khác không thể hiểu nổi.
Cơ thể cô như một quả bóng không ngừng bị bơm căng, bồng bềnh mờ mịt giữa không trung, cuối cùng bụp một tiếng nổ tung, tự do rơi xuống, cuối cùng ngã phịch xuống mặt đất, mất đi phương hướng.
Cô khép lại đôi mắt khô cạn không chảy ra nổi một giọt nước mắt.
Lúc đi, Trương Thần lấy từ trong balô một quyển sách dày cộp lại cứng ngắc, sau đó đi đến trước mặt Ôn Dĩ Ninh ngồi xổm xuống, ánh mắt sạch sẽ tràn ngập cảm thông thương xót, cậu ta đặt cuốn sách đó vào lòng bàn tay Ôn Dĩ Ninh, “Chị, cầu cho chị tương lai đều tốt đẹp.”
Đó là một quyển Thánh Kinh.
Trên đường trở về, Ôn Dĩ Ninh ngồi trên ghế lái phụ không nói một câu. Không khóc cũng không nháo, thậm chí một chút cảm xúc bi thương cũng không nhìn ra, lúc sắp lái vào nội thành đi ngang qua một cái đập nước, Ôn Dĩ Ninh đột nhiên kêu dừng.
Đường Kỳ Sâm dừng xe.
Xuống xe, mái tóc của Ôn Dĩ Ninh lập tức bị gió tháng năm thổi loạn, cô bước nhanh đến trước lan can, đầu tiên chỉ chống hai tay, sống lưng hơi cong. Nhưng dần dần không chịu nổi, đầu gối khuỵu xuống quỳ trên mặt đất. Cô ôm ngực bắt đầu nôn khan, trong dạ dày không ngừng cuộn trào lên, bụng co giật, thậm chí mỗi động tác đều động đến vết mổ nhưng cũng không thể đè xuống khó chịu nơi dạ dày. Cái gì cũng không nôn ra được, nhưng cô hoàn toàn không khống chế được thân thể, cả người co quắp một chỗ. Mãi đến khi Đường Kỳ Sâm từ phía sau ôm lấy cô, lòng bàn tay ấm áp vén vạt áo cô lên, đặt trên bụng xoa nhẹ theo quy luật.
Hô hấp dần thông thuận trở lại, chầm chậm trở về bình thường.
Đường Kỳ Sâm im lặng ở một bên, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Muốn khóc thì khóc đi, khóc xong rồi sẽ dễ chịu hơn nhiều.”
Thế nhưng Ôn Dĩ Ninh lại cực kỳ yên tĩnh, cô nhìn chằm chằm mặt nước và những rặng núi phía xa, ánh mắt u tối mà tiều tụy. Lần này từ đầu đến cuối cô đều không khóc, thình lình hỏi: “Anh tin vào số mệnh không?”
Đường Kỳ Sâm bình tĩnh trả lời, “Trước đây không tin, nhưng sau khi gặp em tôi đã tin.”
Ôn Dĩ Ninh khẽ chớp mắt, trầm thấp đáp một tiếng, “Mỗi người sinh ra trên đời đều đã được nó an bài xong xuôi, trắng đen đúng sai, chưa đi đến cuối cùng ai có thể nói chính xác được chứ? Vận mệnh tràn ngập biến số, cũng có vô vàn bi thương.”
……. Vậy là đủ rồi.
– ——
Tháng tám ở Thượng Hải vô cùng nóng, thêm chuyện bọn nhỏ từ sau khi sinh vẫn chưa từng về tổ gia ở Hồng Kông, Cảnh An Dương liền nhân cơ hội này mang theo tiểu Ca Nhi và tiểu Đóa Nhi về Hồng Kông một thời gian.
Tâm tư của Cảnh An Dương tỉ mỉ, bà là nữ chủ nhân có thừa khả năng ra quyết định, cũng không vừa ý cho người trẻ tuổi chăm sóc trẻ nhỏ không quen tay, vì lẽ đó trên căn bản mọi việc đều là do bà quản lý trông nom. Cảnh An Dương đối với người ngoài nghiêm khắc, nhưng lại vô cùng bao che khuyết điểm cho người mình, thậm chí có thể gọi là nuông chiều. Chăm sóc con nhỏ rất vất vả, còn khiến người nhanh già, bởi vậy bà chưa từng để Ôn Dĩ Ninh phải mệt nhọc, bà vú được thuê về chăm sóc cho hai đứa nhỏ đều đã được đào tạo và nhận bằng chứng nhận ở nước ngoài, ai cũng bớt lo.
Mấy ngày nay nhiệt độ đã vượt ngưỡng 40 độ C, tập đoàn Á Hối quyết định cho toàn bộ nhân viên một kỳ nghỉ, tính cả thứ bảy chủ nhật là năm ngày, không dài không ngắn.
Đường Kỳ Sâm hỏi Ôn Dĩ Ninh muốn đi đâu chơi.
Ôn Dĩ Ninh chần chừ rất lâu, cuối cùng nhỏ nhẹ nói: “Em muốn về nhà.”
Do dự và rụt rè thể hiện quá rõ ràng, trái tim Đường Kỳ Sâm hơi thắt lại, sau đó nắm chặt tay cô, mỉm cười đáp ứng: “Được, về nhà. Còn có, Niệm Niệm, ở trước mặt tôi không cần giấu diếm bất cứ điều gì cả, có yêu cầu gì cứ nói với tôi.”
Trưa thứ tư lái xe về tỉnh H, được Lý Tiểu Lượng đón gió tẩy trần, nhiệt tình mời hai người đi ăn. Có điều không còn mãi là một mình như trước nữa, bởi lần này bên cạnh thầy giáo Tiểu Lượng đã có thêm một người. Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh từ xa đi tới đã thấy hai người ngồi trong xe nhiệt tình đấu võ miệng không ngừng. Ôn Dĩ Ninh chăm chú nhìn kỹ, người bên cạnh là một cô gái, tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt nho nhỏ, làm nổi bật lên đôi mắt linh động sáng lấp lánh.
Đến trước mặt, Lý Tiểu Lượng không nhịn được giãi bày khổ tâm chất chứa với Ôn Dĩ Ninh, “Rốt cuộc kiếp trước tớ tạo phải cái nghiệt gì mà kiếp này ngu ngốc dính phải cô ấy vậy chứ!”
Cô gái kia đẩy anh ta một cái, “Chắc chắn rồi, làm bậy quá nhiều nên trời cao mới phái em đến thu thập anh đấy.” Nói xong, cô ấy hào phóng hoạt bát tự giới thiệu bản thân, “Xin chào, tôi là Tề Yến.”
Một bữa cơm trưa hòa hợp, thầy giáo Tiểu Lượng và Tề Yến đôi ba câu lại chạnh chọe, người cũng như tên, ríu ra ríu rít, cả người đầy sức sống. Cơm nước xong xuôi, Tề Yến thấp giọng hỏi Lý Tiểu Lượng, “Đây là cô gái anh thích đấy hả?”
Lý Tiểu Lượng vội che miệng cô ấy, tức nổ phổi: “Đừng có nói linh tinh! Người ta đã kết hôn rồi đấy! Đừng có để ông chồng đó hiểu lầm!”
Đường Kỳ Sâm đi phía trước mấy bước nghe được thì mỉm cười, thình lình quay đầu lại, nhàn tản nói: “Yên tâm, tôi không hiểu lầm.”
Lý Tiểu Lượng ngơ ngác, ách?! Cái tên nhà giàu xấu xa này lại đang khoe khoang đấy hả! Sớm biết lúc trước đã thu của anh mười vạn tiền lương!
Buổi chiều lại tụ tập với mấy người bạn thân của Ôn Dĩ Ninh, Đường Kỳ Sâm làm tròn vai sứ giả hộ hoa, cao lớn anh tuấn, một thân trang phục mùa hè nhạt màu là mẫu mới nhất năm nay của Armani, khiến cho anh lại càng thêm trầm ổn và có khí chất. Mái tóc vuốt ngược lên, ngọc thụ lâm phong đứng ở chỗ đó, cho cho hội chị em một trận hai mắt hiện ra hình trái tim.
Đường Kỳ Sâm ở bên ngoài rất cho Ôn Dĩ Ninh mặt mũi, làm gì cũng ôn nhu chăm sóc, vô cùng tự giác đi tính tiền từ sớm, thấy cô thích ăn bánh ngọt dâu tây kia còn đóng gói một phần mang về.
Ôn Dĩ Ninh ngoài miệng không nói gì, nhưng khóe mắt đã giật giật mấy lần, đàn ông lúc muốn nhấn mạnh thân phận của bản thân thật sự là muốn chặn cũng không chặn nổi.
Về đến nhà đã là hơn tám giờ tối.
Nơi này vẫn có Lý Tiểu Lượng giúp cô chăm nom, một tuần dọn dẹp qua một lần, trời quang sẽ mở cửa cho thông thoáng, duy trì chút hơi thở cuộc sống. Tủ giày của Giang Liên Tuyết một đôi cũng không xê dịch, nguyên xi đặt ở đó, Ôn Dĩ Ninh lấy một chiếc khăn lau sạch sẽ đôi giày cao gót lúc trước bà thích nhất kia.
Toàn bộ quá trình đều vô cùng bình tĩnh thản nhiên, đã một năm trôi qua, cũng không có gì là không thể tiếp nhận nữa rồi.
Sau khi hết bận, Ôn Dĩ Ninh lại vào bếp gọt mấy quả táo rồi bưng ra, cầm dĩa cắm vào một miếng rồi đút vào miệng Đường Kỳ Sâm.
Đường Kỳ Sâm há miệng cắn một đầu của miếng dưa, nhưng không ăn vào miệng mà vòng tay phải về sau đầu cô kéo người về phía mình, sau đó áp sát mặt tới, đặt đầu kia của miếng táo bên môi cô. Ôn Dĩ Ninh không tránh kịp, chỉ có thể thuận theo anh cắn lấy. Đường Kỳ Sâm chậm rãi nhai, càng ngày càng gần, cuối cùng môi chạm môi, nụ hôn mang theo vị táo mát lành.
Khóe môi Ôn Dĩ Ninh mang theo ý cười, sóng mắt lưu chuyển.
Cô bước lên một bước, ngồi trên đùi Đường Kỳ Sâm, vừa muốn ôm cổ anh giao lưu sâu hơn thì bị Đường Kỳ Sâm đẩy ra, cả người cũng theo đó ngửa ra sau, hất cằm nhướng mày, bày ra cái vẻ mặt phi thường mê người.
Anh cố ý câu dẫn cô.
Ôn Dĩ Ninh đưa tay ống, đặt trên chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên.
Nhưng không thực hiện được, bởi cổ tay đã bị anh bắt lấy.
Đường Kỳ Sâm bày ra dáng vẻ quân tử chính trực không nhiễm bụi trần, “Ôn tiểu thư, em không cho tôi danh phận, tôi không thể để cho em chạm được.”
Ôn Dĩ Ninh bật cười, ngón tay dí dí giữa trán anh, “Anh còn muốn danh phận gì nữa hả? Tiểu Ca Nhi và tiểu Đóa Nhi đều là sinh cho anh rồi.”
Trong giọng của Đường Kỳ Sâm thoắt cái mang theo ấm ức, rất nhẹ nói một câu, “Tôi muốn danh phận chồng của Ôn Dĩ Ninh, có thể không hả?”
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, đã bị người ôm lấy.
Sức lực rất lớn, như muốn đem người nhập vào máu xương. Đường Kỳ Sâm không nhịn được, lúc cô ngẩng cái cổ thon dài lên thình lình cắn một cái không nặng không nhẹ, trầm giọng nói: “Ôn Dĩ Ninh, bao giờ em mới chịu đi đăng ký kết hôn với tôi? Hả?”
Ôn Dĩ Ninh bị anh vừa cắn vừa mút cười ha hả, nghiêng đầu né tránh, vui vẻ nhảy xuống ghế sô pha, như cười mà như không cười nhìn anh.
Đường Kỳ Sâm ngồi tại chỗ duỗi ngón tay trỏ dùng sức chỉ chỉ cô, thật sự là không biết phải làm sao với cô.
Có mấy lời không cần lặp lại nhiều lần, ý tứ ai cũng đã rõ ràng, trong lòng đều có chừng mực. Đề tài này nhấc lên rồi tự nhiên hạ xuống như thế, hai người tắm xong, mỗi người chia ra làm chuyện của mình. Đường Kỳ Sâm ngồi trong phòng khách xem một bộ phim Đan Mạch, khả năng suy luận của anh không tệ, nội dung dù có khó hiểu đến mấy cũng có thể từ một suy ra hai, thậm chí biết được kết cục cuối cùng. Ôn Dĩ Ninh ở trong phòng ngủ của mình thu dọn đồ đạc, thuận tiện sắp xếp lại tủ sách một lượt, sau đó bởi vì muốn tra vài thứ nên đi mở chiếc máy tính bàn đã lâu không dùng kia ra.
Lâu rồi không dùng đến…… hẳn là đã hơn một năm.
Ôn Dĩ Ninh còn lo lắng nó quá cũ kỹ không thể khởi động, may là vẫn được, chỉ hơi chậm một chút.
Chờ cô thay xong ga trải giường thì máy tính cũng khởi động xong xuôi. Cô nhìn màn hình, bỗng nhiên sửng sốt dừng tầm mắt lại ở một tập tin video yên tĩnh nằm trong góc.
Ôn Dĩ Ninh chớp mắt, theo bản năng cầm con chuột mở ra.
Máy thật sự quá chậm, tải một hồi lâu mới phát ra được video kia. Sau mấy giây ống kính nghiêng ngả, cuối cùng mới trở về rõ ràng, bóng người Giang Liên Tuyết hiện lên.
Có lẽ bà dùng điện thoại của mình quay lại, khuôn mặt xinh đẹp phong tình kia vẫn giống hệt như trong quá khứ, giọng nói của Giang Liên Tuyết lại như từ kiếp trước xuyên đến kiếp này, hướng về phía ống kính cười cười, câu nói đầu tiên là: “Cũng không biết nha đầu thối có thể tìm được đoạn video này không…… Hoặc là chờ đến khi con thấy được thì chúng ta cũng đã không gặp mặt nhau một thời gian rất lâu rồi……”