Lâm Niên bước ra khỏi Cung thiếu niên thành phố, trong túi là một xấp tiền dày cộp, không hiểu sao cảm thấy mùa xuân năm nay đến sớm hơn mọi khi.
Lúc nãy khi cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đếm tiền cho Lâm Niên, cậu còn tưởng người ta đưa nhầm, sau khi xác nhận lại, tiền công quả thực nhiều đến hai nghìn tệ, cầm trong tay thấy dày cộp, làm người ta bất giác thấy mùi xuân tới rồi.
Đông đi xuân tới, Lâm Niên, năm hai trung học, từ mười sáu sẽ lên mười bảy.
Cậu mồ côi từ khi còn nhỏ, lớn lên trong cô nhi viện, có nhận một chị nuôi ở đây. Vừa đủ tuổi trưởng thành, chị nuôi đưa cậu chuyển ra ngoài. Mấy năm nay, hai chị em sống nương tựa vào nhau, tài chính khó khăn nên cậu chưa bao giờ từ chối cơ hội làm việc nào cả, dù biết chưa đủ tuổi là phi pháp.
Lâm Niên vừa đi trên phố vừa thở ra một làn sương trắng, tính theo giá hàng hiện tại, lần này kiếm được 2.000 nhân dân tệ không phải quá nhiều nhưng chắc chắn không phải là nhỏ. Lương của chị gái cũng chỉ khoảng một nghìn một tháng. Cậu mới chỉ là một học sinh còn đang học năm hai cấp 3, có thể tự mình kiếm được hai nghìn đã được coi là nổi bật.
Thù lao tỷ thí triển lãm kiểu lên tới con số này thường chỉ dành cho những người chuyên nghiệp trong ngành, tối thiểu có trình độ kiếm đạo cấp 3. Trong khi cậu còn chưa thi cấp 1, chứ đừng nói là chứng nhận cấp 3 trong tay. Hai ngàn tệ này không phải phí tỷ thí, mà là phí ân tình.
Đối với Lâm Niên, huấn luyện viên luôn quan tâm hết mức có thể. Có lẽ nguyên do đúng như lời ông nói là quý trọng nhân tài, nhưng cũng có thể là sự thương xót từ trưởng bối. Dù gì, cả hai cũng thường xuyên qua lại, có khả năng thì đương nhiên sẽ được ưu tiên hơn.
Huấn luyện viên là người có năng lực, nếu không sao có thể tổ chức huấn luyện trong Cung thiếu niên thành phố chính quy. Huấn luyện kiếm đạo bây giờ đều tốn 5.000 nhân dân tệ / người, mỗi lớp 20 người. Riêng năm nay, huấn luyện viên đã mở 5 lớp.
Trước đây, trong một lần tới đây làm thuê, Lâm Niên hứng thú cầm kiếm tre đánh thử vài đường. Huấn luyện viên nhận thấy cậu có tài liền lôi cậu tới học. Chút thành tựu bây giờ có được cũng nhờ sự nâng đỡ của huấn luyện viên.
Ông cũng từng hỏi Lâm Niên có muốn phát triển theo hướng này không, nhưng Lâm Niên từ chối vì chị gái đã yêu cầu cậu phải thi đại học. Sau này, ông không đề cập đến nữa.
Mỗi gia đình đều có nỗi vài khó xử, còn nhà Lâm Niên thì đặc biệt nhiều.
Trạm xe nằm ngay bên ngoài cổng Cung Thiếu nhi, xuống ga tàu điện ngầm bắt tuyến số 2 đến tuyến số 3, sau đó rời ga rồi bắt xe buýt tới trạm cuối.
Gia đình Lâm Niên sống ở vùng gần ngoại ô của thành phố Tân Hải. Khu nhà cũ không có cái gọi là quy định tiểu khu công nghiệp. Cả khu đất rộng lớn là từng dãy nhà cũ, cao thì có 7, 8 tầng, thấp thì chỉ 4, 5 tầng. Mặt tường loang lổ.
Cũng có một số chủ nhà đã sửa sang và dán gạch cho sĩ diện. Một số thì được thuê làm cửa hàng, bán đồ ăn sáng, tiệm lẩu. Người qua lại cũng khá náo nhiệt.
Lâm Niên bước vào khu nhà cũ và đi thẳng về căn hộ của mình – Đó là một tòa nhà có quán lẩu cay thập cẩm ở tầng trệt. Cậu vòng vào từ ngõ sau, đi dọc cầu thang lên tới tầng 5 thì gõ cửa.
“Cốc cốc cốc”
Sau khi gõ ba lần, Lâm Niên hai tay đút túi đợi ở cửa. Một lúc sau, giọng cô gái vang lên: “Ai?”
“Em.” Cậu đáp cụt lủn. Cánh cửa trước mặt được mở ra.
Phía sau cánh cửa là một cô gái trẻ tuổi trong bộ đồ ngủ mềm mại, đeo tạp dề làm bếp, dưới chân đi một đôi dép bông màu hồng và mở cửa với cái muôi trên tay.
Cô tên là Lâm Huyền, chị gái của Lâm Niên.
Vừa gặp mặt, Lâm Huyền liền hỏi: “Mới sáng sớm đã đi đâu thế? Chẳng nhắn nhủ gì cả. Tới trưa mà không thấy vì, chị còn đang định ra quán net tóm người đây này!”
“Em không đến quán net.” Lâm Niên bước qua ngưỡng cửa, đổi dép lê, thuận tay đóng cửa: “Em tiện đường qua Cung thiếu niên, huấn luyện viên gọi tới tỷ thí biểu diễn.”
Lâm Huyền liếc hắn một cái, không ngửi thấy mùi thuốc lá mới xoay người đi nấu cơm tiếp: “Huấn luyện viên của Võ Tàng ấy hả?”
“Có thể là huấn luyện viên nào nữa?” Lâm Niên nằm xuống ghế sô pha trong phòng khách, quay lại nhìn chị gái đang nấu ăn trong bếp: “Lần này lại nợ ân tình ông ấy rồi. Huấn luyện viên trả cho em những 2.000 tệ.”
“Hai nghìn? Nhiều như vậy.” Giọng nói của Lâm Huyền hơi cao lên, nhưng ngay sau đó lại trầm xuống, chìm trong tiếng dầu tí tách trong chảo.
“Ít nhất cũng đủ tiền thuê tháng sau.” Lâm Niên lấy tiền trong túi ra, đặt lên bàn.
“Dì Vương bảo sẽ giảm cho mình một ít tiền thuê nhà tháng tới đấy.”
“Bao nhiêu?”
“Năm trăm.”
“Tốt.” Lâm Niên gật đầu, “Vậy thì hai ngàn này cứ cất ở nhà.”
“À đấy, cất tạm đi đã, buổi chiều chị tới ngân hàng.” Lâm Huyền tắt bếp ga, bưng đồ ăn đặt lên bàn: “Đừng lười nữa, đi lấy cơm đi.”
“Ồ.” Lâm Niên thật thà đứng dậy, từ từ đi tới nồi, xới đầy hai bát cơm rồi lấy đũa, ngồi vào bàn ăn.
“Trường sắp khai giảng rồi, em chuẩn bị cho kỳ thi đầu năm chưa đấy?” Lâm Huyền lấy đũa gõ lên bàn, nhìn Lâm Niên.
“Cũng tàm tạm ạ.” Lâm Niên nói một cách qua loa.
“Tạm? Em vào được Sĩ Lan là nhờ điểm số đấy nhé. Nếu thi đầu năm mà kém, học phí sẽ không được hỗ trợ nữa đâu.” Lâm Huyền nhìn Lâm Niên, “Tự cân nhắc đi.”
“Ừm, biết rồi, tối nay em học.” Lâm Niên thở dài, gặp một miếng thịt xông khói vào bát, lại hỏi: “Thịt ở đâu vậy? Chị mua à?”
“Sáng nay Viện trưởng Lý bên cô nhi viện gửi tới đó. Đừng có đổi chủ đề. Tối mới học sao đủ. Từ giờ cho tới ngày 19 khai giảng, ở nhà mà để chị dạy bổ túc cho. Dù sao cũng chơi suốt rồi, đến lúc học tử tế rồi đấy nhé.” Lâm Huyền lại nói, “Đừng có đi với họ Lộ chơi net suốt cả ngày nữa. Toàn là khói thuốc ô nhiễm không thôi.”
“Tiền internet với tiền ăn uống là người ta bao đó.” Lâm Niên nghiêm nghị nói, “Chị nỡ lòng nhìn em trai mình bị suy dinh dưỡng à?”
“Bớt đi thuê mấy thứ vớ vẩn ngoài tiệm băng hình đi thì hết suy dinh dưỡng ngay.” Lâm Huyền cầm đũa, gắp tỏi tây vào bát.
“Hì hì.”
Bàn ăn lại chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Lâm Huyền đột nhiên nói: “Chị đổi công việc rồi.”
Lâm Niên dừng một chút mới hỏi: “Quán cà phê à?”
“Sao biết?”
“Huấn luyện viên kể là con gái ông ấy đã thấy chị bên khu công nghệ cao.” Lâm Niên nói, “Sao chị lại bỏ việc văn phòng thế?”
“Không thích hợp,” Lâm Huyền cúi đầu ăn cơm.
Không thích hợp? Việc văn phòng thì chỉ cần có cái mông ngồi ngay ngắn, ai mà chả thích hợp. Lâm Niên nghĩ, nhưng một lúc sau cậu lại thở dài trong lòng.
Cậu có thể hiểu ra nguyên nhân Lâm Huyền nói như vậy. Chắc cô lại bị quấy rối ở nơi làm việc. Tính ra cũng là lần thứ ba rồi. Một cô gái ngoài 20 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, chưa có kinh nghiệm xã hội, gia cảnh không tốt, đặc biệt ưa nhìn, bọn quấy rối không chọn cô thì còn ai nữa.
“Cũng tốt, cũng tốt, có thể tìm được việc làm là tốt rồi.” Lâm Niên không lộ xíu biểu tình nào ra mặt: “Chị không chịu thiệt chứ?”
“Nếu có thì sao?” Lâm Huyền ngước nhìn Lâm Niên trong khi ăn.
“Vậy em nhất định phải đánh người.” Lâm Niên nói không chút do dự: “Cùng lắm là dính tội đánh nhau. Em đánh nó nhẹ nhàng thôi, không để lại thương tích là được, cùng lắm bị phạt giam giữ trong vài ngày”.
“Vậy thì bỏ đi.” Lâm Huyền cười khổ lắc đầu.
“Chị nghĩ em sợ chắc?” Lâm Niên cười nói.
“Nên sợ đi.” Lâm Huyền nhún vai lắc đầu: “Hơn nữa chị cũng không chịu thiệt gì.”
Có thiệt chị cũng chả nói, Lâm Niên im lặng và cơm, không nói gì.
“Đúng rồi, sáng nay, lúc Viện trưởng Lý tới, em không ở nhà. Bà ấy nói muốn gặp em đấy.” Lâm Huyền nâng đũa lên, lựa lời chuyển chủ đề.
“Gặp em làm cái gì, em có thiếu tay chân gì đâu mà phải gặp.” Lâm Niên có vẻ không khoái Viện trưởng Lý này cho lắm.
“Hình như là về kỳ thi tuyển sinh đại học.” Lâm Huyề dừng một chút: “Viện trưởng Lý nói nếu em không xác định nguyện vọng gì thì bà ấy có thể giới thiệu du học.”
“Đi du học?” Lâm Niên nghi ngờ: “Cô nhi viện của chúng ta có quan hệ với các trường đại học nước ngoài từ khi nào? Nếu bảo có quan hệ với mấy cô nhi viện nước ngoài thì em còn tin.”
“Viện trưởng Lý không giống người sẽ trêu đùa chúng ta đâu.” Lâm Niên ngập ngừng nói.
“Cho dù là thật thì cũng quá sớm rồi. Em mới học năm hai thôi mà.” Lâm Niên vẫn thấy khó hiểu: “Mà du học thì cần bảo lãnh tài chính, đúng không?”
“Viện trưởng Lý nói là bà ấy có thể làm người bảo lãnh.” Lâm Huyền cầm bát lên đặt xuống, dường như khá quan tâm chuyện này: “Nghe bà ấy nói là sẽ tiến cử một trường đại học tư thục ở ngoại ô Chicago.”
“Mỹ à? Điều đó càng vô lý. Gia đình mình có điều kiện gì mà đòi đi học ở Mỹ?” Lâm Niên không chút hứng thú: “Chưa kể em còn phải thi TOEFL, phiền phức lắm.”
Nói tới đây, Lâm Huyền thẳng thừng: “Viện trưởng Lý nói là trường bên đó sẵn sàng cấp học bổng.”
Lâm Niên im lặng, cúi đầu và mấy miếng cơm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đừng nói là viện trưởng Lý muốn bán em đi Trung Đông đào than nhé?”
“Có thể.” Lần đầu tiên Lâm Huyên không mắng em trai vì suy nghĩ đại nghịch bất đạo, mà nghiêm túc suy nghĩ về khả năng này – Tình huống này nghĩ sao cũng thấy có âm mưu.
Hai chị em đã vất vả bao năm, sống đến ngày hôm nay, họ đều biết một sự thật, chẳng bao giờ có bánh ngon từ trên trời rơi xuống. Cũng tựa như việc người ta mời rượu trong quán bar, ý chính không nằm ở rượu.
“Nghe Viện trưởng Lý bảo, tên trường hình như là Kassel gì đấy?” Lâm Huyền nghĩ tới đây lại nói, “Buổi chiều ra quán net thì nhớ kiểm tra xem có trường học như vậy không.”
“Tên còn chả nhớ chính xác, qua loa lấy lệ à.” Lâm Niên lắc đầu nói, “Có gì cũng nói trước với mấy người cũng từng sống ở cô nhi viện xem sao, nhắc bọn họ để ý Viện trưởng Lý một chút. Thời thế bây giờ, cái gì cũng có thể xảy ra.”
“Vậy em định thi đại học gì, có phương hướng chưa?” Lâm Huyền gật đầu hỏi.
“Không có.” Lâm Niên nói, Trường tốt học không nổi, trường kém lại không muốn học.”
“Cứ thi trường tốt đi, học phí thế nào cũng có cách.”
“Thôi quan trọng nhất vẫn cứ là kinh tế thôi.” Lâm Niên thờ ơ nói: “Em thế nào cũng được.”
“Nên làm gì thì trong lòng tự suy nghĩ.” Lâm Huyền nói vậy rồi thôi.
“Vâng.” Lâm Niên trả lời.
“Ăn xong thì tự dọn dẹp nhé. Buổi chiều chị có việc, tối không về ăn cơm đâu.” Lâm Huyền đặt bát đĩa xuống, cởi tạp dề đi vào phòng trong để thay quần áo.
Lâm Niên ngồi cầm đũa hồi lâu, cuối cùng đặt xuống, đột nhiên thấy chán ăn.
Có một cơn gió thoảng qua từ cửa sổ lớn phòng khách. Rét tháng 3 năm nay tới sớm, cả căn phòng tràn ngập sự lạnh lẽo, len lỏi vào tận đáy lòng mỗi người. Cẩn thận ngửi kỹ, có thể ngửi thấy mùi vị gì đó chan chat thuộc về thành thị này.
Năm 2009, ngày 4 tháng 2, lập xuân.
Lâm Niên 16 tuổi, Lâm Huyền 20 tuổi, cả hai đều là cô nhi, sống nương tựa vào nhau tại Tân Hải.