Nhớ khi ấy, nào có vị tiên sinh phong lưu tiêu sái như bây giờ, chỉ có một con ma bệnh, trên mình chồng chất vết thương, bầm dập đầy người, hai tay gãy xương, gân thịt có nhiều tổn hại, lục phủ ngũ tạng đều suy kiệt.
Nhất là xương cốt hai chân đều bị bóp nát, nhiễm phải độc tính, dẫn đến bại liệt hoàn toàn.
Bị tra tấn đến mức đó, Hứa Tuyên biết thân phận của kẻ này tất không đơn giản.
Nhưng hành y cứu người là chức trách của kẻ làm đại phu, y không thể vì e sợ mà trơ mắt nhìn người ta chết trước mặt mình.
Sau đó thì mọi chuyện cứ thế xảy ra, Từ Hiền ở lại Bạch Long Trấn. Thương thế trên người hắn sao có thể một lần là khỏi, cứ một thời gian ngắn lại đến Bảo An Đường tái khám, đổi thuốc.
Lúc đầu hắn không có tiền tài gì trong người, thế là nghĩ ra cách vẽ tranh, đề chữ thay tiền thuốc men, lại nhờ vậy mà hai nghề【Họa Sĩ】và【Thư Pháp Gia】được kích hoạt, coi như niềm vui bất ngờ.
Cứ thế đến nay, Bảo An Đường đã treo đầy tác phẩm của Từ tiên sinh.
Trong lúc hồi tưởng chuyện xưa Hứa Tuyên cũng không quên bắt mạch, xoa tay bóp chân, soi mắt, xem lưỡi để kiểm tra bệnh tình của Từ Hiền.
Lý Tự Thành đứng một bên có vẻ sốt sắng muốn biết tình trạng tiên sinh nhà mình lắm, nhưng người trong cuộc là Từ Hiền lại thờ ơ như không.
Sau một hồi, Hứa Tuyên lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu, trầm giọng nói cho Từ Hiền nghe rằng:
“Khôi phục rất tốt, nhất là hai tay thường xuyên vận động, xem trạng thái đoán chừng còn tốt hơn trước khi bị thương. Tổn thương nội tạng cũng đã hoàn toàn biến mất, hồi phục nhanh hơn thường nhân rất nhiều, có thể vận động mạnh mà không lo xuất huyết.”
Nói đến đây, y chợt vỗ nhẹ cẳng chân của hắn, giọng hơi chần chừ:
“Độc tố từ lâu đã bị tiêu trừ, chỉ là…”
Thấy Hứa đại phu ngập ngừng, Từ Hiền bèn nói:
“Nếu vậy xem ra ta đã hoàn toàn khỏi hẳn. Phải chúc mừng Hứa đại phu rồi, không cần tiếp tục bị quỵt tiền thuốc.”
Hắn chêm câu chuyện cười để Hứa Tuyên khỏi bận tâm chuyện hai chân của mình, nhưng người sau chỉ lắc đầu bảo:
“Nghe đồn trong giang hồ có môn Trúc Cốt Công có thể tái tạo xương cốt, Từ tiên sinh ngươi có thể nghĩ biện pháp học bộ võ công này xem sao.”
Từ Hiền nghe vậy cũng không nói mình đã có biện pháp, nào cần công phu gì đó. Hắn chỉ gật đầu cười: “Nếu có cơ hội, ta sẽ tìm thử.”
Trái với hắn, Lý Tự Thành lại thầm nhớ kỹ cái tên【Trúc Cốt Công】này trong đầu.
Đến đây coi như Hứa Tuyên đã chẩn bệnh xong xuôi, y đứng dậy đi ra sau quầy để hốt thuốc, miệng thì tiếp tục tán gẫu với Từ Hiền.
“Được rồi, bệnh của ngươi ta đã trị xong, cũng không trị tiếp được nữa. Từ tiên sinh ngươi cố gắng đừng để phải đến Bảo An Đường, coi như đã giúp ta đại ân.”
Từ Hiền nghe ra là Hứa Tuyên muốn nhắc nhở hắn cẩn thận, chớ để bị thương nữa. Hắn chỉ cười đáp lại:
“Thứ cho ta khó mà đảm bảo, ai trong đời không có những lúc cảm mạo, sốt vặt, lúc ấy lại phải làm phiền Hứa đại phu ngươi bốc thuốc cho ta.”
Nghe vậy, Hứa Tuyên buông lời sâu xa: “Bằng thể trạng của Từ tiên sinh bây giờ, muốn bị bệnh vặt đúng là khó đây.”
Vị đại phu này cũng không phải tay mơ, luồng chân khí tuy còn nhỏ yếu nhưng lại mãnh liệt vô cùng trong Đan Điền của Từ Hiền sao mà giấu diếm được y, nhất là vừa rồi còn giúp hắn thăm khám toàn diện như thế.
“Có lẽ vậy.”
Từ Hiền cười xòa cho qua, nhìn như không nghe ra lời bóng gió của Hứa Tuyên. Người sau cũng ăn ý hiểu ngầm, vờ như không hay biết gì.
Chỉ có Lý Tự Thành đứng một bên vò đầu, gã cảm thấy trong lời nói của hai người có ẩn chứa gì đó, nhưng nghĩ một hồi vẫn chẳng ra.
Sợ gã cào rách da đầu bản thân, Từ Hiền lấy từ trong tay ống tay áo ra một cuộn tranh, giao cho gã treo lên tường.
Đó là tiền chẩn bệnh lần này của hắn.
Đáng nhắc tới là thiên hạ này từ lâu đã xuất hiện thủy tinh, độ trong suốt cũng rất tốt, ‘tiền thuốc’ của Từ Hiền đều được lồng vào khung kính để đóng trên vách tường.
Lý Tự Thành xe nhẹ đường quen đi ra sau quầy lấy búa, đinh, nẹp gỗ và khung kính, tìm một chỗ trống trải trên vách tường bên phải rồi bắt đầu thi công.
Mấy tấm kính này đều được cắt sẵn vừa vặn với những bức tranh của Từ Hiền. Hứa Tuyên cho hắn biết rằng đó đều do nương tử của y đặt làm.
Nói đến Hứa phu nhân thì Từ Hiền chỉ gặp qua một lần, khoảng chừng hơn hai tháng trước, dù tiếp xúc không nhiều nhưng hắn đã cho rằng nàng là một vị kỳ nữ tử.
Sau một hồi ‘ầm, đùng, bốp, chát’, Lý Tự Thành phủi tay rồi hô: “Tiên sinh, Tự Thành đã làm xong.”
“Ừm.”
Từ Hiền nghe vậy thì quay xe lại, nhờ nghề【Thợ Mộc】cấp hai mà chiếc xe lăn hắn làm ra có thể bẻ cua, đánh ngoặt dễ dàng.
Hứa Tuyên cũng ra khỏi quầy để xem lần này Từ Hiền vẽ gì. Tranh của hắn đưa cho Hứa Tuyên thường có nét riêng, không phải vẽ thủy mặc sơn thủy mà thường là cảnh tượng lúc y chẩn trị cho các bệnh nhân.
Nhưng lần này thì nét riêng có hơi quá.
“Ồ, vẫn là Bảo An Đường, chỉ là ngoài cửa… Đó hình như… là ta và nương tử?”
Hứa Tuyên nhìn thấy khung cảnh bên ngoài tiệm thuốc của mình, hai vợ chồng y mặt mày dương quang xán lạn, nở nụ cười hiền hòa vươn tay ra tiễn đưa các bệnh nhân.
Sao y biết là bệnh nhân? Bởi vì những nhân vật đi trên phố đều đang cầm theo vài gói thuốc, người nào không có thì trên đầu trên tay cũng có quấn băng trắng, hoặc là chống nạn khập khễnh, không có lấy một người khỏe mạnh.
Có đúng một nhân vật không cầm gói thuốc, cũng không quấn băng chống nạn thì bị hai tên học đồ tiệm thuốc hớt hải đuổi theo, một tên học đồ bưng theo một bát thuốc to có màu đen ngòm, tên còn lại thì giơ cao cây châm bạc to dài như cán thương.
Hứa Tuyên ngập ngừng: “Từ tiên sinh, tranh này của ngươi thật… đặc biệt.”
“Hứa đại phu quá khen.” Từ Hiền tỏ vẻ khiêm tốn, sau đó có hơi đắc chí nói rằng:
“Đưa ngươi nhiều tranh như vậy, đây là bức mà ta hài lòng nhất. Nó gọi là “Kim Châm Độ Kiếp, Thuốc Đắng Dã Tật, Người Người Đều Có Bệnh, Mau Đến Bảo An Đường”, ngụ ý mong Hứa đại phu ngươi chữa được cho càng nhiều người, phát tài phát lộc.”
Hứa Tuyên dở khóc dở cười: “Vậy thì đa tạ Từ tiên sinh rồi.”
Sau đó lại thấp giọng thở dài: “Nhưng mà phát tài thì…” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);
“Phải rồi Hứa đại phu, Tiểu Quế, Tiểu Thuận nơi đâu, sao đến giờ này vẫn chưa thấy mặt?”
Sau khi ngó qua bức tranh của mình Từ Hiền mới kịp nhận ra sự vắng mặt của hai tên học đồ Bảo An Đường.
“Tiểu Thuận đến thăm họ hàng ở huyện khác. Còn Tiểu Quế… Bảo An Đường kinh doanh không như ý, hắn đã xin từ công, đến nơi khác tìm việc rồi.”
Hứa Tuyên giải đáp nghi hoặc của hắn, nụ cười trên mặt có chút thảm đạm.
Từ Hiền nghe vậy chợt “ồ” một tiếng, tay trái gác lên tay vịn xe lăn, bàn tay đỡ lấy thái dương, nghiêng đầu hỏi chuyện:
“Tiểu Quế sợ ngươi quịt lương?”
Hứa Tuyên lắc đầu: “Hắn là sợ ta trả lương.”
Từ Hiền nghe vậy chợt nhắm mắt lại, có vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi. Quả thật là xem nhiều tiểu thuyết sinh hoang tưởng, thiên hạ nào có lắm tiểu nhân âm hiểm như trong sách, đại đa số người trên đời này đều là kẻ có lương tri, không đến mức gọi là hiền nhân thánh mẫu, nhưng cũng hiểu tri ân báo đáp.
Tất nhiên, ác nhân cũng tồn tại, hơn nữa còn vượt xa những gì thường được miêu tả trong tiểu thuyết.
Trong đầu Từ Hiền chợt xẹt qua một vài hình ảnh nơi tăm tối, khiến nắm đấm giấu trong ống phải tay áo của hắn không kìm được xiết chặt lại.
‘Ta vẫn là may mắn, bọn chúng vẫn còn thiện lương chán. Chờ ngày ta đăng nơi tuyệt đỉnh, chắc chắn báo đáp lại sự thiện lương của các ngươi, một người cũng không thiếu.’
Nhưng bây giờ nghĩ những chuyện này còn quá sớm. Từ Hiền mở mắt ra, dùng ánh mắt châm chọc nhìn Hứa Tuyên:
“Hối hận sao Hứa đại phu? Ta biết ngay có ngày ngươi phá sản vì trị bệnh từ thiện, giờ đến cả học đồ cũng bị sự lương thiện của ngươi dọa bỏ chạy.”
Hứa Tuyên nghe vậy khóc cười không xong, chỉ tay về phía Từ Hiền mà không biết nói gì. Y phải phục sự mặt dày của vị Từ tiên sinh này rồi, nói đến trị bệnh từ thiện chẳng phải hắn là kẻ hưởng lợi nhiều nhất sao.
“Xem ra tranh này tới đúng lúc, ngươi bây giờ đúng là cần nhiều bệnh nhân.”
Từ Hiền nghiêng người về bên phải, đổi sang tay mặt để đỡ thái dương, mấy ngón tay trái khỏ nhẹ lên tay vịn, hai mắt khép hờ như đang suy tính gì đó.
Hứa Tuyên thấy vậy, sao có thể không nhận ra Từ tiên sinh đang nghĩ kế giúp mình, trên mặt chợt dấy lên vẻ mong đợi.
Từ tiên sinh đến Bạch Long Trấn chỉ hơn bốn tháng nhưng đã nổi danh trí tuệ hơn người. Ngô lão tiên sinh ở phố Nam dạy học trò đã mấy chục năm, gặp hắn cũng phải khen một câu “thiên tư thông minh, học thức uyên bác”.
Tọc… tọc… tọc…
Nhất thời trong Bảo An Đường chỉ còn tiếng đầu ngón tay của Từ Hiền gõ lên mặt gỗ.
Không lâu sau đó, Lý Tự Thành chợt thấy tiên sinh nhà mình dừng tay, môi hơi nhếch lên, cười như không cười nhìn Hứa đại phu nói:
“Trước đây lấy thư họa trả tiền chẩn bệnh cũng đã nhiều. Nay ta đổi phương pháp mới, trả Hứa đại phu ngươi một truyền thuyết dân gian.”
~o0o~