Lần đầu tiên tôi nghe thấy tên Diệp Thanh Hữu là từ cái miệng thối của Vương Đại Chúc. Một cái tên tao nhã thanh cao như vậy mà lại thốt ra từ cái miệng hôi không thể ngửi nổi, nghĩ thôi cũng thấy đó là sự ô uế thảm thương.
Đã đến lúc ép Vương Đại Chúc hình thành thói quen đánh răng mỗi ngày rồi.
Hôm đó, tôi đang ngồi trước máy tính, lập đội với Văn Bạch Hoa đánh trận trong Swords of Legends Online 3, đánh 2 đấu 2. Văn Bạch Hoa chơi Hoa Gian, tôi chơi Bổ Thiên, đến lúc nguy cấp cậu ta dùng chiêu vô địch ngắt quãng khi tôi đang đọc dòng hồi máu lớn, khiến tôi tức giận đập bàn phím, đòi đánh nhau với cậu ta. Sau trận đó chúng tôi nằm chân đối chân trên sàn đấu lạnh lẽo, dùng giọng yếu ớt mà chửi F*ck với nhau, rồi bảo sẽ không bao giờ cùng nhau làm số một thiên hạ nữa.
Vương Đại Chúc thừa cơ lao vào phá hoại tình bạn cách mạng của chúng tôi: “Gia Gia, tối nay câu lạc bộ văn học tổ chức buổi chiếu phim ở quán trà Hoà Quang, mày muốn đi không?”
Tôi: “Gia cái đầu mày. Không đi.”
Từ lâu tôi đã rất khinh thường những kẻ học làm sang như Vương Đại Chúc. Dựa vào việc nhà làm đồ cổ, hắn tự xưng là học giả hạng hai rưỡi, chỉ biết những chuyện trăng gió trong văn học cổ kim, còn những vấn đề quốc gia thì hỏi gì cũng không biết. Mỗi ngày cầm hai quả óc chó đi dạo quanh phố đã cảm thấy mình vừa tài năng vừa bảnh trai, chẳng biết ai đã cho hắn sự tự tin đó. Những buổi tiệc trà mà hắn quảng cáo, chắc chắn chỉ có đám người ô hợp tụ tập, giả vờ tri thức, than vãn vài câu vô thưởng vô phạt, rồi kết thúc bằng Chicken Soup for the Soul trên mạng xã hội.
Vương Đại Chúc còn nói, buổi chiếu phim lần này có cao nhân tới đấy. Thầy Giang dạy lịch sử Mỹ, cô Lục dạy lịch sử nghệ thuật phương Tây sẽ đến giải thích ngay tại chỗ, mày không muốn nghe một chút à?”
Tôi: Toàn là ai thế, tao không biết. Không hứng thú
Vương Đại Chúc vẫn muốn thuyết phục tôi nhưng tôi đã quay đầu hét lớn: Bách Hoa, chúng ta làm lành nhé. Đánh thêm một trận nữa, nếu thắng tao sẽ lại làm số một thiên hạ với mày.
Văn Bạch Hoa rất lạnh lùng từ chối: Không. Mày là một đứa thấy Nam Phong hồi chiêu mà không biết hồi máu.
*Nam Phong là một kỹ năng trong Swords of Legends Online 3, tập trung vào khả năng gây sát thương.
Tôi tức đến mức muốn chộp lấy bàn phím đánh nhau tiếp, Vương Đại Chúc can ngăn tôi nói Gia Gia bình tĩnh lại nào, hôm qua Bách Hoa mới bị người ta giở chiêu, mày phải thông cảm cho nó chứ; tôi bảo mình không thể bình tĩnh được, không những không muốn thông cảm mà còn muốn đặt thêm “gói tha thứ” cho cậu ta. Vương Đại Chúc hết cách, vì tình nghĩa bạn bè cùng phòng phải dùng đến chiêu cuối cùng.
Vương Đại Chúc nói, chủ quán trà là một đàn anh năm tư cực kỳ đẹp trai, cựu chủ tịch câu lạc bộ văn học, Diệp Thanh Hữu, đẹp trai mặc áo sơ mi trắng đeo kính thích đọc sách – kiểu người mà mày thích nhất đó. Vậy mày có đi hay không?!
Tôi không cần suy nghĩ đã trả lời ngay lập tức: Đi!!!
Trà thất Hòa Quang nằm sâu trong một con ngõ hẻm, tôi phải lẽo đẽo theo sau Vương Đại Chúc đi qua chín quẹo mười tám rẽ mới tìm thấy cửa tiệm.
Mặt tiền của quán trông rất trang nhã, bên trong hàng rào có một vườn ươm nhỏ trồng hoa bìm bìm, bên cạnh vườn là một ao hoa súng, trước mái ngói hiên là một chiếc bàn trà gỗ cũ. Khi chúng tôi bước vào sân, trời đang mưa lúc hoàng hôn, nước mưa nhỏ giọt trên mái hiên rơi xuống các bậc đá xanh và ao hoa súng, nghe rất êm tai.
Phía trước trà thất có một tấm rèm chuỗi hạt, được buộc sang hai bên để đón khách. Vương Đại Chúc vừa thu ô vào cửa, vừa nói với tôi rằng toàn bộ thiết kế và trang trí mặt tiền quán đều do chính chủ nhân trà thất tự tay làm khiến tôi thán phục không thôi, càng làm tôi cảm thấy người anh khóa trên này thật sự rất hợp gu tôi.
Buổi chiếu phim bắt đầu lúc 6:30, nhưng giờ mới có hơn 5 giờ thành ra chưa có ai đến, ngoài tôi và Vương Đại Chúc, chỉ có một chị gái mặc Hán phục ngồi sau quầy trà đối diện cửa ra vào để trông coi tiệm. Vương Đại Chúc nhân cơ hội chiếm lấy một bàn trà gần cửa, cố gắng khoe khoang làm màu với chút kiến thức về trà của mình. Nào là cái này là gắp trà, cái kia là bới trà, bla bla giới thiệu một tràng, rồi hỏi tôi muốn uống loại trà nào để hắn mời. Tôi nói loại đắt nhất cảm ơn, Vương Đại Chúc lập tức nhăn mặt lấy từ trên kệ xuống một gói Bích Loa Xuân.
Ba ngàn sáu một cân đấy, gói nhỏ này cũng phải hơn mấy chục rồi, Gia Gia, tao nể mày lắm rồi đấy. Vương Đại Chúc vừa nói vừa mặt mày như đưa đám đổ trà vào một ống tre chẻ đôi – sau này tôi mới học được cái đó gọi là cung nhãn trà – rồi đun một ấm nước sôi.
Khi pha trà xong, hắn rót cho tôi một chén sứ nhỏ chỉ bằng quả vải. Tôi vừa cầm lên vừa nghĩ mẹ nó gì mà một tí như này cũng đáng mấy chục tệ á? Tôi uống một ly trà sữa trân châu to đùng chỉ có 13 tệ thôi. Rồi tôi uống một ngụm và phì ra ngay lập tức.
Vừa nóng vừa đắng, cái quái gì thế này! Tôi vội vàng nhổ vào thùng chứa nước thải bên cạnh, vừa nhổ vừa nói: “Vương Đại Chúc con mẹ mày định ám sát bạn cùng phòng đấy à?”
Vương Đại Chúc vẫn chưa uống trợn to mắt: “Không thể nào, tao pha tệ đến mức ấy ư?” Nói rồi hắn không tin nổi cũng uống một ngụm.
Một giây sau, số người ôm lấy thùng nước thải phì phì tăng từ một lên hai.
Chúng tôi khổ sở nhổ xong, mỗi người rút một tờ giấy lau miệng, nhìn chén trà Bích Loa Xuân giá một cân ba ngàn sáu mà thấy hoang mang. Tôi vừa định mắng Vương Đại Chúc có phải mày cho tao uống trà giả không thì nghe thấy từ phía sau tấm rèm trong quán vang lên một tiếng cười nam thần, sau đó có người vén rèm vải bước ra khỏi phòng.
“Lá trà Bích Loa Xuân rất non mịn, cần dùng nước ở khoảng 80 độ để pha, sau khi rót nước vào phải rót trà ra ngay lập tức.” Người đó nói. “Đại Chúc, em dùng nước sôi để pha, rót trà lại chậm, trà pha ra tất nhiên sẽ cực kỳ đắng.”
Tôi quay đầu, thấy một chàng trai vừa cao vừa gầy đứng bên giá trưng bày cổ vật. Anh mặc một bộ đồ nghệ nhân trà kiểu Đường, da trắng đường nét gương mặt thanh tú, mỉm cười nhìn chúng tôi. Nhận ra tôi đang nhìn, anh nhẹ gật đầu: “Xin lỗi vì đã để các em đợi lâu. Anh là chủ trà thất Diệp Thanh Hữu.”
Lúc đó trong đầu tôi như có một màn pháo hoa nổ tung giữa bầu trời đêm.
Hồi còn thời kỳ phi chính thống tràn lan trên thế giới mọi người thường thích nói một câu, cả đời bạn sẽ gặp hai người: một người làm kinh ngạc thời gian và một người dịu dàng suốt năm tháng. Tôi luôn coi thường câu nói đó, cho đến khi gặp Diệp Thanh Hữu tôi mới cảm thấy dù có nhân đôi rồi bình phương hai điều đó lên, cũng không bằng một phần mười nghìn anh ấy đối với tôi.