Còn vài ngày nữa là cận kề Tết, bầu không khí của thủ đô nói chung và Bộ Tư lệnh nói riêng nhộn nhịp và náo nhiệt hơn bình thường. Mặc dù mọi người biết bản thân không được về nhà, nói cho cùng việc chào đón năm mới với những người đồng chí cũng vui vẻ chẳng kém cạnh gì.
Hôm nay, mười tám tân binh được lệnh ra ngoài hỗ trợ người dân.
Những việc bưng vác chủ yếu được giao cho bên nam, còn Đàm Vân Hi và Chu Linh phụ trách dọn dẹp. Đương nhiên, có bạn gái ở đây, đời nào Lâm Phong chịu ngồi yên ở Bộ Tư lệnh? Anh lập tức nói với bên trên về việc này, và yêu cầu nhanh chóng được duyệt.
Anh và Tiêu Sinh, mỗi người quản lý một nhóm. Nếu ai cố ý trốn việc hoặc không chủ động, sau khi trở về sẽ bị phạt.
Đây là lần đầu tiên mọi người được tiếp xúc với thủ đô, trong lòng vô cùng phấn khởi, công việc cũng nhanh chóng hoàn thành hơn mọi khi. Tuy nhiên, sau đó động tác của tất cả lại chậm chạp hơn nhiều.
Nếu họ tích cực làm việc, há chẳng phải họ sẽ sớm trở về “nhà tù” đó sao?
Tiêu Sinh và Lâm Phong làm sao không biết suy nghĩ của những người này, hai người nhắm mắt làm ngơ. Chỉ cần họ không làm gì ảnh hưởng thì hai người sẽ không nói gì.
Về phía hai cô gái, mọi người nhanh chóng hoàn thành công việc của mình. Trái với sự hào hứng của Chu Linh,
Đàm Vân Hi chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.
Dạo này cô thường xuyên mơ về chuyện cũ, từ đó dẫn đến mất ngủ. Từ ngày rời khỏi căn cứ, mỗi đêm cô chỉ có thể nhắm mắt từ hai đến bốn tiếng, sau đó lại vận động cả ngày. Do đó, sức khỏe của cô bắt đầu sa sút.
Bên phía quân y đã kê thuốc, tuy nhiên tình hình không khả quan mấy. Việc lạm dụng thuốc ngủ sẽ dẫn đến nhiều hậu quả khó lường.
Nhìn cô gái lúc nào cũng điểm tĩnh bây giờ lại tỏ ra mệt mỏi, Lâm Phong lực bất tòng tâm. Không giống như quân khu, nơi Tư lệnh Đàm Hào Kiện đứng đầu, ở đây tai mắt kẻ thù khắp nơi, chỉ cần anh để lộ sơ hở sẽ gặp rắc rối.
“Tôi có thể đến cửa hàng mua một ít vật dụng cá nhân không?” Đàm Vân Hi lên tiếng.
“Mua cái gì?” Lâm Phong hỏi lại. Anh khá chắc cô chỉ muốn
“Đồ dùng khi đến ngày.” Tịnh Sương đưa cô khá nhiều, nhưng chúng sắp hết rồi. Cô cũng ngại việc lên quân y hỏi về vấn đề này.
Trước ánh mắt mong đợi của cô gái, Lâm Phong không còn cách nào khác ngoài việc mở cửa sau. Dù sao thì người dân cũng tặng mọi người không ít vật dụng và thức ăn, và khi chúng thông qua kiểm duyệt, họ được phép mang chúng vào trong.
Sau khi nói thầm với Tiêu Sinh, Lâm Phong cùng Đàm Vân Hi và Chu Linh đến một cửa hàng tạp hóa gần đó. Hỏi vì sao anh bảo cô gái kia đi cùng ư, vì để tránh lời ra tiếng vào. Một nam một nữ mặc quân phục đi cùng nhau, mọi người sẽ suy nghĩ lung tung rồi đồn ẩm cả lên.
Người thanh toán không ai khác ngoài Lâm Phong., vì tân binh làm gì có đồng nào mang theo người.
“Ra ngoài phục vụ cộng đồng à? Cảm ơn mọi người.” Bà chủ nói chuyện với Đàm Vân Hi, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người đàn ông đứng sau. Vào thời điểm này mỗi năm đều có bộ đội giúp đỡ người dân, tuy nhiên người đứng đầu đều là những quân nhân độ tuổi trung niên.
Đây là lần đầu tiên bà thấy một người quản lý trẻ như thế.
Con gái của bà cũng trạc tuổi hai cô gái này, có lẽ bà nên….
“Này, cậu là người quản lý à? Có vợ chưa?”
Khi bà chủ dứt lời, Lâm Phong lập tức liếc nhìn Đàm Vân Hi, thấy cô gái chẳng hề để tâm thì cười đáp: “Cháu chưa ạ, nhưng cháu có bạn gái rồi.”
“Tiếc thật, con gái tôi vừa mới lớn.” Giọng nói của bà chủ đầy vẻ tiếc nuối. Lâm Phong sợ rằng bà ấy sẽ hỏi thêm, lập tức giục hai cô gái trở về.
Chu Linh biết ý, để Đàm Vân Hi đi cạnh anh.
“Anh không suy nghĩ lại à?”
“Hửm?” Lâm Phong không hiểu lắm. Suy nghĩ lại chuyện gì?
“Con gái của bà ấy đó.”
“Em khéo đùa.” Lâm Phong bật cười. “Bạn gái của anh tuyệt vời như thế, vì sao anh phải để ý cô gái khác?”
Đàm Vân Hi từng nghe không ít câu tán tỉnh cùng nội dung, nhưng có lẽ tùy người nói ra mà cảm xúc của cô lại khác nhau. Ví dụ như Lâm Phong đi, nghe thì trông có vẻ sến sẩm, nó lại khiến cô an tâm hơn phần nào.
“Chỉ giỏi dẻo miệng.