Hoạn Sủng - Khả Nhạc Chỉ Tưởng Tái Huyễn Nhất Oản

Chương 24


Trong hơn một tháng ở biệt viện, đêm nào Lô Vãn và Thịnh Tuyết Tản cũng quấn lấy nhau. Thịnh Tuyết Tản là thái giám, nhưng Lô Vãn lại không phải. Một đêm thân mật mấy lần, đến lúc trở về mặt nàng cũng đã gầy đi mất một vòng.

Ban đêm, Thịnh Tuyết Tản vuốt ve khuôn mặt của Lô Vãn, hắn nhéo nhéo, cảm thấy nàng quả thật đã gầy đi nhiều, trong lòng hắn tự trách mình vài câu, ngày hôm sau hắn mang theo một gói thuốc bổ lớn, nhìn chằm chằm cho đến khi Lô Vãn uống hết.

Ngược lại, Lý Cảnh Hoà vốn tưởng rằng mình vẫn mạnh mẽ như trước, vậy nên lại càng thân mật với Lô Vãn hơn, ông ta nắm lấy tay nàng, thuận miệng ban thưởng.

Trên xe ngựa hồi cung, Thịnh Tuyết Tản ở bên cạnh nhắc nhở vài câu, nói là để tránh triều thần tiếp giá ở cửa cung phát hiện Lý Cảnh Hòa và Lô Vãn ngồi cùng một xe, như vậy sẽ không hợp lý, hơn nữa còn gây rắc rối cho hậu cung, cho nên cuối cùng Lý Cảnh Hòa vẫn một mình ngồi xe ngựa. Mấy chiếc xe ngựa phía xa đi theo sau xe của ông ta, dẫn theo Lô Vãn và mỹ nhân mới được tuyển chọn tiến cung.

Đêm hôm qua Lô Vãn mệt mỏi, cho nên nàng dựa vào người Lê Nô ngủ. Lê Nô cũng khổ, đã mấy đêm rồi nàng ấy không được ngủ ngon. Sợ nửa đêm Lý Cảnh Hòa tỉnh, nhưng sợ liều lượng thuốc quá lớn sẽ trực tiếp giết chết Lý Cảnh Hoà, cho nên nàng ấy đành phải thức cả đêm để kịp thời bổ sung thuốc.

Lô Vãn ôm Lê Nô, hứa sau này nàng ấy xuất giá sẽ giúp nàng ấy trông con. Lê Nô im lặng, không dám nghĩ đến cảnh tượng Lô Vãn và Thịnh Tuyết Tản giúp mình trông con.

Xe ngựa lắc lư, khi Lô Vãn tỉnh dậy xe ngựa đã tới ngoài cổng cung.

Để thể hiện sự tôn kính của mình với Hoàng Thượng, hàng trăm văn võ bá quan đã có mặt ở cổng cung từ sớm. Hoàng hậu và Thái hậu đứng đầu, nhìn Lý Cảnh Hòa xuống xe trước, Lô Vãn chậm chạp nhưng vẫn xuống xe ngựa, nàng đi cùng nhóm mỹ nhân, dù sao nàng không muốn mình lại bị đám quan văn dâng tấu mắng chửi.

Nhưng rốt cuộc nàng vẫn bị mắng. Nhưng người bị mắng không chỉ có duy nhất một mình nàng, một nửa số người mắng nàng, nửa người mắng Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản đi theo bên cạnh Hoàng Thượng, hắn nhìn từng quan văn với ánh mắt lạnh lùng khiến bọn họ cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Trong Ngự Thư Phòng có cựu thần khóc lóc kể lể Lý Cảnh Hòa không biết cấp bậc lễ nghĩa, bỗng dưng chạy đến biệt viện bên kia sống hơn một tháng, còn không dẫn theo Hoàng hậu và Thái hậu, mà chỉ dẫn theo một phi tần. Lý Cảnh Hoà xoa mi tâm, ông ta nhìn những quan viên cậy già lên mặt là lại thấy đau đầu, khi thật sự có chuyện gì đó thì không thấy bọn họ phát biểu bày mưu, nhưng nếu ông ta làm chuyện gì đó thì lại nhảy ra nói là không hợp lý, trái với đạo đức.

Mà vũ cơ kia vẫn được vào cũng, nhờ Lô Vãn cầu tình cho nên nàng ta vẫn được chấp nhận mà không bị làm khó dễ. Ngày hôm sau, khi nàng ta đến thỉnh an Hoàng hậu, nàng ta mới biết Dao phi được sủng ái như thế nào, một phòng toàn người đẹp, từ người có địa vị thấp đến quý phi quyền thế ngập trời đều đến cung của Hoàng hậu thỉnh an từ sớm, nhưng Dao phi lại không đến.

Cung nữ mà Hoàng hậu phân bổ cho nàng ta là một bà già trong cung, dưới sự giải thích của cung nữ, nàng ta mới biết Dao phi thật sự có đặc quyền lớn như thế nào. Nghĩ đến việc mình vu oan cho Dao phi ở biệt viện bên kia, nếu lúc đó Dao phi thật sự tính toán với mình, vậy có lẽ nàng ta đã trở thành đống xương khô ở biệt viện kia rồi.

“Nhưng chủ tử đừng lo, Dao phi nương nương chưa bao giờ trở mặt với người trong hậu cung, nàng cũng không thường xuyên đi lại trong cung, ngày thường cũng không gặp được nàng đâu.” Nha hoàn kia cho rằng nàng ta e sợ quyền lực to lớn của Dao phi nương nương, cho nên an ủi khuyên giải nàng ta vài câu.

Ngự Lâm Quân đã phá được án, không biết bắt được phạm nhân ở đâu, sau khi nhốt vào nhà lao dùng nghiêm hình tra tấn vài ngày, thì tên trộm kia đã thừa nhận mình là người ám sát Dao phi nương nương ngày hôm đó.

Dẫn người đến Ngự Thư Phòng thỉnh tội, Lý Cảnh Hòa cũng cho người gọi Lô Vãn tới. Lô Vãn nhìn người mình chưa từng gặp đang dập đầu tạ tội nói rõ mình đã trù tính ám sát Dao phi nương nương như thế nào, Lô Vãn cau mày, nhưng cuối cùng nàng cũng không nói gì hết.

Lý Cảnh Hòa ban tội chết cho người nọ, cũng để Thịnh Tuyết Tản trở về Tây Xưởng. Gần đây, có rất nhiều tin đồn nói triều đình thiếu hụt quân lương, cần Thịnh Tuyết Tản về bắt người và trừng phạt.

“Phái thêm vài người đi theo Dao phi nương nương.” Lý Cảnh Hòa ra lệnh.

Thịnh Tuyết Tản hành lễ, cung kính đáp lời.

Giờ ngọ, Thịnh Tuyết Tản dẫn theo hai tiểu thái giám, một người tên là Nguyên Bảo, người kia tên là Ngân Đĩnh. Hai tiểu thái giám này chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, trông rất thông minh lanh lợi.

“Hai người này tập võ từ nhỏ, sau này đi theo nàng sẽ giúp ích rất nhiều.” Hai tiểu thái giám do Thịnh Tuyết Tản dẫn đến đều do chính hắn bồi dưỡng, hai đứa nhỏ này tiến cung muộn, khi còn nhỏ đã ở nhà học được mấy năm võ nghệ.

“Có đáng tin không?” Lô Vãn hỏi.

“Đáng tin. Đều là người một nhà với nhau cả.” Thịnh Tuyết Tản mổ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, Lô Vãn ôm lấy hắn làm sâu sắc nụ hôn này.

Nguyên Bảo và Ngân Đĩnh đều ngoan ngoãn đứng ở một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

“Vậy thì để bọn họ đi theo Lê Nô làm việc đi.” Sau khi hôn xong, Lô Vãn thở hổn hển: “Gần đây Lê Nô thật sự rất mệt mỏi, có người giúp nàng ấy chia sẻ công việc cũng là một chuyện tốt.”

Lê Nô đến dẫn hai người đi làm quen với các nơi khác trong điện, hai đứa trẻ quả thật rất giỏi võ, lúc hai đứa ẩn dưới mái hiên ngay cả Lê Nô cũng không phát hiện ra. Ngân Đĩnh còn bơi rất giỏi, Nguyên Bảo vui tươi hớn hở khoe khoang nói Ngân Đĩnh có thể nín thở dưới nước nửa canh giờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận