Hổ Lang Chi Sư

Chương 29: Chuẩn bị rút lui


Đối với lời cảnh cáo của Mạnh Hổ, căn bản là Chiến Ưng không thèm để ý.

Mạnh Hổ cười gằn một tiếng, tay phải không ai thấy có cử động gì, vậy mà đột ngột đại thương đã vung lên mạnh mẽ, vẽ thành một vòng tròn tuyệt đẹp trên không, nhằm thẳng vào đầu Chiến Ưng đập xuống. Chiến Ưng đương nhiên không sợ hãi chút nào, quát nhẹ một tiếng, hai tay nâng thanh Trảm Mã đao nặng nề lên, muốn đỡ thẳng một chiêu như bài sơn đảo hải của Mạnh Hổ.

Một thân võ nghệ của Chiến Ưng chính là được Triệu Nhạc chân truyền, cho nên hắn rất tự cao, mặc dù Mạnh Hổ đã chém chết Tư Đồ Bưu trong đại chiến Thiên Lang, nhưng dù sao hắn cũng chưa được tận mắt nhìn thấy. Mà những chuyện hắn chưa được tận mắt nhìn thấy hắn không thể nào tin được, phần lớn những người có tính kiêu ngạo đều như vậy, huống chi Chiến Ưng còn là một kẻ coi trời bằng vung, dưới mắt không người.

Cho nên, không những Chiến Ưng nghĩ rằng mình sẽ thắng được Mạnh Hổ, hơn nữa còn có thể thắng dễ dàng.

Keng!

Một thanh âm trong trẻo do kim loại chạm vào nhau vang lên chói tai.

Hai tay cầm Trảm Mã đao của Chiến Ưng đã thu lại một chút, thân người cũng khuỵ thấp xuống, thiếu chút nữa là quỳ rạp trên mặt đất. Triệu Thanh Hạm đứng gần hai người nhất nên có thể nhìn rõ, mặt đá xanh dưới chân Chiến Ưng đã vỡ vụn ra, có thể thấy một thương vừa rồi của Mạnh Hổ lực đạo mạnh mẽ đến mức nào.

Sắc mặt Chiến Ưng tái nhợt, khí huyết đã bốc lên đến ngực.

Đại thương vẫn còn đè trên Trảm Mã đao giống như một quả núi hết sức nặng nề, sức ép làm cho Chiến Ưng gần như ngạt thở, muốn thoát ra cũng không thoát được, muốn chống đỡ thì chống không nổi. Lúc này trong lòng Chiến Ưng mới bắt đầu cảm thấy hối hận, với tư cách của mình cần gì phải dùng sức đối chọi với tên khốn này?

Mạnh Hổ đột nhiên cười khẩy, hai tay nắm chặt cán thương vận lực đè mạnh hơn nữa, đến nỗi cán thương làm bằng sắt ròng cũng không chịu nổi mà bị uốn thành vòng cung. Chiến Ưng đã không thể nào duy trì nổi dưới áp lực trầm trọng như núi kia, hai đầu gối bao giáp sắt đập mạnh trên nền đá, mặt đá xanh cứng rắn như vậy mà cũng phải vỡ ra, những mảnh đá vụn văng khắp xung quanh.

Chiến Ưng coi như đã bó tay, nhưng Mạnh Hổ không hề có ý định buông tha cho hắn, vẫn tiếp tục dùng sức ép mạnh xuống.

Chỉ thoáng chốc, thân người Chiến Ưng đã bị sức ép làm cho vặn vẹo, sức chống đỡ cũng đã đến cực hạn. Sát cơ hung hãn loé lên trong mắt Mạnh Hổ, hắn chỉ cần tăng thêm một chút lực nữa mà thôi, là có thể nghiền nát xương cốt toàn thân của Chiến Ưng, làm cho hắn chết trong muôn vàn thống khổ.

Triệu Thanh Hạm nhìn thấy nguy cơ hung hiểm, giậm chân sau lưng Mạnh Hổ:

– Mạnh Hổ ngươi ngàn vạn lần đừng manh động, Chiến Ưng là liên đội trưởng của liên đội kỵ binh, ngươi không thể giết hắn!

– Không thể giết hắn!?

Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Triệu Thanh Hạm đầy lãnh khốc:

– Nếu như bản trưởng quan giết hắn thì đã sao?

– Vậy thì ngươi phải chịu sự trừng phạt của quân pháp.

