Ầy… lỗ tai ù ù, này, có phải ta vừa nghe nhầm không nhỉ…
Nhưng rõ ràng ánh mắt sâu thăm thẳm đang nhìn ta chăm chú kia, như xoáy vào tận tâm trí khiến ta nhận thức được rằng, đây là sự thực, mình không nghe nhầm.
Bộ dạng mỉm cười dịu dàng tựa xuân về hoa nở ấm áp vô hạn tỏa ra thứ hào quang lấp lánh dưới màn nắng trong vắt đầu hạ, ta nhìn đến ngẩn ngơ, lại khe khẽ kéo cong khóe miệng. Xem cái mặt tái xanh của Hoàng thượng khi lần đầu tiên thấy nhi tử yêu quý của mình tươi cười mới khiến người ta thích thú làm sao~ Không khí xung quanh phủ lên đầy rẫy những vẻ kinh ngạc trầm trồ, người ta dường như đổ hết ánh mắt hiếu kì cùng say mê nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn tinh sảo như đồ thủ công kia, không thể tin nổi, bàn qua tán lại rộn ràng.
Nhị vương gia nổi tiếng an tĩnh lạnh lùng, hôm nay rốt cục cũng cười rồi.
Hơn nữa, còn là cười vô cùng ấm áp dịu dàng.
Ta chỉ cảm thấy, ánh nắng mùa hạ như một bể mật ngọt rót thẳng vào lòng, cảm giác này thật lạ.
Chàng vẩy ống tay áo bào thật rộng, đường viền thêu hoa văn tường vân thoáng chốc bay lên sống động. Nhấc đôi giày được làm thủ công tỉ mỉ, chàng ung dung rảo bước về phía này.
“Tiểu Vũ, muội thấy đấy, lần này không phải ta ép muội đâu nhé, là Nhị vương gia không muốn để dành đường thoát thân cho muội thôi, hahaha” – Tiếng cười phấn khích của Tịch Phong tỷ từ bên cạnh truyền đến khiến ta sực tỉnh.
Nhận ra được sự nghiêm trọng của vấn đề nhưng lại không có khả năng chống cự, ta chỉ có thể bất lực buông mắt, nhăn nhó nhìn kẻ đang đi đến ngày càng gần với tư thế thật tiêu sái.
Xem ra hôm nay ta thực sự không chạy được, thật áp lực, ta thở dài, gả cho con người này là một loại áp lực không thể hình dung nổi.
Trường Nguyên đến thật gần, trên môi vẫn là nét cong cong ôn nhu tràn vào tận khóe mắt, giọng nói cũng mang theo vẻ dịu dàng mềm mại như dỗ dành: “Nàng có bằng lòng gả cho ta không?”
Thứ hào quang chói lọi từ chàng truyền tới khiến ta khẽ nheo mắt, hơi nghiêng nghiêng đầu không chắc chắn hỏi lại: “Tiểu nữ có thể nói không không?”
Nụ cười dường như càng sâu, chàng khẽ lắc đầu: “Không thể.”
Ta bất lực hoàn toàn: “…”
Đã không cho người ta trả lời, vậy tại sao còn hỏi? Ý gì chứ?
Ta không hiểu lắm, rõ ràng Trường Nguyên trước nay luôn là người thận trọng lại tỉ mỉ, có đầu có cuối, cũng biết suy nghĩ, chàng phải là người hiểu rõ hơn ai hết, thời điểm này chúng ta ở bên nhau, lợi bất cập hại, vậy thì tại sao? Ta không thể cứ thế này mà cuốn theo mối nguy hiểm đến đe dọa tính mạng của chàng, hơn nữa, ta còn rất nhiều việc cần làm. Bảo ta tự mình biến thành lưỡi dao kề lên cổ chàng, làm sao ta có thể chấp nhận? Ta vẫn còn nhớ rất rõ, mục đích ta trùng sinh là gì, bảo vệ chàng, hy vọng chàng sống cả đời bình an vui vẻ, ta chết cũng không hối tiếc.
Nhưng sao chàng làm thế? Lần đầu tiên ta cảm thấy Trường Nguyên lộ ra bộ dáng ngốc nghếch đến thế. À… không, thật ra kiếp trước chàng cũng rất ngốc, ngốc mới cứu ta từ Bán Dạ Lâu về, ngốc mới vì ta làm nhiều việc như thế, ngốc mới thay ta bỏ đi một mạng… Trường Nguyên trước mặt ta hình như vẫn cứ luôn là một kẻ ngốc như thế.
Ta cười có phần méo mó, lơ đãng làm rơi một tiếng thở dài, khẽ than: “Sao chàng cứ ngốc như vậy.”
Ta quên mất Tịch Phong tỷ cũng là người học võ, thính giác nhạy bén, nghe xong một câu không rõ đầu đuôi lại kì quái quay đầu nhìn ta, nhíu mày khó hiểu.
Trường Nguyên dĩ nhiên cũng đã nghe được, chỉ cười thật khẽ, chàng đứng cách ta một cánh tay, khoanh tay trước ngực, tầm mắt hạ xuống, làn mi rủ như hàng liễu phất phơ khiến người ta thật muốn lại gần chạm vào.
Nghiêng nghiêng đầu, trong ánh mắt chàng không dấu đi ánh sáng lấp lánh mê người. Chàng im lặng nhìn ta, rồi xoay người, tấm lưng cao lớn thẳng tắp như cây tùng dương che chắn trước mặt ta. Giọng nói trầm thấp vang lên rõ ràng giữa khán đài trong sân khách rộng lớn: “Phụ hoàng, nhi thần tại đây thỉnh phụ hoàng tứ hôn.”
Hoàng thượng đã sớm đứng dậy, đôi mắt tĩnh lặng nhìn về phía này, chỉ cười rất nhẹ, như có như không: “Được, làm vua không nói hai lời, trẫm hạ chỉ tứ hôn cho Bạch Lưu Đại tiểu thư phủ Thừa tướng cùng Nhị vương gia Mộ Trường Nguyên, có Hoàng hậu cùng Đại vương gia ở đây làm chứng, hai ngày nữa sẽ truyền thánh chỉ xuống.”
Ta ôm trán cười khổ, hình như mình còn chưa nói có đồng ý hay không mà.
Trường Nguyên cung tay, cúi đầu tạ thánh chỉ rồi rất tiện lợi bắt lấy cổ tay của ta đứng phía sau, dứt khoát nhấc bước kéo theo ta đi xuống khỏi khán đài, chỉ để lại một câu cáo từ ngắn ngủi rồi cứ thế rời quay gót dời đi trong hàng trăm ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh.
Nam nữ thụ thụ bất thân, hôm nay giữa ban ngày ban mặt lôi lôi kéo kéo, thanh danh của ta xem ra đã hỏng triệt để rồi.
Ngồi trên bậc thềm trước hoa viên, ta chống cằm, nhìn cánh hoa lê bé xíu như từng bông tuyết chao lượn trong không trung, nhẹ nhàng đáp lên mặt cỏ xanh ngát, cảnh sắc thật dễ chịu.
“Xì, kéo muội đi giữa bao nhiêu ánh mắt như thế, huynh xem, lần này muội tiêu đời rồi, tiêu chắc chắn luôn rồi!”
Trường Nguyên hơi dựa vào thân cây hoa lê, chiếc cằm thon gọn khẽ giương, trên mặt thấp thoáng ý cười rất vui vẻ: “Ở đó ồn ào quá, ta cảm thấy không thoải mái, lúc này chắc mọi người còn đang rảnh rỗi ngồi chơi tán chuyện, chúng ta chẳng có việc gì quan trọng để phải ở lại, đợi một chút nữa đến bữa trưa thì trở về là được.”
Ta hơi bĩu môi, tỏ thái độ không được hài lòng lắm: “Huynh xem huynh gây ra cái trò gì rồi, ai nói sẽ gả cho huynh!”
Trường Nguyên khẽ cười thành tiếng, đôi mi hạ xuống khép hờ dưỡng thần, trông chàng đứng giữa màn hoa lê trút như mưa sa lại mang một vẻ thật thanh nhàn an tĩnh, hệt như một vị thần tiên thả hồn giữa chốn bồng lai tiên cảnh, mây trắng vấn vít lượn lờ xung quanh, khiến ta hơi ngơ ngẩn.
Bờ môi mỏng thoáng mấp máy, giọng nói của chàng lúc này êm ái tựa như tiếng sáo trúc du dương vang lên: “Trí nhớ của muội kém vậy sao? Thực sự cần ta phải nhắc lại trước khi chia tay hai năm trước, muội đã đồng ý với ta cái gì à?”
Ta được chàng nhắc nhở, đầu nhói đau một cái, như nhớ một đoạn kí ức nào đó lúc trước, chỉ có thể cười khan: “À… Cái đó…”
“Có một thiếu niên mười tám tuổi, đã thầm yêu tiểu muội lớn lên cùng hắn lâu lắm rồi, ngày đó mẫu thân của hắn đột ngột qua đời, hắn thực hiện di nguyện cuối cùng của bà, trở về quê cũ cứu giúp dịch bệnh. Trước khi lên đường, hắn liền đến gặp vị tiểu muội kia. Hôm đó trăng sáng, hắn nắm tay tiểu muội thật chặt, nói nàng chờ hắn, chờ hắn trở về cùng nàng thành thân. Tiểu muội ấy giống hệt muội bây giờ, cũng cáu kỉnh nói nàng đồng ý gả cho hắn lúc nào? Còn mắng hắn tự luyến nữa. Nhưng da mặt hắn dày, nàng càng nhăn nhó, hắn càng tươi cười, nhất quyết ôm nàng vào lòng. Lúc đó, tiểu muội bụng dạ sắt đá trong lòng hắn khóc òa. Hắn nhắc lại một lần nữa…”
Thấy mặt mình nóng bừng khó hiểu, ta cúi đầu tiếp tục dùng ngón tay vẽ vẽ mấy hình vuông tròn trên mặt cỏ.
“Chờ ta, gả cho ta nhé?”
Ta mơ hồ nấc lên một tiếng, suýt nữa há miệng đáp, sau đó mới giật mình phát hiện chàng vẫn đang kể câu chuyện kia liền ngậm miệng, thiếu chút đã cắn phải lưỡi.
“Hầy, lúc đó…” Trường Nguyên thở dài, giọng nói không thể nào bi đát hơn được nữa: “Tiểu muội liền đạp cho hắn một cái… hắn đúng là vô cùng đáng thương mà… Nhưng cũng may, hắn vẫn nghe rất rõ, khi đó nàng ấy giận dữ tay đến mức muốn gầm lên nói… nói gì nhỉ?”
Ta tiếp tục làm ngơ, bắt đầu nhặt mấy viên sỏi xếp chồng lên nhau.
“Muội biết rồi, đồ điên! Chờ thì chờ, gả thì gả, đi mau đi!”
Ờ, ta thừa nhận, kẻ điên lúc đó chính là ta, không phải Trường Nguyên.
—