Hoa Lạc Giản nói với cô rằng không cần quá lo lắng, nếu như Hạ gia thực sự bỏ Kính Vũ để dằn mặt cô, cô ấy sẽ giúp.
Cô ấy không nói rõ, cô cũng ngại hỏi. Chỉ nghe cô ấy nói.
“Hạ gia, chung quy cũng chỉ có vậy thôi.”
Thu Giang Lãnh mệt có chút không chịu nổi nhưng lại không ngủ được. Thanh âm của cô ấy cứ quanh quẩn bên trong đầu cô.
Hạ gia chỉ có vậy?
Ý của cô ấy thực sự như cô đang nghĩ sao?
Hạ gia nói thế nào cũng là một trong những nhà đứng đầu ngành công nghiệp giải trí.
Tuy rằng thực lực tổng hợp xác thực không bằng các đại thế gia khác nhưng cũng không đến nỗi bị nói chỉ có thể thôi…
Bởi vì thân phận của Hoa Lạc Giản đột ngột bị phủ lên một làn sương dày, Thu Giang Lãnh nghĩ nhiều quá đến nỗi sáng sớm ngày hôm sau cô vác quầng mắt thâm của mình ra ngoài phòng khách ăn sáng.
Nghe tin Hạ gia triệt tư, cô cũng không ngạc nhiên, chỉ à một tiếng ngắn ngủi như đã biết.
“Thu tỷ? Chị làm sao vậy? Hạ gia chính là triệt tư đó!”
Thu Giang Lãnh nghe trợ lí của mình nói cảm thấy có chút nhức đầu.
“Thu tỷ, bên phòng làm việc đã bị tấn công được ba mươi phút rồi đó. Các bên đều đang muốn hỏi xem đây là chuyện gì. Tỷ…”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại ngắt đi bài ca dài dòng của cô ấy.
Thu Giang Lãnh nhìn thấy là Hoa Lạc Giản, không hiểu sao có chút khẩn trương. Cô đưa tay ra hiệu cho A Mẫn đừng nói chuyện rồi mới tiếp lấy điện thoại.
“Lạc Giản.”
“Giang Lãnh, hôm nay chị có bận không?”
Thu Giang Lãnh thở dài nói:
“Hẳn là sẽ bận lắm, Hạ gia vừa triệt tư rồi, giờ phải nghĩ ra phương án để tìm đầu tư mới.”
“Em gửi cho chị địa chỉ. Chị đến chỗ này đi, sẽ có người cùng chị bàn chuyện đầu tư.”
***
Khu thể thao tổng hợp cao cấp Hasiel
Sân bắn cung A1 lúc này ngoài Hoa Lạc Giản và một mỹ nữ đậm chất phương Tây ra, không còn ai khác.
Hôm nay họ sử dụng cung một dây với khoảng cách 70m. Có tất cả 72 lần bắn chia làm 12 lượt, theo đúng thế chế của thế vận hội.
Mỹ nữ phương Tây đưa cung tên lên, nhắm bắn, bắn trúng vòng 9 điểm.
Hoa Lạc Giản giương cung lên, ngắm bắn, thả tay. Mũi tên vun vút lao đi, sau đó màn hình điện tử phía trên hiện thị 10 điểm.
“Lạc Giản, chị nói thật em nên đi thi thể thao đó. Em quá có tiềm năng!” Đối phương nói.
“Chỉ là may mắn thôi.”
“May mắn thì cũng có đó, nhưng phong độ của em rất ổn định. Em mà đi thi thì có khi đội tuyển bắn cung của Trung Quốc cũng có thể lọt vào top 8.”
Cô ấy nói xong liền giương cung lên bắn tiếp, lần này bắn có chút tùy ý, 8 điểm.
“Aira, Olympic đâu có phải là một cuộc thi bình thường. Có khi vào đó em sẽ run tay bắn trượt liên tục ấy chứ.”
Hoa Lạc Giản lấy tên, nâng cung, ngắm bắn, nhanh và gọn, vòng 8 điểm.
Aira vẫn định tranh luận với cô về vấn đề này thì đột ngột nhìn thấy hai người đi đến từ phía xa. Người phía trước khí chất bất phàm, lập tức thu hút ánh mắt của cô.
Hôm nay Hoa Lạc Giản nói đã bao cả sân bắn cung A1, vậy người này hẳn không phải là khách. Phục vụ thì tuyệt đối không phải như thế này.
Aira có thể nhìn ra, người này nhan sắc không tồi. Chắc chắn là một mỹ nữ.
Cô không quen, vậy chỉ có thể là người quen của Hoa Lạc Giản.
“Có ai đến kia.”
Hoa Lạc Giản nhìn sang, chỉ cần một ánh mắt liền nhận ra đó là Thu Giang Lãnh.
“Thu Giang Lãnh, bạn của em.” Hoa Lạc Giản nói.
Bạn? Đến nơi này vào lúc này ư?
Aira cảm thấy có chút tò mò.
Mỗi năm cô đều đến Bắc Kinh thăm Hoa Lạc Giản nhưng chưa lần nào Hoa Lạc Giản dẫn bạn mình đến chơi với cô cả.
Vì thế Aira rất tò mò, cô bỏ cung sang một bên, đợi người bạn kia của Hoa Lạc Giản đến.
“Lạc Giản…”
Thu Giang Lãnh xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Vest đen được thiết kế riêng, phong cách có chút mới lạ, tóc gợn sóng, son môi đỏ, từng chi tiết nhỏ được đều được chăm sóc vô cùng cẩn thận.
Ngũ quan sắc nét nhưng không mang đậm chất Âu mà ngược lại vẫn giữ nguyên được chất Á Đông.
Mà nói đi nói lại, sao cô lại cảm thấy có chút quen mắt nhỉ. Giống như từng gặp ở đâu.
“Giang Lãnh, đây là Aira Blanc, người quen của em.”
Aira đưa tay ra, dùng tiếng Trung nói:
“Aira Blanc. Hân hạnh.”
“Thu Giang Lãnh, hân hạnh.”
Hoa Lạc Giản nhìn đồng hồ trong chốc lát rồi buông cung. Cô ấy nói:
“Em đi đón một người, chốc nữa sẽ quay lại.”
“Vẫn còn người nữa à? Hôm nay náo nhiệt dữ vậy?” Aira nói bằng tiếng Anh.
“Không phải đến gặp chị đâu. Và đừng bắt nạt cô ấy nhé.” Hoa Lạc Giản nói vậy liền rời đi.
Thu Giang Lãnh chưa từng nghe thấy cô ấy nói tiếng Anh, không nghĩ đến tiếng Anh của Hoa Lạc Giản cũng tuyệt vời vô cùng, tiêu chuẩn đến giống như người nước ngoài chính gốc vậy.
“Tiếng Anh của em ấy nói hay nhỉ?” Aira hơi cười.
Thu Giang Lãnh nói:
“Tiếng Trung của chị cũng rất tốt.”
“Học mãi mới được vậy đó. Tiếng Trung khó quá xá à.”
Nói rồi cô ấy hơi nhước mày, hỏi:
“Em biết bắn cung không?”
“Em có biết một chút, nhưng khoảng cách này…”
Cô nhìn chiều dài 70m, ở vị trí này cô chỉ còn nhìn thấy mờ mờ hồng tâm. Đừng nói bắn bao nhiêu điểm, cô sợ mình còn không thể bắn trúng ấy.
“Quá xa rồi.”
Thu Giang Lãnh nói rồi nhìn lên tấm bảng điện tử phía trên.
450 và 400.
“Đây là điểm của Lạc Giản sao?”
Aira gật đầu, nói:
“Đúng vậy đó, em ấy giỏi mà phải không.”
“Mỗi lần nhìn thấy em ấy bắn cung chị đều sẽ nhớ đến Tự Mộng.”
“Tự Mộng?”
“Hoa Tự Mộng.” Khi Aira nói ra đầy đủ cái tên đó, cô có chút buồn.
“Nếu mà chị gái của em ấy còn ở, đội tuyển Trung Quốc phần bắn cung đơn nữ năm trước tuyệt đối đứng nhất. “
Thu Giang Lãnh khẽ nhíu mày.
Cô từng nghe đến cái tên này.
Mười năm trước, Hoa Tự Mộng là cái tên vô cùng nổi tiếng, bởi vì cô giúp đội tuyển Trung Quốc đạt huy chương vàng ở hạng mục bắn cung đơn nữ, một hạng mục Trung Quốc không mạnh và bị Hàn Quốc bá chủ suốt hơn ba thập kỉ. Cô ấy thậm chí đã phá kỉ lục Olympic tồn tại suốt mười hai năm qua vào cùng năm đó.
Hoa Tự Mộng…Hoa Lạc Giản…
“Hoa Tự Mộng là chị gái của Lạc Giản?” Thu Giang Lãnh không tin nổi hỏi.
” Em không biết sao?” Aira ngạc nhiên nói. Sau đó nhớ đến chuyện gì đó, cô hơi thở dài:
” À…Có lẽ em ấy không muốn nhắc lại chuyện cũ.”