Triệu Thanh Hạm khua đôi tay nhỏ nhắn, liến thoắng nói:

– Cho dù ngươi lập được công lao lớn bằng trời, cũng không thể nào đem công mà bù… Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Mạnh Hổ thản nhiên cười gằn, ngay khi Triệu Thanh Hạm cho rằng sự nhắc nhở của mình đối với hắn không có hiệu quả, đột nhiên Mạnh Hổ thu thương lại, sau đó đi thẳng về phía liên đội của mình, buông ra một câu âm trầm lạnh lẽo mà không thèm quay đầu lại:

– Phiền ngươi nói với hai tên ngốc kia, sau này đừng chọc tới ta nữa, Mạnh Hổ ta cũng không phải loại người để mặc cho ai muốn nhào nặn ra sao cũng được!

Thật ra, Mạnh Hổ cũng không có ý muốn giết người.

Mạnh Hổ chỉ là muốn giáo huấn cho hai tên đệ tử thế gia ăn chơi trác táng không biết trời cao đất rộng là gì kia một bài học nho nhỏ mà thôi. Với đám bại hoại chỉ biết ỷ vào thế lực trong nhà lẫn trong quân đội của đế quốc mà tác oai tác quái, ngươi càng lộ vẻ mềm yếu thì bọn họ càng lấn tới, nhưng nếu ngươi lộ ra thực lực mạnh hơn chúng, bọn chúng mới không dám trêu chọc ngươi, hễ thấy ngươi là phải tránh ra thật xa.

– Hổ… Cẩn thận!

Vút!

Mạnh Hổ vừa dứt lời, Triệu Thanh Hạm phía sau bỗng kêu lên kinh hãi, có tiếng rít bén nhọn xé gió vang lên ở sau lưng. Trên mặt Mạnh Hổ lúc này sát cơ đã ngập tràn, chỉ trong nháy mắt, với tốc độ không thể nào tin nổi xoay người một vòng thật nhanh, đại thương vốn đang vác trên vai đã vẽ ra một vòng tròn lớn, đánh thẳng về phía sau.

Chiến Ưng đang giơ đao đánh lén chợt trợn trừng đôi mắt, nhìn bóng thương chập chùng rộng mở trước mặt, chỉ kịp theo bản năng giơ đao lên che phía trước. Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, một luồng lực lượng hung mãnh nghiêng trời lệch đất xô tới, lại một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân bình to lớn của Chiến Ưng bay ra sau, tựa như chiếc lá quay cuồng trong một trận cuồng phong bạo vũ.

Mạnh Hổ một thương đánh bay Chiến Ưng, chân phải điểm một cái, cả người cũng bay thẳng lên không.

Còn đang bay giữa không trung, đại thương trong tay Mạnh Hổ với tư thế vô cùng tiêu sái chỉ ra phía trước, cả người lẫn thương hợp thành một đường thẳng tắp, bay rất nhanh đuổi theo thân hình Chiến Ưng vẫn đang bay ngược ra sau. Mũi thương sắc bén chĩa thẳng vào cổ họng Chiến Ưng, nhìn điểm sáng lạnh toát đang đến gần rất nhanh, sắc mặt Chiến Ưng trong thoáng chốc đã trở nên tái nhợt, hắn hiểu rằng lần này chắc chắn Mạnh Hổ sẽ giết mình.

Triệu Thanh Hạm bên cạnh chỉ biết giậm chân, thần sắc cũng lộ vẻ bi thảm, nàng cũng cho rằng Mạnh Hổ lần này tuyệt đối sẽ không tha cho Chiến Ưng. Cũng do Chiến Ưng quá hèn hạ, không ngờ lại đánh lén sau lưng, nếu không phải Mạnh Hổ cảnh giác, phản ứng nhanh nhạy, chỉ sợ lúc này đã ngã gục dưới Trảm Mã đao của Chiến Ưng.

Tuy rằng Chiến Ưng quả thật đáng chết, nhưng sau khi Mạnh Hổ giết Chiến Ưng rồi cũng rất khó thoát sự trừng trị của quân pháp, dù sao đi nữa Chiến Ưng vẫn là liên đội trưởng kỵ binh. Tự tay giết chết một tên quan cỡ liên đội trưởng trở lên, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, huống chi bản thân Mạnh Hổ cũng chỉ là một tên liên đội trưởng mà thôi, hơn nữa còn là liên đội trưởng của khinh bộ binh chốt thí.

Ngay lúc Chiến Ưng thấy chắc chắn mình phải chết không thể nghi ngờ, đột nhiên bóng Lôi Minh từ trong cửa quan tất tả chạy ra, gọi to Mạnh Hổ:

– Hổ Tử, chậm đã!

Rầm!

Thân hình nặng nề của Chiến Ưng văng mạnh về phía sau, đập mạnh vào tường quan rồi rơi xuống.

Cốp!

Điểm sáng lạnh toát mà Chiến Ưng nghĩ sẽ xuyên thủng cổ họng mình không ngờ chỉ lướt sát bên cạnh cổ hắn, cắm sâu vào tường quan xây bằng đá tảng.

Cuối cùng Mạnh Hổ cũng không giết Chiến Ưng, bất cứ ai hắn cũng không thèm kiêng nể, nhưng không thể không coi trọng thể diện của Lôi Minh. Nếu như Lôi Minh nói không được giết người, vậy có thể coi là mạng Chiến Ưng chưa thể tuyệt.

Lôi Minh bước vội như bay đến bên cạnh Mạnh Hổ, sau khi thấy Chiến Ưng không chết dưới đại thương Mạnh Hổ, tảng đá đè nặng trong lòng hắn bấy giờ mới được nhấc ra. Các tướng sĩ trong quân đội xảy ra chuyện đánh nhau đó là chuyện thường tình, tướng lãnh các cấp nếu như trông thấy thậm chí còn ngấm ngầm khuyến khích, nhưng nếu xảy ra tổn thương nhân mạng thì lại là một chuyện khác xa.

Bây giờ Mạnh Hổ đã không lấy mạng Chiến Ưng, vậy coi như không có chuyện gì.

Mạnh Hổ thu hồi đại thương, giậm chân xuống đất một cái thật mạnh, nhìn chằm chằm Chiến Ưng rồi nói với giọng lãnh khốc:

– Trong đời ta ghét hận nhất là hai chuyện, thứ nhất là đánh lén sau lưng, thứ hai là người khác chỉ tay vào mặt. Hai chuyện này hôm nay ngươi đã làm đủ cả, nếu không phải có lão Lôi xin tha mạng cho ngươi, cho dù có bị xử trị theo quân pháp, ta cũng phải giết ngươi cho bằng được, hừ!

Dứt lời, Mạnh Hổ không thèm để ý tới Chiến Ưng nữa, quay đầu lại hét lớn với các tướng sĩ liên đội Mãnh Hổ:

– Các huynh đệ, về doanh ngủ!

Hơn ngàn tướng sĩ của liên đội Mãnh Hổ hoan hô vang dậy, xông tới nhấc thân hình Mạnh Hổ và Lôi Minh lên cao rồi cứ thế mà tràn vào trong quan.

Qua một hồi lâu, Chiến Ưng mới có thể phục hồi thể xác và tinh thần sau cú va chạm nặng nề lúc nãy, chỉ cảm thấy toàn thân ướt sũng mồ hôi, giống như vừa ở dưới sông lên. Tên quan quân khi nãy vừa mới bị Mạnh Hổ đóng đinh vào tường đi tới, âm trầm liếc nhìn theo hướng Mạnh Hổ rời đi, giọng nói tràn đầy oán độc:

– Chiến đại ca, chuyện hôm nay nhất định không bỏ qua như vậy!

– Câm miệng!

Chiến Ưng hung hăng trợn mắt nhìn tên kia một cái, quát hỏi:

– Rốt cục lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này trong lòng Chiến Ưng tràn đầy hối hận, đến nỗi trong ruột cũng cảm thấy nhói đau. Chuyện này xảy ra ban ngày ban mặt trước mắt tất cả mọi người, nếu như mình không ra mặt một cách bừa bãi thì đâu đến nỗi đánh mất thể diện trước tất cả các tướng sĩ như vậy? Từ đây về sau làm sao còn có thể chỉ huy được liên đội kỵ binh? Làm sao có thể đảm đương chức liên đội trưởng nữa?

Triệu Thanh Hạm cùng Ngô Quân Di cũng đã đi tới, nhìn chằm chằm tên kia với vẻ đầy trách móc:

– Thiên Thành, chuyện vừa rồi các tướng sĩ của liên đội kỵ binh và liên đội Mãnh Hổ đều trông thấy, ngươi còn gì để giải thích?

Tên kia lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của Triệu Thanh Hạm.

Tên này họ Kinh tên Thiên Thành, là em vợ của tham mưu trưởng Trịnh Khoa- tâm phúc của Triệu Nhạc.

Kinh Thiên Thành năm ngoái vừa mới tốt nghiệp học viện quân sự Hoàng gia, nhờ vào mối quan hệ của ông anh rể Trịnh Khoa đưa vào làm trung đội trưởng trong liên đội kỵ binh của Chiến Ưng. Lúc còn học tại học viện quân sự, Kinh Thiên Thành đã từng có ý theo đuổi Triệu Thanh Hạm, thế nhưng sau đó tự biết phận mình liền chuyển hướng qua theo đuổi bạn của Triệu Thanh Hạm là Ngô Quân Di, hai người đã rất nhanh phối thành một cặp.

Mấy ngày trước, Mạnh Hổ trên giáo trường tát tai Ngô Quân Di trước mặt tất cả mọi người, Ngô Quân Di vẫn ghi hận trong lòng.

Trên đường về, Triệu Thanh Hạm các nàng vừa may gặp được liên đội kỵ binh của Chiến Ưng, Ngô Quân Di liền thuyết phục Triệu Thanh Hạm dẫn liên đội kỵ binh quay lại pháo đài Hà Tây, sau đó lại kích động Kinh Thiên Thành thay nàng ra mặt. Vốn Ngô Quân Di vẫn tưởng Kinh Thiên Thành nằm trong liên đội kỵ binh, thế nào cũng không kém uy phong so với Mạnh Hổ chỉ là liên đội khinh bộ binh. Muôn ngàn lần nàng cũng không nghĩ đến kết cục cuối cùng lại xảy ra như vậy, chẳng những Kinh Thiên Thành thua dưới tay Mạnh Hổ, ngay cả Chiến Ưng cũng suýt nữa đã bỏ mạng dưới tay Mạnh Hổ.

Lúc này thấy Triệu Thanh Hạm hỏi như vậy, Ngô Quân Di vội bước ra giải thích:

– Thanh Hạm tỷ, chyện này là tại ta, ta chỉ là muốn A Thành khiển trách Mạnh Hổ một chút mà thôi, hỏi hắn ngày đó vì sao vô duyên vô cớ bắt người. Nhưng không ngờ Mạnh Hổ lại không chịu phân phải trái đã muốn giết A Thành, cuối cùng mới dẫn đến chuyện lớn như vậy.

– Quân Di!?

Triệu Thanh Hạm thoáng chốc cau đôi mày thanh tú, nét mặt lộ vẻ không vui:

– Đến nước này mà ngươi vẫn còn muốn gạt ta sao?

Ngô Quân Di chột dạ cúi đầu ấp úng:

– Thanh Hạm tỷ, ta, ta…

– Cả hai người các ngươi, cả Chiến Ưng nữa, lát nữa tất cả tới xin lỗi Mạnh Hổ!

Triệu Thanh Hạm dừng lời một chút, nói với một giọng vô cùng nghiêm nghị:

– Việc này nếu như các ngươi không xử lý cho êm xuôi, sẽ làm bôi nhọ toàn thể liên đội kỵ binh, lưu lại tiếng xấu ỷ thế hiếp người trong lòng các tướng sĩ sư đoàn số Bốn là chuyện nhỏ, đụng chạm tới các tướng sĩ của toàn quân đoàn Tây Bộ mới là chuyện lớn. Các ngươi biết không, Mạnh Hổ và liên đội Mãnh Hổ của hắn vừa mới lập nhiều công lớn cho đế quốc, các ngươi đối xử với tướng sĩ có công như vậy sao?

————-

Về phần Mạnh Hổ dẫn tất cả hơn ngàn tướng sĩ ca khúc khải hoàn trở về nơi đóng quân của sư đoàn số Bốn, trước tiên sắp xếp cho các tướng sĩ dùng cơm. Sau khi ăn qua “bữa sáng”, cả bọn tướng sĩ đã quá mệt mỏi không chịu nổi nữa liền lăn quay ra ngủ, có mấy tên thậm chí bánh bao còn đang cắn trong miệng đã lập tức ngủ thiếp đi, chỉ trong thoáng chốc, cả quân doanh đã vang lên tiếng ngáy như sấm dậy.

Lôi Minh không hỏi đến kết quả truy kích như thế nào mà hỏi sang chuyện khác với vẻ ân cần:

– Hổ Tử, vừa rồi chuyện xảy ra giữa ngươi và Chiến Ưng là như thế nào?

Mạnh Hổ mỉm cười lạnh nhạt, uể oải đáp:

– Một đám con cháu thế gia ăn chơi trác táng ỷ thế hiếp người mà thôi, đừng nhắc tới bọn chúng nữa, toàn là một lũ vô dụng.

Lôi Minh gật đầu, cũng hiểu được bọn con ông cháu cha này chẳng có điểm gì hay ho để mà nói tới, lại hỏi sang chuyện khác:

– Sao ngươi không ngủ một chút?

Mạnh Hổ lắc đầu, nói với giọng cực kỳ nghiêm trọng:

– Các huynh đệ cũng đã ba ngày ba đêm chưa hề chợp mắt, nếu còn không ngủ chỉ e là thân thể bằng sắt thép cũng không thể nào chịu nổi. Cho nên bây giờ cho dù là trời sập bọn họ nhất định cũng phải ngủ, nhưng riêng ta thì không có thời gian nghỉ ngơi, nhân dịp chúng ta còn được chút thời gian, hãy mau chóng tìm cách rút lui mới được!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận