Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 70: Phiên ngoại Đường Kỳ Sâm (1)


Dịch: CP88

Lễ cưới của Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh được tổ chức ngay sau khi hai người từ Finland trở về.

Cảnh An Dương đã sớm lo liệu thỏa đáng, các loại thủ tục đều do một tay bà tỉ mỉ chu đáo chuẩn bị ổn thỏa, phong bao đỏ, thiệp cưới và hộp quà đều có hai loại, chữ trong thiệp vàng còn là Đường lão gia tử tự mình hạ bút. Áo cưới và lễ phục cũng được chuẩn bị thành hai kiểu, kiểu truyền thống Trung Quốc và theo phong cách phương Tây, chỉ còn chờ hai người trở về để đến cửa hàng mặc thử nữa thôi. Vô số người vây quanh, chỉnh chỗ này rồi lại sửa chỗ kia, từng chi tiết nhỏ nhất thậm chí là vật nhỏ xíu đính trên váy cũng được cẩn thận kiểm tra qua một lần.

Kỳ thực Ôn Dĩ Ninh không quá thích ứng với sắp xếp kiểu này, nhưng cô sẽ không nói. Bởi vì cô cũng hiểu, lễ cưới này không phải là chuyện của riêng mình cô.

Lễ cưới không tính là bảo mật, nhưng cũng không tuyên truyền quá mức, địa điểm tổ chức là tại căn biệt thự do Đường Kỳ Sâm đứng tên ở vùng ngoại ô, phong cảnh sông núi nên thơ hữu tình. Lễ cưới tổ chức vào ngày hai mươi hai tháng mười, cánh phóng viên nhà báo đến cũng không ít. Dù gì cũng là chuyện vui, Đường gia trước nay luôn lo liệu chu đáo mọi chuyện, mỗi người đến đều được phát một phần phong bì đỏ và một phần quà cưới.

Thể diện của Trần Táp trong vòng truyền thông rất lớn, đối với nhiệm vụ giao thiệp tiếp đón những người này cũng đâu vào đấy không gặp chút trở ngại, vừa hỗ trợ phát lì xì vừa đáp lại những cái bắt tay lấy may mắn: “Các vị vất vả rồi, phía chú rể có thể chụp sao cũng được, nhưng mong mọi người hãy hạ thủ lưu tình với cô dâu!”

Dĩ nhiên trong lòng họ phải tự hiểu được Trần Táp là lựa theo chiều dễ nghe nhất chọn lời nói ra, chỉ cần không ngốc thì sẽ nghe ra được ý tứ trong đó, rằng dù trong số họ không may có người cố tình truyền ảnh lên các trang mạng đi chăng nữa thì tập đoàn Á Hối cũng sẽ có cách dùng quan hệ xã hội dễ dàng dọn đi. Mất công còn mất cả bát kiếm cơm, đắc tội với Đường gia tất không có kết quả tốt, theo lẽ dĩ nhiên cũng sẽ không có ai ngu ngốc muốn đi dò xét đường giới hạn của đối phương.

Trang viên này của Đường Kỳ Sâm đủ lớn, bãi cỏ được dành riêng để tổ chức lễ cưới, trang trọng nhưng cũng mang theo ấm áp. Gần một trăm khách mời đến đây đều là thân hữu chí giao, cũng sẽ là nhân chứng sống cho thời khắc hanh phúc nhất của cặp đôi trời sinh này.

Lực lượng phía nhà trai hùng hậu như vậy, thầy giáo Tiểu Lượng cũng rất tự giác dẫn theo toàn bộ những bạn bè thân thiết của hai người.

Ba Ôn Dĩ Ninh đã qua đời, mẹ lại mất tích, thầy giáo Tiểu Lượng dĩ nhiên sẽ xót người, trước đó đã nói: “Có liều cái mạng già này cũng phải tới làm chỗ dựa cho cậu. Ninh nhi không cần sợ, tớ chính là nhà mẹ đẻ của cậu, anh ta dám ức hiếp cậu, tớ tuyệt đối sẽ là người đầu tiên không bỏ qua.”

Ôn Dĩ Ninh nghe vậy thì không nhịn được rưng rưng nước mắt, cũng không biết là cảm động hay là tự mình tức cảnh sinh tình, dọa cho mấy thợ trang điểm làm tóc được mời đến vội vây quanh không ngừng dỗ dành khuyên bảo, nói rằng khóc sẽ trôi mất lớp trang điểm, rồi sẽ không đẹp nữa.

Vốn dĩ là lời khuyên thiện ý, thế nhưng thầy giáo Tiểu Lượng đứng bên cạnh lại như còn mèo bị giẫm phải đuôi, nhạy cảm quắc mắt phản bác, “Nơi nào hả? Cậu ấy không trang điểm cũng đủ xinh đẹp nhất chỗ này!”

Ôn Dĩ Ninh bật cười, cầm chiếc khăn giấy ấn lên hai khóe mắt vẫn còn đỏ ửng, lại áy náy xin lỗi thợ trang điểm: “Chuốc thêm phiền phức cho mọi người rồi.”

Đường phu nhân vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, đối nhân xử thế dịu dàng mà ôn hòa, thể diện Đường gia trong mắt người ngoài cũng theo đó tăng lên vùn vụt.

Lễ cưới diễn ra vô cùng thuận lợi, theo thủ tục thì sẽ là khoác tay ba Ôn bước lên lễ đài, sau khi cân nhắc đến tình cảnh hiện tại và cảm nhận của cô, Đường gia vốn định sẽ bỏ đi thủ tục này. Thế nhưng bất ngờ là Ôn Dĩ Ninh phản đối, cô nói: “Để thầy giáo Tiểu Lượng thay thế đi ạ.”

Đường Kỳ Sâm ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo, trong lúc cầm điện thoại lướt xem tin tức cổ tay áo trượt lên một đoạn làm lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay bằng bạch kim sáng lấp lánh. Nãy giờ anh vốn không lên tiếng ý kiến gì, thế nhưng sau câu nói này của Ôn Dĩ Ninh lại bất chợt ngẩng đầu, trong mắt có ánh sáng lóe lên, “Hời cho cậu ta quá rồi, không được.”

Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu qua, mím môi nhìn anh. Một câu xin xỏ cũng không có, thế nhưng chỉ vài giây như vậy cũng đủ đòi mạng anh rồi, Đường Kỳ Sâm đè lại trái tim loạn nhịp, nhanh chóng đáp: “Không gì là không thể.”

Hành khúc đám cưới vang lên, thầy giáo Tiểu Lượng kéo tay cô dâu chậm rãi bước lên con đường hoa.

Ôn Dĩ Ninh không vấn tóc, mái tóc đen dài xõa ngang vai, tóc mai hai bên được uốn nhẹ. Tựa như cô công chúa nhỏ khoác trên mình bộ váy cưới, khăn voan đơn giản nhưng tinh tế buông dài theo làn váy. Đường Kỳ Sâm đứng cách đó không xa, chiếc vest đen đuôi tôm được thiết kế cắt may tỉ mỉ khiến vóc người hoàn mỹ của anh càng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết, anh tuấn bức người.

Anh nhìn về phía cô dâu của mình, trong nhất thời bị sự kinh diễm choán ngợp tầm mắt.

Giây phút giao Ôn Dĩ Ninh cho Đường Kỳ Sâm, bàn tay vẫn luôn nắm lấy tay cô của thầy giáo Tiểu Lượng chợt run lên, trong thoáng chốc nắm lại thật chặt. Một đời tình nghĩa có vô số yêu và trân trọng, anh ta đã nghĩ mình sẽ không khóc, thế nhưng không hiểu sao trong chốc lát bỗng không nhịn được hai mắt đều đỏ lên.

Đường Kỳ Sâm nắm tay Ôn Dĩ Ninh đi về phía lễ đài, pháo giấy và tiếng vỗ tay chúc mừng liên tiếp vang lên, kéo dài tựa như không có điểm dừng. Đứng trước người làm chứng, một câu “Con đồng ý” với nhau đã mở ra một hành trình hoàn toàn mới cho đoạn tình cảm của hai người.

Ngày hôm nay tiểu Ca nhi và tiểu Đóa nhi cũng được bảo mẫu diện cho những bộ lễ phục theo phong cách hoàng tử và công chúa, nằm trong vòng ôm của các dì mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn lên ba mẹ đứng trên đài.

Sự xuất hiện của hai bé con xinh đẹp như được trạm ra từ ngọc càng khiến cho khung cảnh trở nên hài hòa ấm áp. Trẻ con thích mút tay, nước dãi đôi khi cũng không tự kiểm soát được chảy xuống. Tiểu Đóa nhi cúi đầu nhìn thứ lấp loáng trên chiếc váy công chúa, chợt bật cười khanh khách.

Khách mời bị bé con chọc cười đều không nhịn được cong khóe miệng, gió xuân tươi mát lượn quanh, thật sự là khung cảnh hiếm có trong cuộc đời của một con người.

Đường Kỳ Sâm từng phải làm phẫu thuật nên lẽ ra không được uống rượu, thế nhưng ngày hôm nay thật sự quá vui vẻ, hơn nữa anh còn bị đám bạn thân Phó Tây Bình vây quanh ồn ào, gần nửa ly rượu đều đã nuốt xuống bụng. Phó Tây Bình cũng rất biết lựa thời thế, cấu kết với Lý Tiểu Lượng rắp tâm cùng nhau phá đêm tân hôn của vị Đường tổng kiêu ngạo này.

Hiếm khi Đường Kỳ Sâm gỡ xuống thứ khí chất thái tử bảo thủ dày mà nặng trên người, để cho dáng dấp bất lương tùy tiện của một vị công tử quần áo lượt là lũ lượt phát ra, đám người bọn họ càng không mềm lòng với chú rể. Hình thức chơi đùa trêu chọc kiểu gì cũng có, chỉ có không hề dù chỉ một chút làm khó dễ cô dâu và mấy người phù dâu. Mấy người đàn ông trưởng thành nhưng thích nghịch dại ầm ĩ một hồi, cuối cùng không biết là ai nảy ra ý tưởng so cơ bụng. Rằng nếu như cơ bụng của Đường Kỳ Sâm không thể xếp trong ba vị trí đầu thì đêm động phòng của ngày hôm nay cũng khỏi cần đi thôi.

Rượu vào bụng, lí trí cũng rơi rụng lả tả hết.

Mấy người đàn ông hơn ba mươi, ai ai cũng là người có thân phận có tên tuổi, thế nhưng hiện tại lại như mấy cậu thiếu niên mới lớn, ngông cuồng làm liều. Đường Kỳ Sâm không chút nghĩ ngợi giật chiếc áo sơ mi trắng dắt trong quần ra, vạt áo vén lên, cái bụng phẳng lì cứ như vậy từng chút từng chút một lộ ra trước bàn dân thiên hạ. Bởi vì được bảo dưỡng rất tốt nên một chút mỡ thừa cũng không có, cơ nào ra cơ đó, vân da rõ ràng đẹp mắt, đường nhân ngư nối liền một đường xuống đến phía dưới, thật sự là chưa từng gặp một người đàn ông nào có eo đẹp như vậy.

Vị trí dạ dày của Đường Kỳ Sâm còn có một vết sẹo mờ sau khi mổ lưu lại, như ẩn như hiện, vô cùng gợi cảm.

Đám người Phó Tây Bình lập tức gào rú điên cuồng: “Tâm cơ! Quá tâm cơ! Anh gạt tụi này đi tập thể hình phải không hả?!”

Đường Kỳ Sâm cười đến vô cùng vui vẻ, khóe mắt đuôi lông mày đều giương cao, “Anh đây vốn thừa khả năng đánh bại mấy chú!”

Bản chất cầm thú một khi để cho thoát ra sẽ đặc biệt có cảm giác lóa mắt.

Trong mấy người phù dâu còn có cả nhân viên của Á Hối, bàn tay cầm điện thoại của Dao Dao đã run rẩy được một hồi lâu, mặt đỏ tim đập liên tục chụp trộm mấy tấm. Dáng vẻ này của ông chủ thật sự là cực phẩm nhân gian hiếm có khó tìm, trăm năm chỉ có thể gặp một lần!~

Đám anh em không chịu thả người, so xong cơ bụng rồi lại ra vẻ muốn bắt lấy Ôn Dĩ Ninh trêu chọc. Đường Kỳ Sâm cười đến mức mày kiếm đều bay lên, chắn người phía sau rồi nhấc cằm nói: “Phu nhân anh đẹp như thế, mấy chú đứng đó nhìn vài cái cho bổ mắt là được, không cho trêu.”

Thầy giáo Tiểu Lượng lập tức bắt được cơ hội giễu cợt: “Phu nhân gì của anh chứ! Còn chưa thấy anh tỏ ra tình nồng ý đậm với người ta bao giờ!!”

Lang sói bắt tay làm việc xấu, đám bạn vô lại ở một bên lập tức phụ họa: “Đúng rồi! Không! Hề!! Thấy!!!”

Ôn Dĩ Ninh bật cười, hai má ửng đỏ, lòng bàn tay cũng nổi lên một tầng mồ hôi. Đường Kỳ Sâm nắm lấy tay cô, thản nhiên đón lấy thế tấn công ào ào của bọn họ: “Ngày hôm nay sẽ cho mấy người mở mang tầm mắt.”

Nói xong liền đi về phía ban nhạc ở đằng xa, nói vài câu gì đó với bọn họ, sau đó thấy mấy người đó tỏ ra đã hiểu mỉm cười gật đầu.

Đường Kỳ Sâm quay lại, đối diện với khách mời phía dưới, dáng vẻ ung dung không chút lo lắng bất an. Bởi vì mic hơi thấp nên anh chỉnh cho cao hơn một chút, sau đó mới wei hai tiếng kiểm tra mic.

Ôn Dĩ Ninh đã thay sang một thân lễ phục trắng nhạt điềm đạm ôn hòa đứng lẫn trong đám người phía dưới. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, một cao một thấp, không một tiếng động chầm chậm giao hòa.

Ngăn cách khỏi đám đông ồn ào náo nhiệt, chính là thế giới họ thuộc về nhau.

Một ánh mắt này chính là sự hiểu ngầm, thiên ngôn vạn ngữ đều không cần phải nói ra khỏi miệng.

Chuẩn bị xong xuôi, Đường Kỳ Sâm ngoảnh đầu lại gật nhẹ một cái ra hiệu cho ban nhạc bắt đầu. Khúc nhạc dạo nhẹ nhàng hân hoan kết thúc, Đường Kỳ Sâm đưa một tay đỡ chiếc mic, ngồi trên ghế cao bắt đầu cất tiếng hát trầm ấm.

Là một bài hát bằng tiếng Anh.

Cũng là lần đầu tiên anh hát tặng cô gái nhỏ của mình.

Giọng hát của người đàn ông như tiếng đàn Cello du dương, mỗi âm tiết phát ra đều như còn đọng lại dư âm thật lâu. Phát âm tiếng Anh của Đường Kỳ Sâm rất có cảm giác, cũng là nhờ những năm du học kia giúp anh tự mình đã mang theo một thứ khí chất ưu nhã của con người nơi xứ sở sương mù.

……

I could search the world from south to north

But I”ve already found what I”m looking for

I was born to love you

……

Bài hát chuyển đến phần cao trào, lặp lại một lần rồi lại một lần.

Đường Kỳ Sâm lấy mic xuống, thả cho bản thân tự do hòa với dòng cảm xúc của bài hát. Mà trong phần ca từ này, mỗi một câu “Born to love you” vang lên, ánh mắt anh lại mang theo lửa tình cháy hừng hực vượt qua biển người chập trùng tìm đến Ôn Dĩ Ninh.

Phương thức khẳng định này quá mãnh liệt, kích động đến cả những khách mời trong hội trường tổ chức lễ cưới.

Phó Tây Bình cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, cười mắng: “Con mẹ nó buồn nôn chết nhau rồi!”

Trên đài, Đường Kỳ Sâm chuyển sang tông giọng trầm mang theo vô vàn thâm tình kết thúc bài hát một cách hoãn mỹ. Phía dưới, tiếng hò hét càng lúc càng chói tai, đến cả Trần Táp cũng không nhịn được đưa tay gạt giọt lệ nơi khóe mắt.

Đúng lúc này, từ đám người vang lên giọng nói sang sảng: “Đường Kỳ Sâm! Mối thù đoạt vợ này vĩnh viễn không đội trời chung!”

Đám đông lập tức cười ầm lên, chính thức đẩy bầu không khí lên đỉnh điểm.

Thầy giáo Tiểu Lượng nhún vai, tiếng cười không có chút tạp niệm, một tiếng gào này của anh ta, ách, xem ra cũng điên không kém gì Đường Kỳ Sâm.

Bài hát tiếng Anh này tên là《Born to Love You》, mà mỗi lần Đường Kỳ Sâm hát đến câu này sẽ lại đưa ánh mắt thâm tình về phía phu nhân của chính mình.

I was born to love you

Anh được sinh ra là để yêu em.

(*) mọi người trở về đầu chương để nghe bài hát nhé, bài này hay thật sự, má Bính còn miêu tả Sâm ca tháo mic như trong video luôn ^^~

Khoảng mười giờ khách mời lục tục rời đi. Mấy người Phó Tây Bình náo loạn cả một buổi tối đã tự biết điều dừng lại, náo loạn cũng là để kiếm mặt mũi cho anh em, cũng không thể chiếm cả thời gian ở riêng của vợ chồng nhà người ta được. Từ đám công tử nhố nhăng trở về là những người đàn ông lịch thiệp, thậm chí còn không bắt Đường Kỳ Sâm tiễn khách, ba bốn chiếc xe thể thao nghênh ngang lái khỏi khách sạn trở về địa phận tụ tập của mình. Ông chủ Đường có tiền, bọn họ ngày hôm nay chỉ việc chơi, thanh toán đã có anh rồi.

Một ngày dài kết thúc, cả Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh đều mệt mỏi, đêm tân hôn không ai nghĩ đến chuyện vận động mạnh nữa. Hai người tắm xong nằm ôm nhau nghỉ ngơi trên giường, Đường Kỳ Sâm bật máy chiếu lên, chọn bộ phim 《 Sleepless in Seattle 》 để hai người cùng nhau xem.

Hình ảnh vừa chiếu lên, Ôn Dĩ Ninh chợt bật cười, Đường Kỳ Sâm hôn chụt lên má cô một cái, “Sao thế?”

Ôn Dĩ Ninh nói với anh: “Đây là bộ phim tình yêu em thích nhất hồi học đại học, cũng vì nó mà từng ước được đi Mỹ, tham quan Seattle. Nhưng dĩ nhiên khi đó chỉ là sinh viên, tiền tiêu còn chẳng đủ huống chi là mơ mộng chuyện viển vông như thế. Tốt nghiệp rồi, có tiền nhưng trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện, sau đó cũng không có tâm tư mà nghĩ đến nữa.”

Đường Kỳ Sâm nói: “Có chồng ở đây rồi, em có nguyện vọng gì tôi sẽ giúp em thực hiện. Muốn đi Seattle phải không? Sáng mai lập tức đặt vé, tôi đi cùng em.”

Ôn Dĩ Ninh cười, “Anh không cần đi làm nữa à?”

“Tuần trăng mật, không đi.” Đường Kỳ Sâm nói như chuyện đương nhiên.

“Lại còn tuần trăng mật nữa.” Ý cười trên khóe môi Ôn Dĩ Ninh càng lúc càng sâu, đã lan sang cả đáy mắt, “Mới từ Finland về đấy.”

Đường Kỳ Sâm tắm xong, tinh thần và khí lực đều khôi phục, mùi hương của người con gái trong ngực càng lúc càng khiến anh không thể bình tĩnh, đầu mỗi lúc cúi một thấp hơn, cánh môi sượt qua gò má cô, khóe miệng cô, cuối cùng đi xuống, tiến vào trong chăn, môi mỏng đẩy mở cổ chiếc áo ngủ rộng rãi của cô, dùng mấy sợi râu lún phún ma sát trên da thịt cô.

Thứ khiêu khích như gần như xa này quá mức câu dẫn, Ôn Dĩ Ninh bị anh làm trêu chọc cho cả người mềm nhũn không còn chút sức lực: “Đừng nghịch, còn chưa đủ mệt à?”

Đường Kỳ Sâm đưa tay mở cúc áo cô, con thú trong người đã thức tỉnh, giọng nói cũng theo đó dần trở nên trầm khàn, “Trên thân em, tôi chưa từng biết đến mệt mỏi.”

Ôn Dĩ Ninh á một tiếng, nhanh chóng bị anh nhào tới đè lên.

Dĩ nhiên vẫn xứng danh là bậc thầy lão luyện, Đường Kỳ Sâm sau vài lần đã thành công trêu chọc cho cô cả người ngứa ngáy, nụ hôn nồng đậm tình ý liên tiếp rơi xuống.

Đường Kỳ Sâm vừa muốn tiếp tục, lại bị Ôn Dĩ Ninh cản, lo lắng hỏi: “Tối nay Phó Tây Bình cũng bắt nạt anh quá rồi, dạ dày anh vẫn ổn chứ?”

Đường Kỳ Sâm cười cười, “Thế này vẫn chưa đủ chứng minh hả?”

Ôn Dĩ Ninh đỏ mặt, nhu tình trong mắt thoáng chốc phiêu tán tứ phía, phảng phất như sóng nước có thể dìm chết anh trong đó.

Cô mím môi, ngượng ngùng ôm cổ anh, sau đó bất thình lình rướn người ghé sát bên tai anh nói ra một câu.

Ánh mắt Đường Kỳ Sâm thoáng sẫm lại, theo bản năng siết chặt vòng tay.

Mọi chuyện sau đó như một lẽ tự nhiên, Ôn Dĩ Ninh không phải người bảo thủ, hưởng thụ khoái cảm hai người mang đến cho nhau, bởi dù là phương thức nào thì đó cũng là một phần của “Yêu”. Chiếc chăn mỏng mềm mại phủ lên hai người, bàn tay Đường Kỳ Sâm đỡ lấy đầu cô, thân thể hai người theo tiếng hô hấp dần nặng nề gấp gáp cùng run rẩy.

Một màn kiều diễm qua đi, hai người ôm lấy nhau cùng thở dốc.

Trên trán Ôn Dĩ Ninh phủ một tầng mồ hôi lấm tấm, chợt nói: “Kỳ Sâm.”

Đường Kỳ Sâm đáp lời: “Ừ, tôi đây.”

“Em không đi Seattle nữa.” Cô nói.

“Được, em muốn đi đâu?”

Căn phòng sau một trận mây mưa trở về với yên tĩnh yên bình ấm áp vốn có, Đường Kỳ Sâm hỏi ra câu này, trong nhất thời không nghe được Ôn Dĩ Ninh trả lời.

Cánh cửa sổ khép hờ thả cho từng đợt gió thu mang theo quyến luyến mát mẻ xen lẫn hương hoa nhàn nhạt len lỏi vào trong, thuận đà cuốn lên một đoạn rèm cửa.

Một hồi lâu sau, cô nói: “Em muốn đi Vân Nam, Đại Lý Vân Nam.”

Đường Kỳ Sâm lập tức hiểu.

Video Giang Liên Tuyết lưu lại trong máy tính của cô, địa danh bà nhắc tới trong phần cuối chính là Đại Lý. Hai người dĩ nhiên hiểu, một người một khi đã muốn rời đi chắc chắn sẽ không tiết lộ nơi mình sẽ đến. Bà cũng chỉ thuận miệng nhắc tới như vậy, còn chưa biết được có thật sự đến hay không.

Nhưng đối với Ôn Dĩ Ninh mà nói, đây chính là đầu mối duy nhất có liên quan đến Giang Liên Tuyết.

Cũng là chấp niệm hiện tại của cô.

Cuối cùng Đường Kỳ Sâm vẫn theo cô tới đó.

Ôn Dĩ Ninh không có mục đích đi dạo vòng quanh, ngắm nhìn phong cảnh hữu tình nơi này, sau đó hai người đi tìm tiểu Chiêu là bạn đại học của Ôn Dĩ Ninh. Tiểu Chiêu là người Vân Nam, năm tháng mài mòn con người, gỡ xuống non nớt và ngô nghê, rồi lại khoác lên cho họ thứ mùi vị trưởng thành nhàn nhạt. Tiểu Chiêu đưa cô đến một làng dân tộc, rồi lại nhiệt tình dẫn hai người lên núi tuyết Ngọc Long.

Chuyến đi này cũng rất thong thả an nhiên.

Suốt cả một chặng đường Ôn Dĩ Ninh đều không mua quà lưu niệm gì, chỉ duy nhất một lần dừng lại mua hai chiếc bánh hoa tươi của một bà lão.

Đường Kỳ Sâm không ăn được đồ ngọt nên cũng chỉ có một mình cô ăn, chậm chạp nhai nuốt từng miếng. Đường Kỳ Sâm đứng một bên trước sau chưa từng dời mắt khỏi cô, đến khi ăn đến miếng thứ hai, anh ở một bên chợt nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô.

Sắc mặt và dáng vẻ của Ôn Dĩ Ninh vẫn không có mấy thay đổi, từ đầu đến cuối một mực trầm mặc. Ánh mắt đó bình tĩnh như hồ nước, lại tựa như đã chứa đủ sóng gió bập bùng. Trưởng thành không dừng lại ở khi người ta không còn trẻ con, chỉ cần sinh mệnh còn tiếp tục, thì trưởng thành vẫn từng giờ từng khắc tiếp diễn.

Sinh ly cùng với tử biệt.

Vui buồn cùng với hợp tan.

Thế gian đủ mối duyên tụ duyên tán, vốn không thể cưỡng cầu.

Ôn Dĩ Ninh ăn hết hai khối bánh hoa, bỗng thật sự muốn trách mắng Giang Liên Tuyết mấy câu. Mẹ thật ngốc, du sơn ngoạn thủy gì mà không chịu mang theo nhiều tiền một chút…..

Có lẽ đây cũng chính là tiếc nuối duy nhất rồi.

Đông qua xuân tới, một năm bốn mùa cảnh sắc vẫn xinh đẹp như vậy, mẹ cứ ngắm nhìn cho kỹ, từ từ thưởng ngoạn nhé.

Còn bánh hoa tươi mẹ nói đến kia, Niệm Niệm đã giúp mẹ nếm thử rồi.

– ——

Hai người ở lại Vân Nam ba ngày rồi trở về, sau đó theo quy củ của gia tộc trở về tổ gia ở Hồng Kông một chuyến.

Đường lão gia tử có sáu người chị em, bác cả và bác ba định cư ở Canada, bốn người còn lại đều ở lại Hồng Kông nhận nhiệm vụ kế nghiệp giữ đất tổ, trong từng ngành nghề lĩnh vực đều có một vị trí nhất định. Cặp vợ chồng son trở về, quả nhiên cảm giác lễ nghi càng đậm hơn, gần như là làm lại lễ cưới một lần. Ở Thượng Hải là đám cưới kiểu phương Tây, về đến đây chính là đám cưới chuẩn theo nghi lễ truyền thống Trung Quốc. Ôn Dĩ Ninh mặc chiếc sườn xám đã được đặt cắt may riêng, chân thật lĩnh hội một lần cái sức nặng cùng lúc của mười mấy chiếc vòng tay vàng Long Phượng, trên đầu còn đội một bộ vương miện lấp lánh ánh vàng, vô cùng chói mắt.

Ngày hôm đó, cô rốt cuộc không nhịn được lén hỏi Đường Kỳ Sâm: “Anh không có mặc một chiếc áo giáp vàng bên trong đấy chứ?”

Đường Kỳ Sâm khẽ cười, nắm lấy tay cô rồi nói: “Đều là lễ vật trưởng bối tặng em, trao bao nhiêu cứ nhận bấy nhiêu thôi.”

Đêm đó, hai người nghỉ ngơi tại một căn biệt thự ở vịnh Thiển Thủy.

Ôn Dĩ Ninh thật sự sợ rồi, “Lão bản, rốt cuộc là anh có bao nhiêu cái nhà thế?”

Đường Kỳ Sâm vậy mà lại thật sự cẩn thận suy nghĩ một hồi, “Đều giao cho phía công ty quản lý tài sản, tính cả những món quà ông ngoại tặng cho từ khi còn nhỏ thì anh cũng không nhớ lắm.”

Ôn Dĩ Ninh nổi lên hứng thú, ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, kéo anh ngồi xuống đối diện.

“Có ở Tô Châu không?”

“Có.”

“Thành Đô? Thiên Tân? Đài Loan?”

“Đều có.”

“Vậy Bắc Kinh thì sao? Tam Á? Thổ Nhĩ Kỳ?”

Đường Kỳ Sâm bật cười, “Khoanh vùng của em cũng lớn quá rồi.”

Đôi con ngươi của Ôn Dĩ Ninh lập tức giảo hoạt đảo một cái.

Đường Kỳ Sâm bắt lấy một lọn tóc trước ngực cô đùa nghịch, “Em thích Thổ Nhĩ Kỳ?”

Cũng chỉ là đọc vần nên cô thuận miệng nói ra thôi.

Vậy mà Đường Kỳ Sâm sau một cái chớp mắt liền nhẹ nhàng nói: “Em thích, tôi mua.”

Ôn Dĩ Ninh giả vờ kinh ngạc, hai tay che miệng kích động reo lên: “Trời ạ! Ông chủ Đường anh cũng soái quá rồi đó!”

Đường Kỳ Sâm khẽ cong ngón trỏ gõ nhẹ lên chóp mũi cô, ra vẻ không vui thấp giọng hỏi: “Gọi tôi là cái gì cơ?”

Ôn Dĩ Ninh chớp mắt mấy cái, cuối cùng áp môi sát bên tai anh, giọng nói ngọt lịm tràn vào tận sâu trái tim anh, “…… Chồng, em yêu anh lắm luôn ấy!”

Đường Kỳ Sâm nằm tựa lưng trên chiếc gối khẽ cong môi, ý cười thật lâu không tan đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận