Hoàn Mỹ Bạch Nguyệt Quang Chuẩn Bị Tu Dưỡng

Chương 44: vòng giường lộng thanh mai 5


Edit: Tử Nguyên Nhi

Nhan Nhất Minh vẫn luôn lạnh nhạt đối với tất cả mọi người cư nhiên chủ động cùng Giang Dật nói chuyện, mọi người đang ngồi đều vô cùng kinh ngạc, mà Giang lão thái thái ngồi trên ghế, vốn chán ghét Giang Dật không thích Nhan Nhất Minh, hiện giờ tức khắc cảm thấy hai người càng thêm chướng mắt.

Hiện giờ Nhan Nhất Minh tới, Giang nhị thái thái không hảo làm trò trước mặt Nhan Nhất Minh nói nàng không tốt, một hồi trò khôi hài rốt cuộc có thể ngưng hẳn, Giang lão thái thái ninh cổ nói mình mệt mỏi, rất không kiên nhẫn kêu tất cả bọn tiểu bối đi mau.

Mọi người lúc này mới chậm rãi tan, Giang Dật đi ra có chút ngơ ngác, nghênh diện khí lạnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ cả người thanh tỉnh lên. Đi ra sân mãn nhãn đều là tuyết trắng xóa, trong khung trời trắng xóa một bóng dáng màu đỏ đứng lặng ở cách đó không xa, nghe được tiếng bước chân hắn xoay người lại, màu da so tuyết trắng đầy đất còn trắng chói mắt hơn, khẽ cười nói,

“Ngươi đến rồi.”

Rõ ràng chỉ là lần thứ hai gặp mặt, nhưng nàng bộ dáng quen thuộc như thế, tựa như hai người đã quen biết thật lâu, chính là Giang Dật tinh tường biết, bọn họ chưa bao giờ gặp qua.

Nàng lớn hơn hắn ba tuổi, cho nên hắn vốn nên kêu nàng một tiếng “Ngũ tỷ tỷ”, chính là không biết vì cái gì Giang Dật luôn không muốn kêu nàng như vậy, vì thế cung cung kính kính gọi nàng một tiếng “Ngũ cô nương.”

Nam hài tử luôn phát dục trễ hơn nữ hài tử một ít, huống chi Giang Dật còn nhỏ hơn nàng ba tuổi.

Nhan Nhất Minh cười như không cười nhìn người đến thấp hơn mình một cái đầu, khuôn mặt Giang Dật hơi hơi nhăn lại cười nói, “Không lớn nhỏ, nên gọi là tỷ tỷ.”

Giang Dật trầm mặc một lát, “Ta chưa chính thức nhập tông tộc, không coi là tỷ tỷ.”

“Kia vào tông tộc thì sẽ kêu?” Nhan Nhất Minh dẫm lên tuyết dưới chân.

Giang Dật cùng Nhan Nhất Minh song song đi tới, nhấp nhấp môi có lẽ là không muốn trả lời vấn đề này, ngược lại thấp giọng hỏi nàng hôm qua vì sao đến.

“Bởi vì ta là tỷ tỷ a”, Nhan Nhất Minh đáp lời trở về, cười tủm tỉm nhìn hắn một cái, “Ngươi nếu không gọi tỷ tỷ, ta có thể không đợi ngươi như vậy.”

Giang Dật trong lòng mạc danh hoảng hốt, nhưng vừa nhấc mắt liền thấy ý cười trong mắt nàng, lập tức minh bạch nàng lại chọc hắn, nàng nếu thật sự không đợi hắn như vậy, cũng sẽ không nói ra loại lời nói này.

Giang Dật đột nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, “Kia chờ vào tông tộc rồi nói sau.”

Giang nhị thái thái đứng ở nơi xa nhìn hai người đi xa, thật sự không hiểu được Nhan Nhất Minh cái người ngày thường lạnh như băng một câu cũng không nói vì sao sẽ cùng tiểu con hoang mới tới quen thuộc như vậy, bên cạnh là Giang tam cô nương vừa mới bị Nhan Nhất Minh đẩy đến phía sau, trong đôi mắt thon dài cực kỳ giống Giang nhị thái thái đầy vẻ tức giận.

Bởi vì chức quan Giang lão gia rốt cuộc cao hơn Giang Nhị lão gia một ít, cho nên nhị phòng luôn là thấp hơn đại phòng một đoạn, kỳ thật nàng sợ Nhan Nhất Minh không phải bởi vì duyên cớ Giang lão gia, mà là bản thân Nhan Nhất Minh.

Cặp mắt kia luôn không có một tia cảm tình, nhìn đã làm người run sợ, càng bởi vì biết rõ sống không lâu cho nên cả người có chút cực đoan điên khùng.

Lúc trước sau lưng nghị luận nàng vô ý bị nàng nghe được, không đợi đến nàng biện giải một câu nha đầu điên kia đã cầm cây trâm không biết từ chỗ nào lấy ra hăm he bảo nàng dám lặp lại một lần nữa.

Nha đầu mặt vô biểu tình nhìn nàng nói nàng vốn sống không quá vài tuổi, chọc nàng nóng nảy cẩn thận nàng lôi một người làm đệm lưng.

Giang tam cô nương từ ngày đó trở về sợ tới mức ba ngày không dám ra cửa, Giang nhị thái thái dưới sự tức giận đi tìm Giang phu nhân lý luận, vừa vặn gặp gỡ Nhan Nhất Minh phát bệnh.

Theo lý thuyết Giang lão gia sẽ không quản sự tình nội trạch trong phủ, nhưng liên lụy đến bảo bối nữ nhi, Giang lão gia đương trường tức giận, gọi Giang Nhị lão gia tới hung hăng mắng nói hắn không hảo hảo quản giáo thê nữ, chính là muốn tức chết A Minh.

Giang Nhị lão gia bị đại ca răn dạy một trận, nhìn tiểu chất nữ trắng bệch mặt cũng nghẹn một bụng hỏa, quay đầu triệu tập Giang nhị thái thái cùng nữ nhi lên hảo hảo làm một phen công tác tư tưởng, sau đó Giang nhị thái thái cùng Giang tam cô nương cũng không dám làm trò trước mặt Nhan Nhất Minh nói nàng không phải nữa.

“Tóm lại là cái đoản mệnh”, Giang nhị thái thái an ủi nữ nhi, “Nếu ngày nào đó thật dưới sự tức giận mà đi, chúng ta còn bị đen đủi.”

Vốn dĩ đoản mệnh, hiện giờ gả không ra, Giang nhị thái thái cùng Giang tam cô nương rốt cuộc cân bằng trong lòng, không dám bên ngoài đi trêu chọc Nhan Nhất Minh, sau lưng càng thêm làm càn cùng người ngoài nói Nhan Nhất Minh bệnh căn bản không rời được giường.

Hiện giờ nhìn bóng dáng nàng cùng Giang Dật đi xa, Giang nhị thái thái cười lạnh một tiếng, một ma ốm một tiểu con hoang, người trước so ra kém nữ nhi nhà mình đã định hảo việc hôn nhân, người sau càng so ra kém nhi tử được nhóm phu tử dốc hết sức khen của nàng.

Nàng mới không nhàn tâm đi quản bọn họ vì cái gì hảo như vậy.

Đều là chút ngoạn ý nhi không tiền đồ.

Giang Dật cùng Nhan Nhất Minh đi một đường, trên đường có lẽ gặp được người hầu có lẽ gặp được con cái con vợ lẽ Giang gia, Nhan Nhất Minh trong khoảnh khắc thu tươi cười, tựa như bộ dáng lãnh đạm khi hôm nay vừa mới thấy nàng.

Giang Dật không biết nàng vì cái gì đối đãi hắn không giống, nhưng hắn cực kỳ thích loại cảm giác này.

Chờ trở lại sân, chung quanh thanh thanh tĩnh tĩnh, Giang Dật ngồi ở chậu than nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, hôm qua trứ lạnh, hôm nay không có khôi phục hảo.

Tiểu nha đầu hầu hạ bên người vui mừng tiến vào, Giang Dật nhìn chén trên tay nàng đang tỏa nhiệt thuận miệng hỏi cái này là cái gì.

“Ngũ cô nương nói thiếu gia ngài hôm qua trứ lạnh, cho nên cố ý kêu người nấu canh gừng đưa lại, thiếu gia ngài cảm lạnh a?”

Giang Dật “Ân” một tiếng, bên môi giơ lên ý cười nhợt nhạt.

Chậm rãi uống canh gừng, lấy ra sách vở lúc trước mang đến, ngồi ở chậu than nghiêm túc nhìn.

Hắn biết mười năm này nhất định gian nan, nhưng hiện giờ, lại cảm thấy, kỳ thật cũng không tính quá gian nan.

Đảo mắt là cuối năm.

Sắp ăn tết, Giang phủ từ trên xuống dưới thêm rất nhiều không khí vui mừng, trong phủ sớm treo đèn lồng màu đỏ, giăng đèn kết hoa thật náo nhiệt.

Giang Dật vào Giang phủ đã nửa tháng.

Hắn trụ cực xa, có chút hẻo lánh, kỳ thật không có quá nhiều người tới tìm hắn phiền toái, biết hắn ở trong phủ không được người thích, đồ vật đưa tới không phải thiếu đông thìthiếu tây, toàn là đồ rách nát người khác dùng không đến.

Hầu hạ Giang Dật mấy tiểu nha đầu mỗi khi tức đôi mắt đỏ bừng, Giang Dật vẫn biểu tình nhàn nhạt.

Than hỏa thiếu thì xuyên nhiều vài món, thiếu nến thì ngồi gần một chút, đồ ăn mỗi ngày không tính thực hảo, nhưng có thể ăn no là được, hắn rõ ràng chỉ có mười ba tuổi, lại trầm ổn không giống hài tử mười ba tuổi.

Hắn luôn đang xem thư, khi hắn tới Giang phủ quần áo bất quá hai kiện, lại mang đến hai rương thư, nhóm tiểu nha hoàn tò mò lật lật, phát hiện các nàng căn bản cái gì đều xem không hiểu.

Đại nha hoàn hầu hạ bên người Nhan Nhất Minh Lam Tú từng nói cùng Nhan Nhất Minh, vị tiểu thiếu gia này nhìn bất động thanh sắc, trên thực tế có chút bản lĩnh.

Trong phủ bọn hạ nhân sẽ xem ánh mắt chủ tử hành sự, lão gia thích di nương, thiếu gia tiểu thư di nương sinh hạ đều có địa vị, mà lão gia không thích hoặc là lão thái thái không thích, ngay cả bọn hạ nhân ngày thường nhát gan sợ phiền phức, có đôi khi cũng dám nhục mạ một hai câu.

Chính là thiếu gia tiểu thư không được sủng nhất trong phủ, cũng xuất thân tốt hơn Giang Dật nhiều, nhiều ngày như vậy, Lam Tú phát hiện bọn nha hoàn hầu hạ Giang Dật không dám nói với Giang Dật một câu nặng lời, thậm chí còn có chút sợ hãi.

Nhan Nhất Minh nghe nói chỉ nhàn nhạt cười cười, có chút người có chút bản lĩnh là trời sinh, bảy năm sau Giang Dật có thể ở trên quan trường hỗn như cá gặp nước như vậy, càng không nói một cái Giang phủ nho nhỏ.

Bất quá bọn nha hoàn không khi dễ được Giang Dật, nhưng đồ vật trong phủ cung cấp cho hắn xác thật quá ít.

Giang Dật có thể tiếp thu Nhan Nhất Minh giúp hắn một lần hai lần, số lần nhiều tiểu hài tử này không vui, Nhan Nhất Minh vãn nhớ rõ Tiểu Giang Dật nhìn nàng, sau một hồi do dự mở miệng, “…… Ngươi có phải cảm thấy ta đáng thương hay không.”

Đáng thương cái quỷ, trước tiên Nhan Nhất Minh ở trong lòng thầm mắng một tiếng.

Đáng thương ai cũng sẽ không đáng thương ngươi.

Sau khi Nhan Nhất Minh minh bạch ngạo khí trong xương cốt thiếu niên nho nhỏ, thì không còn như trước công khai quá giúp hắn.

Nhan Nhất Minh chỉ là muốn một biện pháp không cho hắn mẫn cảm biết như vậy, Giang Dật bởi vì nàng chợt rời xa mà nghĩ nàng tức giận, một gương mặt bởi vì chưa nẩy nở có vẻ có chút tinh xảo rốt cuộc lộ ra chút gấp gáp, cặp con ngươi đen như mực rốt cuộc yên lặng không giống ngày thường.

Đó là Giang Dật lần đầu tiên tới nơi Nhan Nhất Minh, thiếu niên nho nhỏ quần áo mộc mạc ngồi đối diện Nhan Nhất Minh, trên mặt trồi lên một tia giãy giụa giương mắt nhìn nàng chậm rãi nói, “Ngũ tỷ tỷ, ngươi có phải tức giận hay không.”

Thiếu niên thanh âm sạch sẽ mà thanh lãnh, nhưng có lẽ quá khó mở miệng, thanh âm “Ngũ tỷ tỷ” nghe tới có vài phần thẹn thùng.

Nhan Nhất Minh ngẩn người, nhìn bên tai Giang Dật đã đỏ lên, không có nửa điểm che giấu nở nụ cười.

“Không có”, mắt thấy Giang Dật bởi vì nàng cười nháy mắt nghiêm mặt, Nhan Nhất Minh vội vàng nói, “Không có tức giận, ta minh bạch ý tứ ngươi.”

Hai người từ sau khi quen thuộc sẽ nói rất nhiều, Nhan Nhất Minh nói nàng đối đãi hắn hảo là bởi vì từ khi hắn tới, nhỏ nhất trong phủ này không còn là nàng, làm tỷ tỷ cho nên mới đãi hắn như vậy.

Nhưng Giang Dật luôn cảm thấy cũng không phải như vậy, hắn vẫn có loại ảo giác, luôn cảm thấy Nhan Nhất Minh sớm đã nhận thức hắn.

Nhan Nhất Minh nói nàng vẫn chưa tức giận, Giang Dật rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ở thời điểm hắn chưa phát hiện, một câu của Nhan Nhất Minh đã là làm hắn để ý như vậy.

Bên ngoài tuyết rơi, Lam Tú chờ nha hoàn vì ăn tết đang làm đèn lồng màu đỏ, trong chốc lát nói cùng Nhan Nhất Minh, chờ tiểu thiếu gia trở về mang hai cái đèn lồng, miễn cho ăn tết thoạt nhìn quạnh quẽ.

Có lẽ là nhớ tới cảnh tượng mẫu thân cùng giang Ngũ gia còn sống, có lẽ là đã nhắc tới mới phát giác hiện giờ ngay cả đêm giao thừa cũng chỉ có hắn cô đơn một mình, trong mắt Giang Dật có cái gì nhanh chóng chợt lóe, nhàn nhạt gật gật đầu nói cảm tạ.

Lam Tú là hảo ý, nhưng là lời này nói ra vẫn nghe không được tốt lắm, Nhan Nhất Minh mắt sắc thấy Giang Dật cho dù trên mặt nhìn không ra một tia manh mối, bàn tay đặt ở trên hơi hơi động.

Trên mặt dù giả vờ không để bụng như thế nào, nhưng sao có thể thật sự không để bụng.

Trừ tịch, trên dưới Giang phủ đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt phi phàm, ngay cả bọn nha hoàn cũng mượn cơ hội chạy ra bên ngoài chơi, chỉ có Giang Dật, vẫn như bình thường, ngồi ở trước đèn xem sách.

Nhưng có lẽ là bên ngoài pháo quá vang, Giang Dật xem đến không có nhập vào đầu, hắn ngơ ngẩn nhìn ánh nến một chút một chút tàn, thẳng đến bên tai vang lên tiếng đạp tuyết nhẹ nhàng.

Giang Dật chỉ cho là bọn nha hoàn nháo trở về chưa từng phản ứng, khi thanh âm kia càng ngày càng gần, giương mắt đối diện Nhan Nhất Minh mặt mày tinh xảo.

Nàng giơ đèn lồng trong tay, lộ ra một tươi cười đẹp cực kỳ nói,

“Chúng ta cùng nhau đón giao thừa đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận