Hổ Lang Chi Sư

Chương 19: Châu chấu đá xe


Pháo đài Hà Tây, trên tường quan.

Mặc dù buổi sáng nay đại quân cùa đế quốc Minh Nguyệt không tiến công pháo đài, thế nhưng Lôi Minh cũng không dám khinh thường chút nào. Dù sao hiện tại trong pháo đài chỉ còn có chưa tới hai ngàn quân, nếu như có chút sơ xuất, pháo đài Hà Tây sẽ giữ không được nữa. Pháo đài Hà Tây chính là nơi đóng quân của sư đoàn số Bốn, mà Lôi Minh lại là sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn, hắn tuyệt đối sẽ không để cho pháo đài Hà Tây thất thủ trong tay hắn.

Đã qua giờ ngọ, thấy đại doanh đế quốc Minh Nguyệt bên kia không có động tĩnh gì, Lôi Minh vừa mới nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một chút, ngoài xa trên cánh đồng hoang dã mênh mông bỗng nhiên vọng đến một hồi kèn hiệu thật lâu không dứt.

Lôi Minh mở bừng hai mắt, nhìn về phía có tiếng kèn.

Trên cánh đồng mênh mông, một cây đại kỳ Quang Huy đang tung bay trước gió, mặc dù còn rất xa, nhưng Lôi Minh chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra được, đó rõ ràng là đại kỳ của liên đội số Năm. Trong mắt Lôi Minh không thể ngăn được một vẻ kích động vô cùng, hai tay cũng nắm chặt thành quyền hung hăng huơ lên không một cái.

– Trưởng quan!

– Là trưởng quan!

– Đúng thật là trưởng quan!

– Còn có các huynh đệ đêm qua đột phá vòng vây! Bọn họ đã trở về!

Trên tường quan thoáng chốc vang lên thanh âm hoan hô đến khàn cả giọng của các tướng sĩ, có vài người kích động đến mức rơi nước mắt.

Mạnh Hổ đã làm tròn lời hứa trước khi đột phá vòng vây: Sống chết có nhau, tuyệt không từ bỏ, vững như bàn thạch, tuyệt không buông bỏ!

Những huynh đệ đã đột phá vòng vây vẫn ở lại cùng pháo đài, ở lại cùng bọn họ!

———-

Đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt. Trên vọng tháp. (đài quan sát)

Thác Bạt Đảo cùng tên tham mưu trưởng và đám bộ tướng đã nhanh chóng lên vọng tháp, đứng trên tháp cao nhìn ra bên ngoài, hướng Đông Bắc của cánh đồng mênh mông có một cây đại kỳ Quang Huy đang đón gió tung bay phấp phới. Dưới cây đại kỳ ấy, một cánh quân nhìn qua có vẻ hơi lộn xộn đang chậm rãi tới gần đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.

Dẫn đầu cánh quân kia là một viên võ tướng dáng người cao lớn, tay cầm đại thương.

Mắt tên tham mưu trưởng thoáng chốc co rút lại, lắc đầu liên tục, nói:

– Không thể tin được, quả thật là không thể tin được!

Trong lòng Thác Bạt Đảo cũng kinh ngạc y như vậy, mặc dù hắn đã dự liệu trước rằng Mạnh Hổ đi rồi sẽ quay lại, nhưng bây giờ hắn thấy tận mắt như thế, cũng không dám tin vào đôi mắt của mình. Mạnh Hổ muốn làm gì? Chỉ có hai ngàn khinh bộ binh, cho dù kiêu dũng thiện chiến đến cách mấy đi chăng nữa, chẳng lẽ có thể đánh tan gần hai vạn đại quân.

Đám bộ tướng phía sau Thác Bạt Đảo cũng lộ vẻ đầy kinh ngạc.

Tập kích ban đêm thì còn được, nhưng bây giờ rõ ràng là ban ngày, chỉ có một nhúm khinh bộ binh lại muốn đường đường chính chính công thẳng vào đại doanh có trọng trang bộ binh trấn thủ của đế quốc Minh Nguyệt hay sao?

Trong lúc này, gần như tất cả tướng lãnh của đế quốc Minh Nguyệt trong lòng đều nảy ra một suy nghĩ giống nhau, tên Mạnh Hổ này nếu không phải người ngu thì cũng là kẻ điên, một kẻ điên dám mang tính mạng của binh sĩ thủ hạ mình ra đùa giỡn.

– Đồ không biết sống chết!

Bộ tướng Tiêu Thiên khẽ quát lên một tiếng, nói với Thác Bạt Đảo:

– Tướng quân, cho phép ty chức dẫn liên đội số Năm ra, chỉ một trận này sẽ đánh tan quân địch, bắt Mạnh Hổ!

– Không!

Thác Bạt Đảo khoát tay, nghiêm nghị nói:

– Đuổi bắt Mạnh Hổ là chuyện trọng đại, bản tướng quân sẽ đích thân dẫn đại quân nghênh chiến!

————–

Tiếng kèn hiệu lảnh lót vang lên, đại doanh vốn đang yên tĩnh của đế quốc Minh Nguyệt bỗng chốc náo nhiệt cả lên, cửa đại doanh vốn đóng chặt đã ầm ầm mở toang. Một đội ngũ trọng trang bộ binh võ trang đầy đủ đội hình chỉnh tề của đế quốc Minh Nguyệt hùng dũng tiến ra, theo sát phía sau trọng trang bộ binh là một cánh khinh bộ binh đông như kiến.

Bất chợt, trên cánh đồng hoang dã mênh mông ngập tràn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt, trên cánh đồng cũng chỉ còn lại tiếng bước chân rầm rập như nước thuỷ triều liên miên không dứt. Tiếng kèn hiệu vang lên tự nãy giờ bỗng nhiên ngưng bặt, cánh quân đế quốc Minh Nguyệt đang hùng dũng tiến lên phải khó khăn lắm mới dừng lại được, bắt đầu triển khai về hai cánh.

Chỉ trong chốc lát, hơn vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt đi theo Thác Bạt Đảo đã triển khai xong đội hình tiêu chuẩn của bộ binh.

Trọng trang bộ binh ở giữa, khinh bộ binh bảo vệ hai bên, ngay sát sau lưng trọng trang bộ binh còn có một đại đội phóng lao và trên dưới một trung đội cung tiễn thủ.

Cách đội hình của quân đế quốc Minh Nguyệt chừng trăm mét, gần hai ngàn khinh bộ binh của Mạnh Hổ đội hình tán loạn không ra gì cả.

Trên cánh đồng mênh mông xuất hiện một màn bi tráng nhất trên thế giới Trung Thổ từ trước đến nay, hai cánh quân đánh với nhau, bất kể là về binh lực hay trang bị cũng chênh lệch quá xa. Một bên chỉ có không tới hai ngàn quân, hơn nữa là khinh bộ binh không có một mảnh giáp che thân. Bên kia có hơn một vạn hai ngàn quân, trong đó có bốn ngàn trọng trang bộ binh được trang bị kỹ càng, huấn luyện nghiêm chỉnh.

Cho dù là ai chứng kiến, cũng thấy rằng đây là một trận đánh đã biết trước kết quả.

Cho dù là những nhà tiên tri điên cuồng nhất cũng tuyệt đối không dám buông lời tiên đoán phe Mạnh Hổ sẽ thu được thắng lợi sau cùng, thậm chí ngay cả toàn thể tướng sĩ của liên đội số Năm cũng không dám cho rằng phe mình có thể chiến thắng. Hiện tại trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm duy nhất mà thôi: đi theo trưởng quan, cho dù phía trước có là rừng đao biển lửa, thiên đường hay địa ngục, cũng nhất quyết theo!

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, chỉ có một người không nghĩ vậy, người này dĩ nhiên là Mạnh Hổ.

Một nụ cười khẩy xuất hiện trên mặt Mạnh Hổ rồi ngưng đọng lại, nhiều quân thì đã sao? Binh chủng được trang bị tinh nhuệ, huấn luyện đầy đủ thì đã sao? Nếu như không có chiến thuật linh hoạt, nhiều người chỉ có thể tự làm rối lẫn nhau mà thôi! Nếu như không biết phối hợp nhuần nhuyễn, sơ hở lại càng nhiều! Dưới mắt Mạnh Hổ, đội quân của đế quốc Minh Nguyệt trước mặt kia khắp nơi đều là sơ hở, toàn thân đều là nhược điểm.

Tùng!

Trong sự chờ đợi nghẹt thở, giữa trung quân của đế quốc Minh Nguyệt đột nhiên vang lên tiếng trống trận hùng hồn.

Hai tên binh sĩ ở trần tay cầm dùi đánh thật mạnh vào mặt chiếc trống trận to hai người ôm không xuể, thoáng chốc phát ra một tiếng hùng hồn làm người nghe phải giật thót mình, trái tim của toàn thể tướng sĩ đế quốc Minh Nguyệt cũng nhảy mạnh một cái.

Tùng tùng!

Lại hai tiếng trống trầm thấp hùng hồn nữa vang lên, trái tim tất cả tướng sĩ lại nhảy mạnh lên hai cái theo tiết tấu của tiếng trống, tất cả bắt đầu cảm thấy máu nóng bốc lên cao.

Tùng tùng tùng tùng!

Trong khoảnh khắc, tiếng trống càng ngày càng hùng hồn bắt đầu vang lên liên miên không dứt, tiếng gầm cao vút xuyên thủng chín tầng mây, đất trời đều biến sắc, rung động cả một vùng hoang dã mênh mông. Tất cả các tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đang bày trận chỉ trong thoáng chốc tim đập rất nhanh, cả người cảm thấy bừng bừng, trong mắt ai nấy đều bắn ra sát cơ nóng rực,

Ở trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, Thác Bạt Đảo thân khoác trọng giáp đứng ngạo nghễ trên chiến xa.

Thừa dịp ba quân tướng sĩ đang sôi trào nhiệt huyết, cực kỳ kích động, Thác Bạt Đảo rút chiến đao ra tiến lên dẫn đầu, hét lớn đến nỗi khàn cả giọng:

– Toàn quân xuất kích, nghiền nát địch quân!

Đội hình nghiêm chỉnh của đế quốc Minh Nguyệt thoáng chốc vang ầm tiếng reo hò đáp lại, bắt đầu tiến bước theo từng tiếng trống. Bước chân của chúng rất nhịp nhàng, giống như một cơn sóng khổng lồ mang theo khí thế nghiêng trời lệch đất nghiền nát hết thảy, hướng về phía đội hình của không đến hai ngàn khinh bộ binh liên đội số Năm chậm rãi mà ép tới.

—————

Pháo đài Hà Tây. Trên tường quan.

Sắc mặt Lôi Minh thoáng chốc trở nên tái nhợt như tờ giấy, thanh thế kinh khủng như vậy, quân đoàn Thanh Châu quả không hổ là một trong những quân đoàn tinh nhuệ của đế quốc Minh Nguyệt. Chỉ trong nháy mắt, trong mắt Lôi Minh đã ngập tràn vẻ lo âu, dưới khí thế ép bức mạnh mẽ như vậy của đại quân đế quốc Minh Nguyệt, đám tân binh của liên đội số Năm không biết có trụ vững hay không?

—————-

Trung quân của đế quốc Minh Nguyệt.

Chiến xa của Thác Bạt Đảo chậm rãi theo đại quân tiến về phía trước, nhìn đội hình không tới hai ngàn khinh bộ binh trước mặt, khóe miệng Thác Bạt Đảo không khỏi nở nụ cười tàn nhẫn. Tấm thân bằng xương thịt tuyệt đối không thể nào chịu nổi công kích của đao kiếm bằng sắt thép, khinh bộ binh lại càng không thể chống cự lại sự đè ép của trọng trang bộ binh.

Có lẽ không đợi trọng trang bộ binh tới trước mặt, tinh thần bọn khinh bộ binh kia đã sụp đổ mất rồi.

Sau cùng với đám khinh bộ binh ô hợp, huấn luyện sơ sài này, cho dù là có Mạnh Hổ dẫn dắt thì làm được gì đây? Dùng khinh bộ binh để ngăn cản trọng trang bộ binh tấn công, đúng là châu chấu đá xe!

—————-

Trước trận của liên đội Mãnh Hổ, Mạnh Hổ cầm thương đứng sừng sững chờ đợi.

Những tiếng thở dốc hồng hộc vang lên ở sau lưng, không cần quay đầu lại, Mạnh Hổ cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương trong lòng các tướng sĩ của mình.

Đối mặt với hơn một vạn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đang chậm rãi ép tới, khí thế ngút trời, vậy mà bên mình chỉ có gần hai ngàn khinh bộ binh, thực lực kém xa như vậy, ngay cả đám lão binh đã lăn lộn nhiều năm như vậy còn cảm thấy khẩn trương, huống chi là đám tân binh của liên đội số Năm. Mặc dù bọn chúng đã trải qua ba trường huyết chiến, thế nhưng thời gian bọn chúng từ nông phu trở thành binh lính chỉ mới có hai tháng mà thôi

Không ai có thể trong một thời gian ngắn ngủi như vậy luyện cho một đám nông phu có được ý chí cứng cỏi như sắt thép, Mạnh Hổ cũng vậy.

Thế nhưng, Mạnh Hổ vẫn có biện pháp giải trừ nỗi sợ hãi trong lòng các tướng sĩ. Quân của đế quốc Minh Nguyệt cố gắng lợi dụng khí thế mạnh mẽ làm sụp đổ tinh thần của liên đội Mãnh Hổ, thực hiện mục đích không đánh mà khuất phục, chuyện này chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi. Liên đội Mãnh Hổ chỉ có thể bị địch nhân đánh bại trên chiến trường, chứ không thể để tinh thần bị đối phương làm cho sụp đổ.

Cắm đại thương sâu xuống đất, Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, quát lên:

– Báo Tử, mang cung tên tới!

Báo Tử bước nhanh ra phía trước, mang theo một cánh trường cung và một mũi Lang Nha tiễn.

Mạnh Hổ nhướng mày quát to:

– Lấy thêm ba mũi tên nữa!

Báo Tử dạ một tiếng, xoay tay rút thêm ba mũi Lang Nha tiễn từ ống tên trên lưng hắn.

Mạnh Hổ cầm cung tay trái, tay phải đem bốn mũi Lang Nha tiễn đặt vào dây cung, tất cả ánh mắt của các tướng sĩ liên đội Mãnh Hổ thoáng chốc tập trung vào Mạnh Hổ, từng ánh mắt cuồng nhiệt đều nhìn vào cánh cung trên tay hắn, nơi có bốn mũi Lang Nha tiễn.

Khẽ quát một tiếng, cánh trường cung trên tay Mạnh Hổ đã giương tròn như vầng trăng rằm.

Bốn mũi Lang Nha tiễn đã sẵn sàng trên dây cung, chĩa hơi xéo một chút về phía đại quân đế quốc Minh Nguyệt trước mặt.

Trong chớp mắt, hai mắt Mạnh Hổ đang nhắm hờ đột nhiên bừng mở, đồng thời buông tên, chỉ nghe ong một tiếng, bốn mũi Lang Nha tiễn đã mang theo tiếng rít xé gió bay ra nhanh như tia chớp về phía trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang chậm rãi áp tới.

Ngay lập tức, bốn tên binh sĩ trong đội hình trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt kêu lên một tiếng rồi gục xuống, mỗi tên đều bị cắm một mũi Lang Nha tiễn ngay cổ, không sai lệch chút nào. xem tại truyencc.top

Tận mắt thấy tài bắn cung thần kỳ của Mạnh Hổ, toàn thể khinh bộ binh của liên đội Mãnh Hổ thoáng chốc reo hò hoan hô dậy đất, ánh mắt nhìn Mạnh Hổ trở nên càng cuồng nhiệt hơn. Trong giây phút này, Mạnh Hổ chính là một vị chiến thần không chuyện gì không làm được trong lòng bọn họ!

Trung quân đế quốc Minh Nguyệt.

Thác Bạt Đảo trong chớp mắt cũng hít một hơi khí lạnh, tài bắn cung của Mạnh Hổ đã làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ.

Khi Thác Bạt Đảo nhìn thấy khinh bộ binh của quân địch sau khi chứng kiến tài bắn cung thần kỳ của Mạnh Hổ thì sĩ khí dâng cao, tâm tình hắn lại càng trở nên trầm trọng chưa từng có. Xem ra ý đồ bằng vào thanh thế mạnh mẽ mà áp đảo tinh thần quân địch đã thất bại hoàn toàn, tên Mạnh Hổ này gần như chỉ bằng lực lượng của chính bản thân mình mà thay đổi cả thế cục.

Người này nếu không diệt trừ, sau này sẽ trở thành hoạ lớn của đế quốc!

(Kể từ lúc này, tác giả gọi liên đội số Năm là liên đội Mãnh Hổ, vì bọn tân binh đã tiến bộ, có thể xem như lão binh rồi.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận