Hổ Lang Chi Sư

Chương 33: Tầm mắt chiến lược


– Đi thôi, bây giờ là lúc nào, lại còn nói những chuyện này nữa?

Trịnh Khoa trong lòng nổi giận, thầm nghĩ đứa con gái của Ngô Kỳ Đạt này thật là hư hỏng, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã tiến sát biên giới, không ngờ vẫn còn lòng dạ đặt điều vu khống người khác trước mặt Triệu Nhạc. Hắn lập tức trợn mắt nhìn Kinh Thiên Thành vừa tới, lớn tiếng trách mắng:

– Còn ngươi nữa, toàn là mang phiền phức đến cho ta!

Dứt lời, Trịnh Khoa quay đầu nhìn Triệu Nhạc với vẻ lo lắng.

Chuyện Triệu Thanh Hạm bị Mạnh Hổ bắt nhốt, Trịnh Khoa đã cố ý giấu đi, bởi vì hắn hiểu được chuyện này tuy lớn mà nhỏ. Hơn nữa lúc ấy chiến sự ở pháo đài Hà Tây vô cùng khẩn trương, liên đội số Năm của Mạnh Hổ phải đối mặt với gần hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo, Trịnh Khoa không muốn chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà làm cho các tướng sĩ nơi tiền tuyến nản lòng.

Sắc mặt Triệu Nhạc hết sức khó coi, không ai biết trong giờ phút nay hắn đang suy nghĩ những gì. Trên thực tế, lúc đó Triệu Nhạc đã cố dằn cơn tức giận, hắn đang lo lắng cho an nguy của Triệu Thanh Hạm, chuyện kia để sau này sẽ tìm Mạnh Hổ tính sổ với hắn. Nhưng muốn vậy cũng phải có một điều kiện, phải đánh bại quân xâm lấn của đế quốc Minh Nguyệt trước đã, nếu không thì tất cả không còn ý nghĩa gì nữa.

Nếu ngay cả chuyện nặng nhẹ mà Triệu Nhạc cũng không phân biệt được thì hắn cũng không thể làm được chức Tổng đốc nữa rồi.

Trịnh Khoa hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

– Đại nhân, tình hình bây giờ không ổn chút nào, quân kỵ binh tiên phong của đế quốc Minh Nguyệt nhanh nhất là trong đêm nay có thể đánh tới pháo đài Hà Tây, mà chúng ta mới vừa qua thành Tam Giang, còn cách Hà Tây hơn một trăm năm mươi dặm, cho dù là cả đêm chạy suốt, nhanh nhất cũng phải đến giữa trưa mai mới có thể chạy tới.

Còn một câu mà Trịnh Khoa chưa nói, đó là chờ đến khi bốn liên đội bổ sung cho sư đoàn số Bốn chạy tới Hà Tây, lúc đó không chỉ có quân kỵ binh tiên phong của đế quốc Minh Nguyệt, e rằng ngay cả đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ cũng đã tới pháo đài Hà Tây. Nếu thật là như vậy, bốn liên đội này sẽ bị Tư Đồ Duệ nghiền nát không còn manh giáp.

Triệu Nhạc trầm giọng hỏi:

– Bây giờ hạ lệnh cho Mạnh Hổ và Lôi Minh rút lui về Tam Giang còn kịp hay không?

Vốn Triệu Nhạc tính hy sinh liên đội số Năm và hai liên đội bổ sung, lợi dụng pháo đài Hà Tây cầm chân đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ, tranh thủ thời gian cho hắn thực hiện kế hoạch vườn không nhà trống. Nhưng bây giờ Triệu Thanh Hạm vẫn còn ở lại pháo đài Hà Tây, Triệu Nhạc chỉ có thể tạm thời thay đổi quyết định. Trong mắt Triệu Nhạc, ai cũng có thể hy sinh, duy nhất Triệu Thanh Hạm là không thể!

Chỉ sợ đã không kịp nữa, quân truyền tin đến được pháo đài Hà Tây, có lẽ quân kỵ binh tiên phong của đế quốc Minh Nguyệt đã đến rồi.

Trịnh Khoa lắc đầu, giọng nói mang theo vẻ trầm trọng:

– Tư Đồ Duệ dụng binh tàn nhẫn, ra tay không chút lưu tình, nếu hắn đã phái ra khinh kỵ binh tiên phong, quy mô không thể ít hơn một sư đoàn. Lúc này liên đội Mãnh Hổ nhiều nhất chỉ còn lại hai, ba ngàn người, lấy hai, ba ngàn khinh bộ binh chống lại sự tấn công của cả một sư đoàn khinh kỵ binh, kết quả như thế nào có thể tưởng tượng được…

Thật ra Trịnh Khoa không nói thì Triệu Nhạc cũng đã hiểu, rút lui hiển nhiên là không thể, bây giờ mà hạ lệnh rút lui chính là bảo bọn họ đi chịu chết, lại còn bồi thêm mạng nhỏ của Triệu Thanh Hạm.

Nghĩ tới đây, Triệu Nhạc không khỏi nổi giận đùng đùng mắng lớn:

– Mạnh Hổ! Không ngờ ngươi dám dùng kế giữ con gái ta ở lại pháo đài Hà Tây, chờ đánh xong trận này, bản Tổng đốc sẽ lột gân rút xương ngươi!

Trịnh Khoa cười khổ nói:

– Đại nhân, nhiệm vụ cấp bách lúc này là cho bốn liên đội bổ sung cả đêm chạy gấp rút, tranh thủ chạy tới pháo đài Hà Tây trước đại quân của Tư Đồ Duệ. Chỉ cần bốn liên đội này có thể vào quan, sư đoàn số Bốn đủ sức bảo vệ cho Hà Tây một tháng có thừa. Có thời gian một tháng này, chúng ta mới có đủ thời gian thi hành kế hoạch vườn không nhà trống.

– Ngay cả con gái bản Tổng đốc còn giữ không được, vườn không nhà trống cái rắm!

Triệu Nhạc giận không kềm nổi, quay đầu lại quát bảo tên đội trưởng cận vệ:

– Lập tức truyền lệnh, gọi sư đoàn số Một, số Hai, số Ba lập tức tụ hợp tại thành Tam Giang!

Thành Tam Giang cách pháo đài Hà Tây về phía Đông hơn trăm dặm, cách phủ Hà Đông về phía Tây hơn hai trăm dặm. Chính là chỗ giao nhau giữa sông Thông Thiên và sông Kim Xuyên, giống như thành Hà Đông, thành Tam Giang cũng là một toà thành lớn của hành tỉnh Tây Bộ, hơn nữa có pháo đài quân sự kiên cố.

Triệu Nhạc gọi toàn bộ ba sư đoàn số Một, số Hai, số Ba chạy tới thành Tam Giang tụ hợp, chắc chắn là muốn tập trung tất cả binh lực quyết một phen sống mái với Tư Đồ Duệ.

Sắc mặt Trịnh Khoa khẽ biến nhưng không dám lên tiếng ngăn cản.

– Dạ!

Tên đội trưởng cận vệ lĩnh mệnh mà đi.

Triệu Nhạc lại nói với Trịnh Khoa:

– Còn ngươi, lập tức chạy về Tây Lăng, bảo Diệp Vấn Thiên lập tức cấp cho hai mươi vạn thạch quân lương, hạn trong thời gian mười ngày áp tải tới thành Tam Giang!

– Dạ!

Trịnh Khoa trả lời một tiếng, cũng lĩnh mệnh mà đi.

Trịnh Khoa vừa đi khỏi, Triệu Nhạc bảo cận vệ gọi bốn liên đội trưởng của bốn liên đội bổ sung đến, ra lệnh:

– Bốn người các ngươi nghe bản Tổng đốc cho thật kỹ, trước rạng sáng mai phải chạy tới pháo đài Hà Tây, cho dù chết mệt cũng phải lết tới! Bản Tổng đốc không cần biết các ngươi làm cách nào, bản Tổng đốc chỉ cần kết quả!

————–

Pháo đài Hà Tây, hành dinh của Lôi Minh.

Mạnh Hổ mở bản đồ trải rộng trên bàn, Lôi Minh, Triệu Thanh Hạm đều xúm lại, Chiến Ưng do dự một hồi rồi cũng đi tới cạnh bàn.

Mạnh Hổ coi như không thấy Triệu Thanh Hạm và Chiến Ưng, tay chỉ bản đồ nói với Lôi Minh:

– Lão Lôi ngươi xem, hành tỉnh Tây Bộ và Thanh Châu ngăn cách nhau bởi Thanh Vân sơn hiểm yếu, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt muốn sang xâm lấn chỉ có thể đi bằng hai đường: Một là đường Thiên Lang sơn, một đường nữa là hạp cốc Hà Tây. Đường Thiên Lang sơn đã có pháo đài Thiên Lang thủ, cho nên không thông, như vậy, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt cũng chỉ có thể đi bằng đường hạp cốc Hà Tây mà thôi.

Đôi mắt đẹp của Triệu Thanh Hạm tràn đầy âu lo, thấp giọng nói:

– Quân đoàn Tây Bộ của ta nên làm gì bây giờ?

Ngón tay Mạnh Hổ khẽ nhịp trên bản đồ, nói với vẻ lạnh lùng:

– Quân đoàn Tây Bộ muốn đánh bại quân địch chỉ có hai cách: Một là co cụm binh lực, vườn không nhà trống, trường kỳ kháng chiến. Cách này tương đối ổn thoả, ít nguy hiểm, nhưng do đánh nhau phá phách trong chiến tranh, cho nên sau khi kết thúc hành tỉnh Tây Bộ sẽ bị tàn phá nặng nề, tổn thương nguyên khí. Cách thứ hai chính là đánh nhau với địch ngay trước cửa, quyết chiến tại thành Tam Giang và pháo đài Hà Tây. Làm như vậy nguy hiểm rất lớn, khả năng chiến bại cũng rất cao, nhưng nếu như đánh thắng, có thể giữ lại phần lớn nguyên khí của hành tỉnh Tây Bộ, dân chúng cũng sẽ tránh được nạn đao binh.

Lôi Minh hỏi với vẻ lo lắng:

– Quân địch chiếm ưu thế về binh lực, e rằng quyết chiến có chỗ không ổn chăng?

– Đúng vậy!

Chiến Ưng không tự chủ được cũng phụ hoạ theo:

– Nếu không ổn chỉ có thể bất đắc dĩ hy sinh dân chúng Tây Bộ mà thôi!

– Không có gì không ổn.

Mạnh Hổ mỉm cười:

– Mặc dù quân địch chiếm ưu thế về binh lực, nhưng đối với trường quyết chiến có quy mô từ mười vạn đại quân trở lên, ưu thế về binh lực cũng không phải mang tính quyết định, vấn đề bảo đảm cho sự cung cấp hậu cần quân lương được đầy đủ và thông suốt mới chính là vấn đề mang tính sống còn. Quân của đế quốc Minh Nguyệt đánh ở nơi xa, việc cung cấp hậu cần ắt hẳn là chậm chạp, vả lại rất dễ bị công kích, đó chính là nhược điểm của bọn chúng.

– Nhược điểm của đại quân đế quốc Minh Nguyệt!?

Đôi mắt đẹp của Triệu Thanh Hạm bỗng chốc sáng ngời, cảm giác như người đi trong đêm tối đột nhiên thấy được ánh đuốc soi đường.

– Chính thế!

Mạnh Hổ gõ gõ vào một điểm trên bản đồ:

– Đây sẽ là nhược điểm lớn nhất của đại quân đế quốc Minh Nguyệt!

Đôi mắt Triệu Thanh Hạm sững lại, thất thanh kêu lên:

– Pháo đài Hà Tây!?

– Báo cáo trưởng quan…

Triệu Thanh Hạm vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng binh sĩ bẩm báo:

– … phát hiện rất nhiều quân kỵ binh của địch ở cách pháo đài hơn hai mươi dặm về phía Tây!

– Bây giờ mới hơn nửa đêm một chút, quân địch đã tới rồi. nhanh quá!

Lôi Minh nghiêm nghị nói:

– Lập tức đốt lửa lên, cảnh báo cho thành Tây Lăng và Tổng đốc đại nhân!

O0o

Hạp cốc Hà Tây, bờ sông Thông Thiên.

Dưới ánh trăng bàng bạc, đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đang cuồn cuộn tiến lên.

Dưới lá đại kỳ Minh Nguyệt tung bay, một chiến xa toàn thân đen huyền đang đi dọc theo quan đạo, Tư Đồ Duệ đang ngạo nghễ đứng trên chiến xa. Mặc dù vóc người hắn không cao, nhưng trong lòng các tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt, hắn lại là một người khổng lồ, một người khổng lồ bất bại, một ngọn núi cao khó có thể vượt qua.

Tư Đồ Duệ đột nhiên quay lại, nhìn tham mưu trưởng Đỗ Dự đang xuôi tay đứng nghiêm, hỏi:

– Đỗ Dự, tính theo thời gian thì chắc giờ này Diêu Minh Viễn và Tần Khởi cũng đã đến Hà Tây rồi phải không?

Đỗ Dự cung kính đáp:

– Đại nhân cho bọn hắn thời hạn cuối cùng là trước trưa mai, thế nhưng ty chức đoán rằng, giờ này Diêu tướng quân và Tần tướng quân hẳn là đã đến.

Hắn vừa dứt lời, phía trước đột nhiên nổi lên một trận náo loạn nho nhỏ.

Tư Đồ Duệ và Đỗ Dự vội ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh Thanh Vân sơn hùng vĩ ở xa xa đã nổi lên ánh lửa.

Đỗ Dự đã đoán ra, khẽ mỉm cười, nói:

– Lửa trên đỉnh Thanh Vân sơn đã cháy, chứng tỏ hai vị tướng quân đã đến nơi rồi!

– Ừ…

Tư Đồ Duệ nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi hỏi:

– Ngươi xem Triệu Nhạc có thể phái binh cứu viện pháo đài Hà Tây hay không?

Đỗ Dự không cần suy nghĩ lập tức lắc đầu, nói một cách vô cùng chắc chắn:

– Tên Triệu Nhạc này khí độ hẹp hòi, lại ghen ghét hiền tài, Mạnh Hổ thắng hai trận ở pháo đài Thiên Lang và pháo đài Hà Tây có thể nói rằng đã chứng tỏ tài năng tuyệt thế, lại thể hiện được phong cách của một võ tướng kiêu hùng, hiển lộ cả khí chất của một thống soái chỉ huy ba quân tướng sĩ. Với tính cách của Triệu Nhạc, nhất định sẽ không phái binh cứu viện.

Tư Đồ Duệ đột nhiên thở dài, nói với vẻ đầy tiếc nuối:

– Nhân tài như vậy, đế quốc lại không thể sử dụng, thật là đáng tiếc!

Đỗ Dự trong lòng thoáng động, đột nhiên hỏi:

– Nếu như đại nhân đã có thể gác bỏ ân oán cá nhân, vậy sao không cho người đi chiêu dụ Mạnh Hổ?

Tư Đồ Duệ lắc đầu buồn bã:

– Bản Tổng đốc và Mạnh Hổ vốn cũng không có ân oán, Mạnh Hổ chém chết Tư Đồ Bưu là vì đế quốc Quang Huy, bản Tổng đốc hưng binh cũng là vì đế quốc Minh Nguyệt, chúng ta cũng không ai oán hận ai, cho nên cũng không có chuyện gác bỏ hay không. Thế nhưng tên Mạnh Hổ này sẽ không thể nào nhận lời chiêu dụ của bản Tổng đốc…

Đỗ Dự không hiểu hỏi lại: nguồn truyencc.top

– Tại sao?

– Không có lý do gì cả!

Tư Đồ Duệ lắc đầu, lạnh nhạt nói:

– Đây chỉ là trực giác của bản Tổng đốc mà thôi.

– Vậy cũng chỉ có thể giết hắn thôi…

Đỗ Dự cũng thở dài nói:

– Mạnh Hổ đã là nhân tài lợi hại như vậy, nếu đế quốc không thể dùng hắn, cũng chỉ có thể diệt trừ hắn mà thôi, nếu không sẽ để lại tai hại vô cùng.

Tư Đồ Duệ gật đầu, chợt hỏi:

– Đỗ Dự, ngươi xem lần này Triệu Nhạc sẽ thủ như thế nào?

Đỗ Dự tràn đầy tự tin:

– Triệu Nhạc chỉ có hai lựa chọn đơn giản: Một là tập trung tất cả binh lực ở thành Tam Giang, cự địch ngay trước cửa, chọn cách quyết chiến với quân ta, nếu như Triệu Nhạc chọn cách này thì quả thật hắn nghĩ mình sống đã quá lâu. Nếu không có gì xảy ra, Triệu Nhạc hẳn sẽ chọn một đối sách khác, tức là chia quân ra tử thủ các toà thành lớn, sau đó rút lui tất cả dân chúng và lương thực vào trong thành, dùng kế vườn không nhà trống để đối phó với quân ta.

– Phải như vậy thôi!

Tư Đồ Duệ nói:

– Sở dĩ bản Tổng đốc hao tâm tổn sức âm thầm tụ hợp quân đội, chính là muốn che giấu tai mắt bên ngoài, đánh cho hắn trở tay không kịp. Triệu Nhạc muốn tập hợp binh lực, thi hành kế vườn không nhà trống, không có thời gian một tháng quyết không làm được, nhưng chỉ cần không đến nửa tháng, đại quân của bản Tổng đốc đã có thể đánh tới Hà Đông, hắc hắc!

Đỗ Dự nói:

– Lại còn pháo đài Hà Tây là một mầm hoạ, cần phải diệt trừ.

– Đúng vậy, pháo đài Hà Tây quả thật là một mầm hoạ.

Tư Đồ Duệ vỗ vỗ vào thành xe, nghiêm nghị nói:

– Năm đó Quang Huy Đại đế xây công sự ở Hà Tây, lại phái binh trấn thủ, có thể nói là có tầm mắt nhìn xa trông rộng, làm cho người khác phải khâm phục. Đáng tiếc là, hoàng đế hiện tại của đế quốc Quang Huy đời sau không bằng đời trước, tên ngu xuẩn Triệu Nhạc này lại đem một toà pháo đài quan trọng như vậy biến thành một cái đài Phong Hoả.

– Thế nhưng, càng đáng tiếc hơn nữa chính là, trong tám năm qua, quân ta thuỷ chung không thể công nổi toà pháo đài quân sự này…

Đỗ Dự cũng không nhịn được thở dài theo, trong tám năm qua vốn đã có hai cơ hội tuyệt vời tấn công pháo đài Hà Tây.

Lần thứ nhất là ba năm trước, khi cuộc chiến ở Tuyệt Vọng cốc đã chấm dứt, quân đoàn Tây Bộ của Triệu Nhạc đã hoàn toàn sụp đổ tinh thần, vốn quân đoàn Thanh Châu có thể thừa thắng truy kích, trực tiếp lấy pháo đài Hà Tây. Đáng tiếc ngay lúc đó đế quốc Minh Nguyệt có nội loạn, một đạo thánh chỉ đến từ đế đô bắt buộc Tư Đồ Duệ phải lui binh.

Lần thứ hai chính là khi Thác Bạt Đảo đem quân tấn công pháo đài Hà Tây hơn một tháng trước. Thác Bạt Đảo suất lĩnh hai vạn đại quân tiến công pháo đài Hà Tây chỉ có không tới năm ngàn tân binh trấn thủ, thế nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho tất cả mọi người đều kinh hãi, không ngờ Thác Bạt Đảo lại thua, hơn nữa còn thua rất là thảm khốc, ngay cả bản thân hắn bây giờ ở đâu, sống chết ra sao cũng không ai biết!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận